Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tiêu Tương Phi lập tức nhảy lên, hai tay chống ở trên bàn rống lên: "Cái gì? Hắn đến chỗ chúng ta làm gì? Mua đi bán lại quân hỏa? Cho ai? Bà ngoại ta đây một phát bắn chết hắn." Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt đẹp của cô trợn to, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sự tức giận không chịu nổi.
"Tương Phi, đừng giận đừng giận, không phải đã vì việc này mới gọi cô về sao." Tiếu Cương vội vàng trấn an cô, chỉ sợ với bản tính xung động của cô chưa kịp chuẩn bị làm cách nào để tiêu diệt người ta thì ngược lại khiến mình bị tiêu diệt trước rồi.
Đừng tức giận? Đây là chuyện bất kể như thế nào cũng không có khả năng, Tiêu Tương Phi cả đời này cũng không cách nào bình tĩnh được. Suốt đời cô vẫn mãi nhớ mối thù này, chỉ cần có cơ hội là cô sẽ báo thù.
Tiếu Cương biết rất rõ suy nghĩ của cô, nhưng chỉ có thể nặng nề thở dài một hơi, hắn cũng rất khổ tâm, nhưng mà không còn cách nào.
"Tên súc sinh đó." Cô cắn răng nghiến lợi rít lên những lời này, vành mắt đột nhiên ửng đỏ.
Lần này Tiếu Cương không trả lời, mặt hắn không tỏ thái độ gì chỉ dựa vào chiếc ghế sofa rộng lớn, ánh mắt rối loạn nhìn chăm chú vào mặt bàn, chỉ có ở trong phòng làm việc này hắn mới có thể lộ ra vẻ mặt như thế, mới có thể bày tỏ sự mềm yếu của mình.
Bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không quên, Kiều Mộc buôn bán vũ khí chợ đen ở nước Y trong một lần giao dịch buôn bán vũ khí chợ đen với nước Z thì bị Lam Linh một đặc công mới đến đội Bộ Quân Cơ được giao kiểm soát tình thế nhưng cô lại thất thủ. Mà kẻ giảo hoạt Kiều Mộc không chỉ khéo léo thoát thân, còn cùng với thuộc hạ đả thương Lam Linh rồi bắt cô đi.
Mãi đến khi bọn họ tìm được Lam Linh, tình cảnh cực kỳ bi thảm lúc đó đều khiến cho mọi người trong đội Bộ Quân Cơ suốt đời khó quên nổi. Lam Linh nằm lạnh lẽo giữa bụi cỏ trong rừng, trên người không một mảnh vải, hai mắt trừng lớn, vú bị cắn đứt rời nhầy nhụa, khắp cơ thể đầm đìa máu tươi. Trên cơ thể trắng như tuyết thương tích đầy mình, những vết thương mới cũ xanh tím đan xen lẫn lộn, đầu tóc còn đốt cháy trụi lũi.
Cô chỉ nhớ được khi mình nhìn thấy cảnh tượng lúc đó của Lam Linh đã thảm thiết gào to lên, những ngày đó cô giống như một cái xác không hồn. Vừa nhắm lại hình ảnh thê thảm của Lam Linh lại hiện lên, không thể ngủ yên được.
"Tôi thề, sẽ báo thù cho cô ấy." Hồi lâu, cô mới ổn định lại sự đau đớn trong lòng, nói chuyện nhưng mặt không hề có chút biểu cảm nào, giống người vừa mất đi khống chế lúc nãy không phải là cô.
Tiếu Cương gật gật đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp tài liệu đưa cho cô, "Trong này có địa chỉ khách sạn và số phòng Kiều Mộc ngủ lại, cùng với đầy đủ tư liệu cặn kẽ từng chi tiết, cô hãy cẩn thận nghiêm túc xem chúng. Trở về sắp đặt ổn thỏa mọi thứ, nhất định không được khinh suất, an toàn luôn phải đặt lên hàng đầu, thù báo sau cũng không muộn." Mặc dù mấy năm nay cô đã trở thành một trong những đặc công ưu tú nhất của đội Bộ Quân Cơ, thế nhưng cho đến hôm nay hắn vẫn không quên căn dặn cô cẩn thận là trên hết.
"Đã biết." Cô thản nhiên nói, hoàn toàn không còn sự ác liệt và khí thế hùng hổ doạ người như lúc mới đến, lúc này trông thật nhu hòa.
"Ra ngoài đi." Tiếu Cương ra lệnh.
Cô lập tức đứng thẳng người, kính cẩn hành lễ với hắn: "Dạ rõ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ." Nói xong, cũng không quay đầu lại đẩy cửa bước đi rời khỏi phòng làm việc của hắn.
"Haizz. . . . . ." Khi còn lại một mình trong phòng làm việc, Tiếu Cương chợt thở nhẹ một hơi thật dài, đột nhiên hắn cảm thấy có chút bất an, loại cảm giác này trước đến nay chưa bao giờ có, nhưng không giải thích được.