(editor: Akinomi)
Tiêu Tương Phi nắm thật chặt súng cùng đao trong tay, trên người của cô có một vết máu khô, chẳng qua đầu tóc có chút rối, trên mặt một ít cỏ vụn và đất, có vẻ chật vật vì có cả đất trên mặt.
Tiếng rên rỉ thay phiên nhau vang lên, nàng lạnh lùng liếc mắt một cái đó là tiếng của Ngự lâm quân, trên người bọn họ nhiễm máu đỏ tươi.
Hiên Viên Vũ quay người nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác tò mò mãnh liệt. Đây tột cùng một nữ tử như thế nào, đối mặt với bầy sói không những không đổi sắc mặt còn trấn định, công kích đối phó lại với bầy sói, hơn nữa thân thủ cô rất linh hoạt không có bất cứ động tác thừa nào, lưu loát tránh được công kích của kẻ địch.
Nàng đến tột cùng là người như thế nào?
Viên Quân cùng Lâm Vân không rảnh chiếu cố đám thị vệ đang rên rỉ thống khổ, ngược lại chạy đến bên cạnh hắn, cúi đầu hết sức lo sợ nói: "Hoàng thượng, thuộc hạ cứu giá bất lực, xin hoàng thượng trách phạt." Nếu hoàng thượng có sơ xuất gì, bọn họ có chết vạn lần cũng không đủ.
"Trẫm không sao, các ngươi đi xem những người bị thương, băng bó sơ lại, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này." Hiên Viên Vũ lãnh đạm nói, nói xong, bước lại gần Tiêu Tương Phi.
"Dạ, hoàng thượng." Hai người thở phào nhẹ nhõm, vội vàng theo như phân phó mà làm.
Trực tiếp đến bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ mờ mịt của cô, tim của hắn không hiểu lại có chút nhói đau. "Nàng làm sao rồi ? Có bị thương không?" Nhìn cô một thân máu chảy đầm đìa, tim của hắn căng thẳng, lại không nhìn ra cô có bị thương không.
Cô lắc đầu một cái, mệt mỏi không muốn nói chuyện, mới vừa thoát tình trạng nguy hiểm, thân thể cô dường như muốn thư giãn, vừa thả lỏng đã thấy bản thân rất mệt mỏi, đã đạt đến giới hạn. Hơn nữa từ trên trời rơi xuống, còn một đầu đập chết một con con cọp, tất cả tinh thần cùng hơi sức hầu như cạn kiệt, không có hơi sức mở lời.
Hiên Viên Vũ cũng không để ý thái độ của cô, lo lắng cô sẽ bị thương đặt lên trên hết, lập tức không để ý nam nữ thụ thụ bất thân, kéo cô vào trong ngực mình, sau đó ẵm lên bước đi.
"Hoàng thượng, chờ chúng thần với." Viên Quân luôn để ý nhất cử nhất động của bọn họ, đột nhiên thấy Hiên Viên Vũ ôm lấy Tiêu Tương Phi, hoảng sợ mà oang oang kêu lớn đuổi theo.
Lâm Vân cùng Ngự Lâm quân hộ vệ vội vàng đuổi theo, Hộ vệ bị thương còn lại được người khác đỡ, ta đỡ ngươi, lảo đảo nghiêng ngã đi ra khỏi rừng cây.
Tiêu Tương Phi cũng không giãy giụa, cô không còn hơi sức giãy giụa, chỉ có thể mặc cho hắn ôm mình, tham lam nghỉ ngơi dưỡng sức trong thời gian ngắn.
Hiên Viên Vũ ngược lại rất là tò mò thái độ yên lặng của cô, cô vẫn luôn giương nanh múa vuốt, thậm chí không hiểu lễ nghĩa, nhưng vào lúc này lại đột nhiên yên ổn như vậy. Vì vậy, hắn dám đoán chắc, cô nhất định là bị thương.
Rừng rậm rất rộng lớn khiến bọn họ đi thật lâu, thật vất vả mới ra khỏi đ, mà bên ngoài cánh rừng có rất nhiều người chờ sẵn ở đó, quan viên địa phương, Triều thần và cả quân đội hoàng gia cùng chờ
"Hoàng thượng, hoàng thượng giá lâm." Không biết là kẻ nào vừa nhìn thấy bóng dáng hắn từ xa vội vàng hô lên.
Một tiếng này lập tức kinh động toàn bộ tâm tư của các triều thần, vây quanh hô lớn, chuẩn bị rất nhiều lời tâng bốc xu nịnh. Thế nhưng khi bọn họ thấy rõ tình trạng trước mắt thì không khỏi cứng lưỡi, ngây dại, ngay sau đó toát hết mồ hôi lạnh.
"Hoàng thượng bị thương, mau, ngự y, ngự y. . . . . ." Không biết là vị quan viên nào, cuối cùng từ kinh sợ hồi phục lại tinh thần, thất thanh hét lớn.
Ngự y nghe được gọi hắn, vội vàng hấp ta hấp tấp chạy đến trước mặt, không thể không sợ hãi.
Hiên Viên Vũ không lên tiếng. Bọn họ tự động tránh sang hai bên đề hắn đi, lạnh giọng nói: "Ngự y, xem thương thế của nàng thế nào cho trẫm?" Nói xong, bước vào bên trong lều trướng được dựng ngoài bìa rừng.