"Tiêu Tương Phi gặp qua Thái hậu." Không muốn các nàng lo lắng cho mình, càng không muốn để cho người khác cảm thấy mình không có lễ phép, nàng liền không kiêu căng cũng không nịnh nọt, hướng chủ vị là Thái hậu gật đầu một cái, cũng không có khom lưng hành lễ.
Thái hậu mặt không chút thay đổi, nhìn nàng không biết đang nghĩ cái gì, thậm chí cũng không bất kỳ thái độ với việc vấn an của nàng, trầm mặc làm tâm thần người ta bất an.
Tiêu Tương Phi vẫn đứng chờ ở đây, nàng đang chờ vị Thái hậu trước mắt làm khó dễ, vô sự không lên Tam Bảo Điện (Tử Vũ: ý là không có việc thì không tìm đến tận cửa), điều đó nàng vẫn hiểu.
Nhưng, ngoài dự đoán, Thái hậu cũng không có vẻ giận dữ, càng không có làm khó dễ, chỉ là nhìn nàng, mọi người thấy vậy lòng cũng bất ổn, rất là khó chịu.
Hồi lâu, Thái hậu mới chậm rãi trầm giọng nói: "Các ngươi lui ra ngoài đi, ai gia có lời muốn nói với Tiêu Tương Phi." Bà nói câu nói này, từ đầu tới đuôi chỉ nhìn về hướng của Tiêu Tương Phi.
Hỉ Nhi và đám cung nữ nghe theo lời liền lui xuống, trong nội cung to như vậy chỉ còn lại hai người họ, ngươi nhìn ta, ta nhìn vào ngươi.
Tiêu Tương Phi không nói lời nào, nàng bảo trì bình thản, địch động nàng mới động, địch không động nàng cũng không động. Ai nắm giữ cả thế cục, người đó chính là người thắng.
Thái hậu nhìn nàng, vẻ mặt rốt cuộc động, không kìm hãm được thở dài một cái, dung giọng khổ sở nói: "Phi Nhi, tới đây." Bà lại còn vẫy vẫy tay với Tiêu Tương Phi.
Biến hóa bất chợt này khiến Tiêu Tương Phi trợn mắt há mồm, Thái hậu sao lại gọi mình là Phi nhi, chẳng lẽ Thái hậu nhận biết mình, hay là bà có cảm tình với mình? Nhưng trước giờ họ chưa từng gặp mặt.
Nàng vừa đi về phía Thái hậu, đồng thời cũng âm thầm cảnh giác, tay cũng làm động tác chuẩn bị động thủ. Cho đến khi nàng đi tới bên cạnh Thái hậu, kinh ngạc phát hiện Thái hậu cũng không có động tác gì, chỉ là nhìn nàng, hơn nữa ánh mắt rất phức tạp.
"Thái hậu." Nàng thận trọng kêu lên, cảnh giác với Thái hậu.
"Phi Nhi, , để cô nhìn ngươi một chút." Thái hậu vẫn không nói lời nào cũng không vội vàng, vừa nói ra một câu liền dọa người như vậy, một tiếng “cô” này khiến Tiêu Tương Phi thực sự bị hù cho sợ.
Tiêu Tương Phi kinh ngạc nhìn về phía nàng, Thái hậu lại xưng cô với nàng? Nàng và Tiêu gia thì ra là có quan hệ ."Ta không biết ngươi." Nàng chần chờ một chút, rốt cuộc vẫn lên tiếng.
Đôi mắt Thái hậu bắt đầu đẫm lệ mông lung, nàng nhìn Tiêu Tương Phi, nức nở nói: "Ai gia không cứu nổi Tiêu gia các ngươi, để cho phụ mẫu ngươi chết oan chết uổng, càng làm cho Uyển Nhi chết thảm tại trước mặt ai gia. Phi Nhi, ai gia không thể làm gì, ai gia thực xin lỗi ngươi."
"Thái hậu. . . . . ." Nàng không biết nói như thế nào mới được, nàng thật sự là quá kinh ngạc, người của Tiêu gia sao chỗ nào cũng có, điều không ngờ tới là vị Thái hậu quyền cao chức trọng này, lại không cách nào bảo vệ được Tiêu gia, không có cách nào cho Tiêu Tương Uyển một cuộc sống tốt.
"Phi Nhi, cô nghe nói Vũ Nhi dẫn ngươi tiến cung, trong lòng vừa mừng vừa lo, lo lắng nhất những người đó bất lợi với ngươi, cũng may nghe nói ngươi có thể ép được bọn họ, nghe nói ngươi đến ở Hướng Dương cung này, cô cũng yên tâm." Thái hậu kéo tay nàng, dịu dàng vỗ, vui mừng nói.
Lần này, Tiêu Tương Phi càng cảm thấy kỳ quái, tựa hồ cảm thấy người của Tiêu gia đang bị người khác đuổi tận giết tuyệt, hiện tại nàng lại trở thành một người cùng tên cùng họ với Tiêu Tương Phi, phỏng chừng về sau cuộc sống của nàng ở chỗ này sẽ cực kỳ nhiều màu sắc, nhất định sẽ không nhàm chán.
"Phi Nhi tốt vô cùng, cám ơn cô đã quan tâm." Nàng suy nghĩ một chút, vẫn nên thuận theo tâm ý của Thái hậu, sửa lại miệng, nếu trước kia nàng giải thích vẫn không ai tin, nàng tin tưởng người khác cũng sẽ không tin. Không bằng, dứt khoát nhận đi.
Thái hậu vừa nghe, hốc mắt đã ươn ướt, nhẹ gật đầu một cái, không che giấu được dáng vẻ xinh đẹp, khí chất cao quý.