Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

chương 10: từ trên trời rơi xuống

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Akinomi

Tiêu Tương phi hai mắt tối sầm, không thể biết thêm gì nữa.

Không biết qua bao lâu, cô chỉ cảm bản thân trở nên vô tri, vô giác, ý thức cũng dần dần khôi phục lại từng chút một. Cô chỉ cảm giác cả người mình nhẹ nhàng bay bổng như được hòa tan , phía dưới cơ thể giống như lâng lâng.

Vì vậy, cô tò mò mở mắt, nhìn xung quanh một vòng. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi khiến cô bị dọa sợ suýt nữa thét chói tai.

Đây là là đâu? Bên cạnh đều là mây trắng lượn lờ, nhìn lên phía trên là một bầu trời xanh, yên bình tĩnh lặng.

Cô không dám động, thật ra thì sợ động đậy sẽ té xuống, trong lòng thầm nghĩ mặc kệ là đặc công ưu tú thế nào, nhưng đột nhiên phát hiện mình ở ngay giữa bầu trời cũng không thể nhịn được mà giật mình chứ. Chỉ là, cô rất nhanh liền định thần lại, nhớ lại việc mình gặp phải.

Nhưng mà, cô vẫn nghĩ không thông, cũng không hiểu, tại sao mình vừa gặp bà lão kia thì đột nhiên xuất hiện ở đây.

Nhưng, lúc này cũng không cho phép cô phán đoán phân tích, bởi vì cô chỉ có cảm giác thân thể mình giống như đang chậm rãi rơi xuống dưới. Vì vậy, cô to gan ngoái đầu lại nhìn xuống dưới nhìn.

Vừa nhìn, cô chỉ có một ý nghĩ, xong đời. Dưới thân thể của cô, trên mặt đất có rất nhiều cây cùng những nhà gỗ giống như những cái cây nhỏ là một loại nhà nhỏ, Cô dường như mù mờ không thể nhìn rõ mặt đất.

Hiên Viên vương triều. Rừng rậm nguyên thủy.

"Hoàng thượng, phát hiện mãnh hổ rồi." Mặt Viên Quân tỏ ra rất vui vẻ nói với Hiên Viên Vũ.

Hiên Viên Vũ hờ hững gật đầu một cái, ánh mắt lại bén nhọn nhìn chằm chằm rừng cây rậm rạp không thể nhìn thấu trước mặt. Sau đó lạnh lùng nói: "Trẫm nhất định sẽ đem nó săn được, trở thành vật trong túi trẫm." Trong giọng nói là tự tin và khí thế phải có được.

Viên Quân lập tức gật đầu giống như như gà con mổ thóc, bởi vì hắn đối với tự tin của hoàng thượng luôn sùng bái nhất. Lần này, hắn đi theo Hiên Viên Vũ ra ngoài săn thú, cũng là nói hắn đã có được lòng tin của Hiên Viên Vũ là Đại Hồng Nhân bên cạnh Hiên Viên Vũ.

Ngay khi, bọn họ nhẹ giọng nói chuyện thì, một tiếng rống gào của Hổ kinh thiên động địa đột nhiên vang tận mây xanh, một con Hổ lớn sặc sỡ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, một đôi hổ to lớn cùng mắt chằn chằn nhìn bọn họ.

Hỏng bét, trong lòng hai người không hẹn mà gặp cùng bật thốt lên, bọn họ bị con cọp phát hiện, không nghĩ tới vốn dĩ cẩn thận đến vậy, vẫn bị vua của núi rừng này phát giác.

"Trẫm." Hiên Viên không hổ là vua một nước, đối mặt với con hổ khổng lồ như vậy không chút kinh hãi thản nhiên nói.

Viên Quân nghe vậy, vốn là ngăn trở ở trước mặt của hắn, lần này không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn thối lui đến phía sau hắn, nhưng là vẫn hết sức cảnh giác chú ý tình huống chung quanh. Hai người bọn họ đi vào trong này, để Ngự Lâm quân của hoàng gia ở bên ngoài, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình.

Có lẽ do tâm tình khẩn trương của bọn họ lây sang con cọp núi kia, nó hướng bọn họ rống lên nhiều lần, hai con chân sau khẽ cong, lập tức biến thành tư thế công kích, hơn nữa có thể lập tức công kích bọn họ bất cứ lúc nào.

Chỉ thấy, Hiên Viên không hoảng hốt không vội vàng lấy bao đựng tên sau lưng ra, cầm lấy cây cung, đặt tên vào cung, kéo một thật căng, đầu cung nhắm vào đầu con cọp kia.

Con cọp cũng biết hắn đang muốn đối phó mình, tất nhiên tính khí không tốt, liên tiếp rống dữ dội, đoán chừng muốn không muốn mất nhiều sức lực hù sợ bọn họ, một bữa thịnh soạn ăn chán chê. Đáng tiếc, nó tính toán lầm rồi, hai người trước mắt kia không những không bị hù ngất, còn không sợ chết muốn đối phó mình.

Hai bên không khí đang khẩn trương thì có một tiếng thét, âm thanh này là từ trên trời rơi xuống, chỉ thấy hết sức hoa mắt, không biết là thứ gì từ trên trời rơi xuống, bất ngờ nện trúng con cop núi kia.

Một khoảng lặng yên, đến cả tiếng gió thổi qua lá cây cũng nghe rất rõ ràng, cả một vùng đột nhiên yên lặng đến khiến người ta sợ hãi.

Không biết qua bao lâu, một tiếng rên rỉ phá vỡ không khí yên tĩnh này, khiến bọn họ sực tỉnh.

"Ây da, đau quá trời luôn !!, đại nạn không chết, tất có phúc. Ây da. . . . . ." Chỉ thấy vật từ trên trời giáng xuống đập vào trên người con cọp phát ra thanh âm như vậy.

Hiên Viên Vũ và Viên Quân luôn luôn cảnh giác, bọn họ kinh ngạc với vật lạ từ trên trời rơi xuống này còn lợi hại như thế đập đầu chết một con cọp lớn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio