Thuộc Phong trừng mắt nhìn Tần Tương một cái, ưng mâu chuyển hướng nàng, phát ra ra quỷ quang:
“Đủ! Đừng nói những lời vô nghĩa với ta nữa! Ngươi minh mục trương đảm vi phạm ý chỉ của ta cũng không phải lần một lần hai, ta phải sớm nên trừng phạt nặng ngươi mới đúng!”
“Vương gia, lần này thật là nô tài sơ ý, mới thiếu chút nữa gây thành đại họa…”
“Ngươi câm miệng cho ta! Theo nàng làm xằng làm bậy, đợi lát nữa cũng không thiếu phần của ngươi đâu!”
Thuộc Phong bạo lệ cắt đứt Tần Tương, cư nhiên dám giúp loại nữ nhân này nói chuyện, quả thực địch ta không phân biệt được.
Tần Tương lập tức im miệng, cũng không dám nhiều lời thêm.
“Chàng. . . . . . Chàng muốn phạt thiếp như thế nào?”
Hữu Nhàn nhẹ hỏi.
“Lần này tạm thời cấm ngươi ra ngoài phòng nửa tháng, nếu lần sau dám tái phạm, ngươi liền trực tiếp đến thiên điện đi!”
Hữu Nhàn răng cắn chặt lấy môi, chảy ra tơ máu đỏ sẫm.
“Hảo. . . . . .”
Hữu Nhàn hữu khí vô lực lên tiếng trả lời.
“Ngươi giả bộ cái gì? Lớn tiếng một chút!”
Thuộc Phong chọi mi nói.
“Hảo. . . . . .”
Một tiếng này còn yếu hơn.
“Đứng lên cho ta! Loại điêu ngoa nữ nhân như ngươi còn giả vờ yếu ớt cái gì?!”
Thuộc Phong càng khó chịu, tiến lên một phen túm lấy quần áo Hữu Nhàn, ý đồ đem nàng kéo dậy.
Nữ nhân này mỗi lần làm sai là lại giả chết (trốn tránh), sau đó cứ tiếp tục quang minh chánh đại phạm lỗi!
“Dừng tay! Dừng tay! Đau! Đau quá. . . . . .”
Hữu Nhàn chân trái căn bản không duy trì được trọng lượng của mình, nàng e sợ cầu xin tha thứ.
“Nguy rồi, Vương gia! Vương phi nhất định là bị thương!”
Phát giác có điểm khác thường, Tần Tương kêu lên.
Thuộc Phong bỗng buông, Hữu Nhàn lại ngã nhào trên mặt đất, nàng chỉ có thể theo bản năng cắn chặt răng.
“Sao ngươi lại thành thế này?”
Thuộc Phong mở to liệt mâu, âm trầm hỏi.
Hữu Nhàn tội nghiệp ngẩng đầu, đôi mắt mở to ngập nước, lóe lên chút thống khổ.
Thuộc Phong không tự chủ nheo mắt, ánh mắt này. . . . . . hình như hắn đã từng gặp qua ở đâu, nếu không sao có thể có cảm giác quen thuộc như vậy?
“Chân của thiếp. . . . . . Đau quá. . . . . .”
Hữu Nhàn ngập ngừng nói.
Thuộc Phong liếc nàng một cái, quỳ một gối xuống, nhấc cái ống quần đang che chân nàng lên, vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Là gãy chân.”
Hắn nhíu nhíu mày, khẩu khí bình thản nói.
Hữu Nhàn nhìn gương mặt tuấn mỹ của Thuộc Phong, không tự chủ thất thần ——
Hắn thật sự rất suất nha! Dáng người cương nghị, mũi thẳng , đôi môi gợi cảm, lông mi vừa dài vừa cong, đều là như vậy tuyệt đẹp. . . . . .