“Tỉ tỉ, người thân của chúng ta đã chết hết. Cha mẹ cũng đã chết chỉ còn lại tỉ và muội nhưng lúc lẫn trốn lại bị thất lạc” Tiêu Tương Uyển vừa nói vừa lau nước mắt, khóc không thành tiếng.
Tiêu Tương Phi im lặng nhìn nàng không biết nên an ủi thế nào.
Hỉ nhi và cung nữ Thảo nhi hai mặt nhìn nhau, chuyện về Tiêu gia bọn họ ở trong cung cũng có nghe được một ít, cho nên cũng coi như có chút hiểu rõ.
“Vậy sao ngươi lại vào cung?” Nàng rất kì quái sau khi thất lạc Tiêu Tương Uyển vào cung như thế nào.
Tiêu Tương Uyển lau nước mắt nói “Uyển nhi không tìm được tỉ tỉ, sau đó thấy hoàng cung tuyển cung nữ, vì mạng sống Uyển nhi không thể làm gì khác hơn là tham dự. May mắn là Uyển nhi vào được nếu không mạng Uyển nhi thật sự cũng không còn nữa” Mặc dù cuộc sống trong cung không dễ chịu nhưng nếu so với việc rơi vào tay người xấu còn tốt hơn nhiều.
Hóa ra là như vậy, nàng âm thầm thở dài, thật làm khó nàng ta, nàng hiểu cuộc sống như thế không dễ dàng gì, hận thù thâm sâu từ nhỏ đã trở thành cung nữ còn bị người đuổi giết, vào cung lại phải chịu đựng tính khí của chủ tử, chỉ cần hơi phật ý là bị phạt đánh phạt mắng xảy ra như cơm bữa, chuyện bị đánh chết cũng chẳng có gì lạ.
“Tiêu gia các ngươi tột cùng là phạm phải việc gì? Làm sao mà bị diệt toàn tộc như thế?” Nàng thật tò mò cũng biết đây là mấu chốt của chuyện này.
Vừa nhắc tới Tiêu gia, nước mắt Tiêu Tương Uyển lại càng không dừng lại khuôn mặt bi thương xen lẫn tức giận.
Thì ra là Tiêu gia là gia tộc lớn nhất ở phía Nam, xưng bá ở phía Nam mấy chục năm, vô cùng giàu có. Có câu nói cây to thì đón gió lớn, quá giàu có khí thế là bị người dòm ngó, kết quả bị người âm thầm kết cấu với sơn tặc, diệt cả nhà, may mắn vợ chồng Tiêu gia mang theo hai đứa con gái yêu thương lẫn trốn tưởng rằng có thể sống sót. Không ngờ những sơn tặc kia không biết nhận được tin tức từ đâu, một đường đuổi giết tới cửa, thề phải nhổ cổ tận gốc. Phu phụ Tiêu gia vì bảo vệ con gái yêu dẫn dụ kẻ địch, kết quả là chịu chết, mà hai nữ nhi vẫn còn sống.
“Hóa ra là như vậy, lòng người thật khó dò” Nghe xong Tiêu Tương Phi không khỏi cảm thán, cổ đại như thế, hiện đại không phải cũng như thế sao?
“Tỉ tỉ, nhất định chúng ta phải báo thù, vì Tiêu gia vì cha mẹ mà báo thù” Tiêu Tương Uyển đầy hận ý nói, món nợ máu này nàng phải báo.
Nàng tán đồng gật đầu một cái, vô duyên vô cớ bị người diệt môn nếu là nàng, nàng cũng sẽ báo thù “Được rồi, ngươi nên đi nghỉ ngơi đừng suy nghĩ nhiều nữa, dưỡng cho thân thể thật tốt mới có sức lực được” Nàng an ủi nàng ta, đỡ nàng nằm lại giường, đáp chăn cho nàng vỗ vỗ tay nàng.
“Tỉ, Uyển nhi nghe lời tỉ” Tiêu Tương Uyển hoàn toàn tin tưởng nàng, gật đầu nghe lời nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nàng lắc đầu, âm thầm thở dài, đứng lên đi ra ngoài, Hỉ nhi và mấy cung nữ đang chờ đợi cùng nhau đi ra ngoài trở lại chánh điện.
“Tiểu thư, nô tì có vài lời không biết nên nói hay không” Đám người Hỉ nhi liếc mắt nhìn nhau chần chừ mở miệng.
“Nói đi, đừng dông dài, ở chỗ của ta không có bí mật gì hết” Nàng ngồi xuống cầm tách trà Thảo nhi đưa tới lơ đãng nói.
Đám người Hỉ nhi nghe vậy lúc này mới có can đảm, Hỉ nhi nhìn xung quanh nhỏ giọng nói “Tiểu thư, Tiêu Tương Uyển nói không đúng. Heo nô tì biết, Tiêu gia là vì tội ác tày trời, làm rất nhiều chuyện xấu, làm cho người oán trời giận mới khiến cho hoàng thượng phái binh diệt cả nhà”
Nàng nghe nhất thời kinh ngạc đây là thật sao? Tại sao một Tiêu gia lại có chuyện xưa như thế mà còn có nhiều phiên bản như thế? Tột cùng thì ai nói thật, ai là giả dối?
Tiêu gia tột cùng là dạng gia tộc gì? Mà nếu như Hiên Viên Vũ tiêu diệt Tiêu gia vì sao lại giữ lại Tiêu Tương Uyển trong hoàng cung? Hắn không sợ bị báo thù sao? Hay Hiên Viên Vũ có âm mưu quỷ kế gì?
Lòng nàng đầy nghi ngờ giống như rơi vào sương mù, nghi vấn trong lòng nàng trùng trùng điệp điệp. Tất cả những thứ này có quan hệ gì với nàng?