Edit: Nguyễn Thị Quyền
“Tiểu thư, làm sao người…” HỈ nhi hết ý kiến nhìn nàng không tin nổi, nói cũng nói không xong.
Tiêu Tương Phi biết nàng muốn nói gì nhưng nàng chỉ cười với nàng ta, nàng tự biết mình đang làm gì, nghĩ gì, đương nhiên cũng hiểu tâm tư của các nàng.
Hỉ nhi nói không ra lời, nhưng Thảo nhi không để ý đến, nàng tức giận phụng phịu “Tiểu thư, sao người ngốc như vậy, cư nhiên…cư nhiên…” Nàng cũng giận đến nói không được nữa, trợn to cặp mắt, một bộ hận sắt không thành thép.
“Ta rất tốt, ta không ngu ngốc” Nàng cười hì hì nói, nhìn bọn họ từng người từng người giơ chân chơi thật tốt, lần đầu tiên phát hiện thì ra trêu đùa người khác rất vui.
“Tiểu thư không ngu ngốc, đần là chúng ta, tự nhiên tin tưởng tiểu thư sẽ ở chung một chỗ với hoàng thượng” Nộ nhi bĩu môi, căm giận bất bình nói.
Mấy người khác nghe cũng phụ họa “Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư hạt người” Họ bị nàng lừa thật khổ, vốn là bừng bừng vui mừng, cho là tiểu thư nhà nàng một buổi sáng được lên làm phượng hoàng, thật không nghĩ tới sự thật lại không chịu nỗi như thế, làm nàng rất căm tức.
“Đừng tức giận, đừng tức giận, như vậy không phải rất tốt sao” Nàng như cũ cười hì hì nói một chút cũng không bị ảnh hưởng.
“Tiểu thư, người không nổi giận nhưng tức giận là chúng ta” Thảo nhi hết sức lực rồi, nàng tức giận không thèm nhìn Tiêu Tương Phi.
Tiêu Tương Phi cười, Nàng lúc này cười đến vui vẻ “Một nữ nhân dễ dàng có được như vậy, nam nhân sẽ không biết quý trọng. Càng là đồ không có được, càng nhớ thương, càng nhớ mãi không quên. Có câu rất hay, không có được vĩnh viễn là tốt nhất” Nàng cũng không phải mềm lạt buộc chặt, nàng là chưa chuẩn bị xong, tạm thời chưa nghĩ đến việc gì với nam nhân.
Bốn cung nữ nghe há to miệng, không dám tin nhìn nàng, sau đó trên mặt không hẹn mà cùng lộ ra tia bừng hiểu, thì ra là tiểu thư đánh chủ ý này.
“Tiểu thư, người thật lợi hại”
“Tiểu thư cao minh”
“Tiểu thư, chúng ta không nghĩ tới”
“Tiểu thư, như vậy có được hay không?”
Hỉ nhi chờ bốn cung nữ thất thất bát bát nói xong, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, có cảm thấy nàng làm rất tốt, có cảm thấy không nên cầm giữ thời cơ, dù sao chuyện tới bây giờ chỉ có thể như thế.
“Tốt lắm, tốt lắm, chuyện này không nói nữa. Ta đói bụng, sao giờ cũng chưa đưa đồ ăn tới?” Nàng từ sáng rời giường đến giờ trừ uống nước bên ngoài cũng chưa ăn gì.
Hỉ nhi vừa nghe vội nói “Kì quái, Uyển nhi đã đi lấy, sao lại lâu như thế” Khi tiểu thư nói muốn ăn gì thì Tiêu Tương Uyển nhận việc đi lấy, nhưng kì quái đến baygio cũng chưa về quá lâu thật kì quái.
“Đúng vậy, sao Uyển nhi lại đi lâu như vậy, đáng lý ra nên về sớm rồi” Thảo nhi, Nộ nhi, Hoàn nhi cũng vội nói “Chi bằng chúng ta đi xem một chút” Nói xong trừ Hỉ nhi, Nộ nhi ở lại, Thảo nhi và Hoàn nhi đi ra ngoài cung.
Không ngờ hai ngươi chưa tới cửa cung liền chạm mặt một cung nữ hấp tấp chạy vào, nhìn thấy bọn họ, gấp đến nỗi nước mắt đều rơi xuống.
“Thảo nhi tỉ, Hoàn nhi tỉ, việc lớn không tốt, không xong rồi” Cung nữ này nhìn thấy nàng như gặp được cứu tinh, bổ nhào lên phía trước la to.
Mọi người đều cả kinh, đám người HỈ nhi nhận ra đó là cung nữ trong Hướng Dương cung vội vàng hỏi “Đã xảy ra chuyện gì? Nói mau”
Cung nữ kia vẻ mặt đưa đám, khóc nức nở nói “Các vị tỉ tỉ, không xong. Uyển nhi, Uyển nhi bị Tương phi nương nương xử phạt”
Tương phi? Mọi người cả kinh, không ngờ tới Tương phi cư nhiên không bỏ qua còn tìm Tương Uyển gây phiền phức, lần này không xong rồi.
“Tiểu thư…” Chúng cung nữ hết sức ăn ý xoay người lại nhìn nàng.
Tiêu Tương Phi nhíu mày một cái, Uyển nhi sao lại bị Tương phi tới tìm phiền toái? Biết rõ Uyển nhi bây giờ là người của nàng “Chúng ta đi xem một chút”