Phi Thường Hoàn Mỹ

chương 63: bình dấm chua

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước giờ Lục Nhạc Dao chưa từng chịu khổ như vậy, từ nhỏ nàng đã sống an nhàn sung sướng, được ca ca nâng trên lòng bàn tay như công chúa. Nàng đã xem qua rất nhiều vở kịch cung đấu, cảnh tượng vả miệng hết sức quen thuộc, nàng từng ảo tưởng qua vô số lần trong đầu, sau này nàng được sủng ái sẽ dùng nó đối phó người khác, gần đây ảo tưởng nhiều nhất của nàng là Tích tiệp dư quỳ trước mặt nàng, để mặc nàng xử trí… Không ngờ bản thân lại được nếm tư vị này trước, quá đau, đau đến mức nàng không ngăn được nước mắt.

Lục Nhạc Dao thất tha thất thểu đi tới, cung nữ gọi là Thục nhi khi bôi thuốc cho nàng đã xuống tay rất nặng, làm nàng đau đến hút khí… Bây giờ lại đang đỡ nàng về Lưu Hoa cung, rất vội vàng, cái này không thể gọi là đỡ, là kéo đi mới đúng…

“Lục tần chủ, ngài đừng có khóc, bằng không lại đem dược khóc cho chảy mất, sẽ bất lợi với chỗ bị thương. Chủ tử cũng là tốt cho ngài, nếu như hôm nay ngài mạo phạm người khác thì không chỉ là vả miệng thôi đâu, ngài đừng cô phụ hảo ý của chủ tử.”

Lục Nhạc Dao nghe được lời nói của Thục nhi, hận không thể đem nàng xô xuống đất, hiện tại mặt nàng sưng phù, chân đau không phải do các nàng làm hại sao? Còn phải cảm kích các ngươi, coi nàng là đồ ngốc chắc? Ngươi cho là ta muốn khóc sao, là ta đau quá không nhịn được thôi…

Còn phải cảm tạ Tình quý tần, Tình quý tần cũng tính là thay nàng giải vây, tuy nói mở lời hơi muộn, nhưng chung quy của tại phần vị của nàng ấy thấp hơn Vũ thục nghi, có thể xin giảm cho nàng hai cái tát là đủ rồi. Nghĩ tới việc nàng ấy cũng giúp Tích tiệp dư, Lục Nhạc Dao cảm thấy Tình quý tần hẳn là người tốt.

Thục nhi thấy Lục quý nhân không nói lời nào cũng không thèm để ý, chắc là đau không nói nổi chứ gì. Thục nhi càng đi nhanh hơn, cảm thụ bộ dáng muốn ngã của Lục quý nhân, trong lòng khinh thường, một thất phẩm quý nhân không mang theo người phục vụ lại đi dạo trong hậu cung, làm như ai cũng không thấy tâm tư của ngươi vậy, nhất định là muốn gặp Hoàng thượng! Chủ tử đứng hàng nhị phẩm còn chưa được gặp Hoàng thượng, chỉ dựa vào ngươi?

Thục nhi đem Lục Nhạc Dao đưa tới cửa Lưu Hoa cung rồi xoay người rời đi, Lục Nhạc Dao từng bước gian nan trở về Lan Tâm điện, thật sự là đau đến mức không đi nổi, tới trước cửa điện liền kêu lên “Châu nhi, mau tới đây.”

Châu nhi nghe tiếng chạy đến, thấy chủ tử mặt mày sưng đỏ, hằn vết tay…Sợi tóc hỗn độn, chân còn khập khiễng liền hô lên “Chủ tử, ngài làm sao vậy?”

“Đừng hỏi, mau đỡ ta vào đi,” Lục Nhạc Dao đã không chịu nổi… Không phải vạn bất đắc dĩ thì nàng sẽ không mở miệng, vừa nói đã cảm thấy hai má và khóe miệng đều đau dữ dội.

Châu nhi vội vàng đỡ Lục Nhạc Dao vào nội thất, đem nàng đặt lên giường rồi đi tìm dược trị thương.

Lục Nhạc Dao nằm lên giường mới có cảm giác mình còn sống, nhất định là đầu gối bị sưng lên rồi, không biết ngày mai có đi đường được không… Nàng vẫn có chút khinh thường, trong hậu cung này nàng không thể lơi là được. Lại nhớ đến chuyện Tích tiệp dư được thích ý sinh hoạt, xét đến cùng cũng bởi vì phần vị của nàng thấp, lại không được sủng ái. Chuyện hôm nay mà xảy ra trên người Tích tiệp dư thì nàng không tin Vũ thục nghi dám lớn lối như vậy.

Nghĩ lại những chuyện hôm nay, Lục Nhạc Dao bật cười, đời người như một vở kịch lớn vậy. Những nhân vật tai to mặt lớn, mạnh bao như mãnh hổ đều sẽ chết thảm mà thôi. Mà người đau khổ ẫn nhẫn chờ thời cơ thường chính là nữ chủ. Đây không phải là hình dung về nàng sao?

Nhịn một chút, đợi thời cơ mà hành động, nàng là Lục Nhạc Dao bất bại.

Thời điểm bôi thuốc cho chủ tử, Châu nhi thấy chủ tử tươi cười, rùng mình một cái… Chủ tử vừa vào cung, không quen thuộc nhưng lại không cho nàng đi theo, mang theo một thân thương tích trở về… Đau đến mức này mà còn có thể cười, Châu nhi cúi đầu chuyên tâm bôi thuốc, không dám nhìn nữa…

---Ta là đường phân tích Lục Nhạc Dao kim cương vô địch-------

Đợi đến lúc Quý U ngủ trưa thức dậy, nghe Niệm Hạ hả hê kể cho nàng nghe tin tức Lục Nhạc Dao bị vả miệng.

Hứa ma ma có một loại cảm giác, Lục quý nhân này không hiểu quy củ, đụng tới ai trong cung cũng không sống tốt được. Chỉ có chủ tử của các nàng hảo tâm lắm mới không so đo với nàng ta, chỉ một ngụm Tích tỷ tỷ của nàng ta đã đủ bị vả miệng rồi. Quý nhân thất phẩm không có tư cách gọi các phi tần địa vị cao là tỷ tỷ.

Quý U nghĩ nghĩ, vẫn nên phân phó Niệm Hạ đem dược trị thương cho Lục Nhạc Dao đi, xem như đáp lễ… Không biết Thích Bạch có ban dược cho nàng ta không… Không phải nàng không tin hắn, mà dù Thích Bạch không để ý đến Lục Nhạc Dao đi chăng nữa, thì nàng ta vẫn là muội muội của Lục thống lĩnh, Thích Bạch sẽ ngồi xem mà không thèm quan tâm sao?

Sau lại nghe nói Hoàng hậu phái người đến hỏi mấy ngày nữa là ngày hội ngắm hoa, Quý U có đi hay không, nhưng lúc ấy Quý U đang ngủ nên Niệm Hạ đã để người truyền tin trở về.

Quý U nghĩ nghĩ, ngày đó cứ đến ngắm một chút đi…

Đợi Niệm Hạ và Hứa ma ma đều ra ngoài rồi, Quý U mới mở lễ vật Lục Nhạc Dao đưa nàng… Nhìn “áo ngực” trong tay, nghe bài hát “Ngôi sao” Quý U không còn nghi ngờ gì nữa.

Nàng cố ý hỏi Lục Nhạc Dao có biết bài đồng dao nào không, nếu nhớ được đồng dao thì chắc chắn phải nhớ tên sách, loại lấy cớ này cũng quá là gượng ép rồi…

Quả nhiên Lục Nhạc Dao nói không nhớ rõ, hơn nữa giai điệu không sai một nốt, Lục Nhạc Dao cũng quá giỏi rồi.

Điệu vũ của Tình quý tần cũng có bóng dáng xuyên không, nhưng Tình quý tần lại không biết tên của điệu vũ.

Nếu Lục Nhạc Dao xuyên không, như vậy nàng ta đã xuyên qua từ lúc nào?

Giống như nàng hay là từ nhỏ đã xuyên qua rồi?

Thật là hiếu kỳ…

Tâm vừa động, Quý U tiến vào không gian riêng. Nhìn ruộng đồng trống trải trước mắt, đã lâu rồi nàng chưa làm việc nhà nông. Rừng cây ăn quả đã lớn, hiện tại nàng rất muốn ăn.

Nhớ tới lần trước đã gặp phụ thân một lần ở Dưỡng Tâm điện, dược liệu trân quý rất có tác dụng, làm phụ thân và mẫu thân khỏe mạnh hơn, thoạt nhìn có vẻ trẻ ra nữa. Mẫu thân gặp nàng liền biến thành giống hệt Hứa ma ma, các loại cấm kỵ khi mang thai đều đem ra giảng làm nàng muốn hôn mê. Phụ thân thấy nàng, hai mắt đẫm lệ, nhưng cực lực nhịn xuống, trước mặt Hoàng thượng mà khóc lóc thì rất không tốt… Nàng thì rất tùy ý, khóc nức nở, làm Thích Bạch đau lòng, dỗ dành không thôi.

Ân… Nhìn không gian trống trải, chờ nàng sinh hài tử xong sẽ hảo hảo xử lý một chút, không thể bởi vì hiện tại đang sinh hoạt tốt mà bỏ mặc không gian. Nàng vào phòng nhỏ trong không gian lấy một chút dược liệu, ai biết được có lúc cần dùng thì sao.

Nàng cầm một bộ y phục trên tay, đây mới là nội y, cái Lục Nhạc Dao đưa nàng tuy rất đẹp nhưng lại thô ráp. Quý U yên lặng nhìn cái bụng bự của nàng, yên lặng thả đống nội y trở về, hiện tại không nên dọa Thích Bạch…

Xoay người đi đến trước bàn nhỏ, lật lật mấy chiếc hộp, cầm mấy cái có khả năng dùng đến rồi bước ra khỏi không gian.

Vừa đem đồ đặt vào hòm thì nghe tiếng cửa bị đẩy ra… Quý U thở một hơi, thật nguy hiểm, gần đây nàng cảnh giác không tốt lắm… Ai bị nuôi thành một dạng không buồn không lo như nàng cũng sẽ vậy hết thôi.

“Nàng đã tỉnh dậy mà sao không chịu gọi người dọn bữa?”

Thấy Thích Bạch vừa vào cửa đã quan tâm đến việc nàng dùng bữa hay chưa, vẻ mặt Quý U bất đắc dĩ “Ta không thể cứ ngủ rồi lại ăn, ăn xong lại ngủ… Chàng xem bây giờ ta đã béo đến mức nào rồi…”

“Béo ở đâu, vừa mềm vừa trắng, ta thích nhất.” Thích Bạch tiến lên ôm Quý U ước lượng, “Nàng xem, ôm lấy nàng rất thoải mái, nàng vẫn còn hơi gầy đó.”

Sau khi hai người ăn xong, lại như thường lệ nắm tay nhau tản bộ trong sân.

“Nàng thích sân viện như thế này sao?” Thích Bạch nhìn phong cảnh xung quanh, khá tốt, nhưng không sửa thêm thì hắn thấy thiếu sót.

“Thích, chàng đừng đổi tới đổi lui nữa, bằng không có khi hội ngắm hoa sẽ chuyển tới nơi này mất.” Quý U thấy Thích Bạch đang ngắm bốn phía tìm chỗ thiếu hụt, hắn không tìm ra thì không chịu thả lỏng mày.

Cố gắng khuyên nhủ lần nữa “Ta cảm thấy phong cảnh rất đẹp mà, thiên điện cũng đã chỉnh mấy lần, giờ mỗi góc của Vĩnh Thọ cung ta đều thích.”

Thời điểm tầm mắt của Thích Bạch đặt lên xích đu, hắn nhìu mày “Chỉ có một cái xích đu thì quá ít, khi các bảo bảo trưởng thành sẽ cướp chỗ chơi của nàng. Vẫn nên làm thêm hai cái, đúng không?”

“…” Nàng không phải tiểu hài tử, sao lại cùng tranh giành với bảo bảo chứ, Quý U quyết định không để ý đến hắn.

Thích Bạch lại cảm thấy Quý U như vậy là đã đồng ý, quyết định ngày mai sẽ sai người đi làm.

“Chàng biết chuyện Lục Nhạc Dao bị thương chưa?” Quý U quyết định hỏi Thích Bạch xem hắn nghĩ thế nào.

Thích Bạch ngừng bước, ánh mắt Quý U cũng ngừng lại để nhìn hắn.

“U U, nếu ta coi nàng ấy là muội muội thì chẳng những ban thuốc, đi thăm nàng ấy mà có khả năng là sẽ xử phạt Vũ thục nghi nữa. Nếu không có nàng, dù nàng ấy nhất định đòi tiến cung làm ta chán ghét thì ta cũng không thể không để ý đến nàng ấy, nàng ấy không phải là muội muội của ta nhưng là muội muội của Lục Viễn. Nhưng hiện tại ta sẽ không như vậy, bất kỳ hành động nào khiến nàng ấy nảy sinh hy vọng thì ta đều không làm, bất kỳ chuyện nào khiến nàng không vui, ta nhất định sẽ không làm.”

Ngoại trừ Quý U thì Thích Bạch cũng không quan tâm đến chuyện của hậu cung, cho nên trước nay Tiểu Thịnh Tử đều không bẩm báo chuyện không liên quan đến hắn. Nhưng thân phận của Lục Nhạc Dao có chút đặc thù nên Tiểu Thịnh Tử đã đem chuyện sáng nay kể cho hắn nghe.

Lúc ấy Thích Bạch có nghĩ phái người đưa thuốc, nhưng lại không làm, thân phận hiện tại của Lục Nhạc Dao không phải là muội muội hắn, tuy đã vào hậu cung, nhưng vĩnh viễn không phải là nữ nhân của hắn. Nếu chuyện này có thể làm nàng ấy quyết định rời cung thì có thể là chuyện tốt. Tuy nói Lục Nhạc Dao không làm sai chuyện gì, còn bồi U U nói chuyện, nhưng trong lòng Thích Bạch vẫn không nguyện ý để Lục Nhạc Dao ở đây, hắn chỉ muốn U U thân cận với hắn, nói chuyện cùng hắn…

Quý U nhìn Thích Bạch nghiêm túc giải thích với nàng, có chút ý tứ bất hảo “Không phải là ta không yên lòng vì chàng… Chỉ là hai người lớn lên bên nhau… Ta đưa dược cho nàng ấy coi như là chàng cũng đã đưa rồi, chàng không cần áy này trong lòng…”

Thích Bạch ôm lấy Quý U bật cười, “Nàng đưa thì cứ đưa, đừng đổ lên người ta. Ta sẽ không áy náy trong lòng, tiến cung là lựa chọn của nàng ấy. Ta thừa nhận là có tình nghĩa lúc nhỏ nhưng người phá hỏng tình nghĩa này chính là nàng ấy, không phải nàng. Về sau gặp chuyện như vậy nữa thì nàng cứ làm theo ý mình, không cần quan tâm đến ta, nàng làm gì cũng đúng, chỉ cần đừng nghi ngờ ta là được.”

“Nếu nàng còn đến tìm ta nữa thì ta có thể nói nàng không đến nữa được không?”

Thích Bạch mang theo ý cười trong mắt “Đương nhiên, thời gian cùng nàng ấy nói chuyện phiếm không bằng đến Dưỡng Tâm điện bồi ta, bằng không ta nói với nàng ấy đừng đến Vĩnh Thọ cung quấy rầy ngươi nữa?” Thích Bạch cứ tưởng Quý U không đuổi Lục Nhạc Dao đi vì ngại, nào ngờ chỉ vì nàng lo lắng cho hắn nên mới vậy. Xem ra sau này hắn phải cách xa Lục Nhạc Dao thêm một ít, miễn cho U U của hắn hiểu lầm...

“Không cần, không cần, ta không thích chàng nói với nàng ấy, chính ta nói là được rồi.” Quý U mới không muốn cho Thích Bạch và Lục Nhạc Dao có cơ hội ở riêng một chỗ.

Trong lòng Thích Bạch đắc ý, ngoài miệng lại trách mắng “Bình dấm chua.”

Quý U đã đạt được mục đích nên không thèm để ý đến Thích Bạch.

“Bình dấm chua hỏi chàng, Lục Nhạc Dao có từng tặng chàng thứ gì, vì chàng làm thơ hay là hát tiểu khúc cho chàng nghe chưa?”

Thích Bạch nghĩ nghĩ... Vừa tặng gì đó rồi, vừa làm thơ luôn rồi, còn có hát nữa, Quý U nghe xong sẽ không tức giận đâu đúng không, hắn hoàn toàn trong sạch mà!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio