Sắc mặt Hiên Viên Vũ đại biến.
Sắc mặt Viên Quân cũng lớn dần.
Sắc mặt Lâm Vân càng thêm đẹp mắt, từ đen chuyển xanh rồi lại chuyển trắng.
Còn lại những người khác là gương mặt hoảng sợ, hơn nữa còn vô cùng chỉnh tề thống nhất nhìn về phía nàng.
Hài lòng, cực kì hài lòng. Tiêu Tương Phi vô cùng cao hứng, khi nhìn đến thần sắc trên mặt bọn họ thì so với được trúng thưởng năm trăm vạn còn cao hứng hơn. Nàng dương dương đắc ý nghĩ, lần này thì biết sự lợi hại của nàng chưa, xem bọn hắn có còn dám khi dễ người đường đường là đặc công như nàng không.
Vậy mà cái cao hứng của nàng không được kéo dài bao lâu, một loại cảm giác khác thường làm cho nàng cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, thân thể theo bản năng thích ứng chiến đấu.
Hiên Viên Vũ nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng, không khỏi lắc đầu cười khổ, nữ nhân này không phải ngốc làm sao lại làm ra chuyện ngu ngốc thế này.
Có cái gì đó không đúng, cái gì đó vô cùng không đúng, Tiêu Tương Phi nhạy cảm phát hiện, giác quan thứ sáu cho nàng biết, hiện tại có nguy hiểm, hơn nữa theo kinh nghiệm của nàng mà nói cái này là đặt biệt nguy hiểm.
Bọn họ không phải sợ nàng, càng không phải sợ súng trong tay của nàng, mà là… Nàng nhanh chóng chuyển về lui phía sau, xoay mặt nhìn về phía sau, sắc mặt của nàng cũng không thể nhịn được mà thay đổi.
Là một đặc công ưu tú nhất, lâm vào mưa đạn còn chưa thay đổi sắc mặt, trừ lúc đối mặt với cái chết của Lam Linh hoặc chính là trước mặt người quen của mình thì nàng mới có vẻ mặt muôn màu muôn vẻ. Lúc này nét mặt của nàng dần dần trở nên nặng nề, nhìn phía trước không chuyển mắt.
Bầy sói. Không sai, chẳng biết từ lúc nào, trên cả trăm con sói đang nhìn chằm chằm nàng cách nàng không ngoài mười mét, dùng ánh mắt tĩch mịch một loại ánh mắt nhìn con mồi mà nhìn nàng chằm chằm.
Rợn cả tóc gáy, nàng chỉ cảm thấy toàn thân lông tóc đều dựng lên, trực giác nói cho nàng biết nàng đã gây họa, hơn nữa còn lại đại họa. Điều này là không giống nàng cẩn thận thường ngày, ở nơi dị thế này nàng cư nhiên lại mất tính tiêu chuẩn của đặc công, dẫn tới phiền toái lớn hơn nữa, đó chính là sai lầm bắn chết một con sói, mà con sói kia chết đi lại dẫn mùi tới đồng bọn nó, ước chừng khoảng trăm con sói.
Nàng bất động, không dám động đậy, tựa hồ như trải qua một thời gian rất lâu, nàng từ từ tỉnh táo lại, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ giải quyết nguy cơ trước mắt như thế nào.
Một đám người cứ giằng co như thế với một đám sói, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không có ai lập tức phát động tiến công, giống như đang đợi cái gì.
Tất cả mọi người đều biết, không khí như vậy chỉ là tạm thời, trí khôn của sói cũng không thấp hơn người, thậm chí bọn nó còn thông minh hơn.
“Nữ nhân, đến đây” Ở lúc nguy cấp khẩn trương, Hiên Viên Vũ đột nhiên nói với nàng, mặt mũi lạnh lùng ánh mắt âm lãnh, tựa hồ so với bộ dáng vừa gặp bầy sói khi nãy khác xa vạn dặm.
Âm thanh của hắn kinh động bầy sói, có mấy con sói bất an bắt đầu náo động đi về phía trước mấy bước, cảnh giác nhìn nhất cử nhất động của bọn hắn.
Ngự lâm quân lại thay đổi sắc mặt lần nữa, mỗi người không nhịn được nuốt nước miếng một cái, đề cao tính cảnh giác, đề phòng nhìn chằm chằm bầy sói, hơn nữa làm ra động tác chuẩn bị tùy thời chiến đấu.
Lâm Vân và Viên Quân lặng lẽ để tay lên vũ khí trên người để có thể tùy lúc rút ra nhanh chóng, đối phó với những tình huống thay đổi đột ngột.
Tiêu Tương Phi ngó hắn nhanh một cái, lắc đầu bởi vì nàng biết chỉ cần nàng vừa động bầy sói lập tức như biết bay nhào tới công kích. Bọn họ không ít người nhưng muốn đem thương vong giảm xuống thấp nhất trước hết lấy tĩnh chế động.