Tiêu Tương Phi ngơ ngác nằm ở trên giường, tối hôm qua còn bình thường, muội ấy đã tỉnh, muội ấy có thể cùng mình nói chuyện, dáng vẻ đấy không giống một người có thể chết, nhưng là muội ấy làm sao lại đột nhiên chết rồi.
"Không thể nào, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Muội ấy đã tốt rồi, làm sao có thể chết chứ?" Nàng vừa nhanh chóng bò dậy, vừa cấp bách nói.
Hỉ Nhi vội vàng đỡ lấy Tiêu Tương Uyển, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Tiểu thư, tối hôm qua là thật tốt, sau khi ngài trở về, cũng không có gì biến hóa, nhưng là buổi sáng ngày hôm nay, chúng ta đi xem xét thương thế của Uyển Nhi, lại phát hiện nàng đã chết. Ô ô ô"
Lúc buổi sáng, họ thấy đã đến thơi điểm thay dược, thuốc cũng đã sắc xong, vội vàng chuẩn bị cho nàng uống thuốc thay dược, nhưng chưa từng nghĩ đến. Lúc các nàng vừa chạm vào Uyển Nhi mới kinh hoảng phát hiện thân thể Uyển Nhi đã cứng ngắc, nàng đã tắt thở.
Tiêu Tương Phi lảo đảo nghiêng ngả chạy đến bên trong phòng của Uyển Nhi thì đám người Thảo Nhi đã sớm khóc đỏ cặp mắt, đang khổ sở đứng ở một bên.
"Uyển Nhi, Uyển Nhi. . . . . ." Nàng vọt tới bên giường của Tiêu Tương Uyển , đưa ra tay vừa run rẩy chạm vào Uyển Nhi, vừa nhẹ nhàng kêu, tựa như đánh thức nàng tỉnh dậy.
Uyển Nhi thật đã chết rồi. Khi nàng nhìn thẳng vào Tiêu Tương Uyển, mặt không có chút máu, người cứng ngắc thì với kinh nghiệm phong phú của mình thì nàng biết, Tiêu Tương Uyển thật đã chết rồi.
Nàng nhẹ nhàng vuốt tóc Tiêu Tương Uyển, vẫn còn chút nhiệt độ, còn có chút mềm mại, nàng nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, tựa như một mẫu thân vuốt ve con của mình. Nàng còn dán sát mặt mình ở trên gương mặt lạnh như băng của Tiêu Tương Uyển, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.
"Uyển Nhi, thật xin lỗi. Tỷ tỷ không phải là không giúp muội báo thù, chỉ là của tỷ thật sự không phải là tỷ tỷ ruột của muội. Hi vọng muội thấy được cha mẹ rồi cùng nhau đi thôi." Nàngdịu dàng ở bên tai của Tiêu Tương Uyển.
Đám người Hỉ Nhi thấy vậy, ai cũng khóc, rối rít quỳ gối bên cạnh Tiêu Tương Phi, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, ngài đừng quá thương tâm, Uyển Nhi nếu là biết, nàng nhất định sẽ đau lòng."
Khóc một lát, rốt cuộc mới thấy ngự y vội vàng chạy đến, sau khi kiểm tra, lúc này mới xác định Uyển Nhi đã tử vong.
"Tiểu thư, nàng ấy đã đi. Nàng ấy chết là do biến chứng của vết thương, dẫn đến sốt cao không ngừng, hơn nữa bệnh nhân đã mất đi ý muốn sinh tồn, cho nên đẩy nhanh tốc độ tử vong của nàng ấy." Ngự y nói rất đơn giản, đã nhìn quen sinh tử, hắn đã không còn cảm giác gì nhiều.
Tiêu Tương Phi gật đầu một cái, bày tỏ nàng đã biết, nhưng không tỏ vẻ nàng có thể tiếp nhận nguyên nhân này, mặc dù nàng biết sốt cao cũng sẽ chết người, cũng biết cổ đại một vết thương nhỏ cũng dễ dàng chết người, nhưng nàng tin tưởng Tiêu Tương Uyển sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Nàng thẫn thờ nhìn họ cho Uyển Nhi mặc vào bộ đồ mới, đi đôi giày mới, sau đó đợi thủ vệ dùng một khối vải trắng bọc nàng ta lại , mới mang nàng ta đi ra ngoài. Nàng vội vã đuổi ra kịp đến cửa, nhìn bọn họ mang Tiêu Tương Uyển đi ra ngoài.
"Uyển Nhi. . . . . ." đôi mắt nàng đẫm lệ mông lung, nhìn bọn họ dần dần đi xa.
"Tiểu thư." Hỉ Nhi đỡ nàng, cũng là hai mắt hồng hồng, lo lắng nhìn nàng.
Nàng không biết mình phải làm gì, cứ ngẩn người ra như vậy, trong lòng đột nhiên trống rỗng.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ. . . . . ." Nhưng tai của nàng vẫn có thể nghe được thanh âm thanh thúy của Tiêu Tương Uyển gọi nàng là tỷ tỷ .