Editor: Vệ Tử Y
Hiên Viên vương triều, hoàng cung Hiên Viên, trong Ngự Thư Phòng.
"Ngươi nói gì, Phi Nhi muốn trở về rồi hả ?" Hiên Viên Vũ nghe được tin này vô cùng kích động, cũng không nhịn được bật dậy khỏi long ỷ hét lên với kẻ báo tin.
Người kia chỉ biết cung kính cúi đầu, không dám dòm ngó mặt rồng, khom mình giữ lễ thưa: "Hoàng thượng, quả thật như thế, thuộc hạ nhận được tin tức, tiểu thư đã trên đường về rồi."
Hiên Viên Vũ thật cao hứng, những buồn bực lo lắng trong lòng bấy lâu hôm nay lại được giải quyết dễ dàng, nàng muốn quay về rồi, nàng rốt cuộc trở lại. Có trời biết, hắn đã lo lắng thế nào, sợ nàng sẽ một đi không trở lại, sợ nàng sẽ cùng Đột Bát Hỏa ở chung một chỗ, hiện tại tâm tình rốt cuộc đã có thể thả lỏng.
"Tốt, tốt, thật tốt quá. Lui xuống lãnh thưởng đi." Một khi vui vẻ, hắn trở thành người vô cùng dễ tính, vội vàng ban thưởng cho người báo tin.
Kẻ báo tin cũng vui mừng không kém, đã sớm nhìn ra được hoàng thượng đối với Tiêu Tương Phi chung tình sủng ái, tin tức này mà không được tưởng thưởng thì không còn gì đáng thưởng hơn nữa.
"Tạ hoàng thượng, tạ hoàng thượng." Sau khi liên tục khấu tạ, hành lễ, người báo tin mới theo thái giám đi xuống nhận thưởng.
Hiên Viên Vũ không quan tâm gì nữa, lần nữa ngồi trở lại long ỷ, tinh thần sáng láng, nụ cười treo trên mặt, tâm tình hết sức thoải mái thay cho vẻ buồn bực trước đó.
"Chúc mừng hoàng thượng, tiểu thư rốt cuộc hồi cung rồi, trận chiến của hai nước cũng từ can qua biến thành tốt đẹp, thật là thật đáng mừng a." Thái giám thân cận hắn cũng vui vẻ dâng lên đầu mày ca ngợi.
"Đúng vậy a, chờ Phi Nhi trở lại, trẫm nhất định phải thiết đại yến ăn mừng một phen." Hắn không nhịn được cười ha ha, tâm tình vui vẻ.
Thái giám gật đầu liên tục đồng ý, trong bụng cũng thở phào nhẹ nhõm, người trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi, hỉ nộ ái ố của hoàng thượng cũng đã có người gánh vác.
Mà lúc này, Tiêu Tương Phi đang cùng Đột Bát Hỏa và Tư Cầm Hồng cáo biệt, mỗi người mang một tâm tình khác nhau, hưng phấn, vui vẻ, mất mát, thậm chí là khổ sở .
Lòng Tư Cầm Hồng là phức tạp nhất, nàng vừa cao hứng lại mất mát, vừa mới quen thì Tiêu Tương Phi đã muốn đi, vẫn còn chưa tìm hiểu được con người nàng còn không có hảo hảo hiểu rõ người này đấy. Người đi, nàng ta vừa vui lại vừa không nỡ.
"Phi tỷ tỷ, rảnh rỗi thì quay lại Tây Vực , đến lúc đó ta nhất định bồi tỷ chơi thật vui vẻ." Mấy lời này của Tư Cầm Hồng đều xuất phát từ thật tâm.
Tiêu Tương Phi gật đầu, mỉm cười, cũng không nói thêm gì.
Đột Bát Hỏa cũng tiến lên, hắn tự mình dẫn một đội quân hộ tống họ đến biên cảnh, sau đó họ sẽ được quân đội Hiên Viên vương triều hộ vệ, an bài trên đường đi như thế hắn cũng yên lòng.
"Phi Nhi, nàng trở về trước, ta nhất định sẽ đi tìm nàng." Đột Bát Hỏa kiên định nói, mắt sáng như đuốc nhìn nàng, trong lòng đã quyết định.
Tiêu Tương Phi không nói gì chỉ yên lặng nhìn hắn, có lẽ cuộc đời này e là nàng sẽ phải cô phụ hắn, chỉ vì nàng đối với hắn không có cảm giác.
Lời từ biệt cũng đã nói hết, Hỉ Nhi cùng Hoàn Nhi mỗi người đỡ một bên Tiêu Tương Phi chậm rãi lên xe ngựa. Trở về, là mong muốn duy nhất của họ lúc này. Họ hi vọng có thể nhanh chóng rời đi, sớm ngày trở lại nơi họ quen thuộc, các nàng đã sớm nôn nóng rồi. Lên xe, Tiêu Tương Phi mặc cho Thảo Nhi lót đệm sửa sang chỗ ngồi, thoải mái ngả lên đệm.
"Lên đường." Viên Quân hô to một tiếng, chỉ huy xe ngựa, hướng về phía Hiên Viên vương triều thẳng tiến. Ánh mắt mọi người vẫn dõi theo đoàn xe dần dần xa "Phi Nhi, ta nhất định sẽ đi tìm nàng, chờ ta." Đột nhiên, Đột Bát Hỏa hết lớn về phía đoàn xe phía xa.