"Hắn trở về thì trở về, không cần kéo ta dậy." Tiêu Tương Phi trở mình một cái, không nhịn được nói, nàng rốt cuộc vẫn bị Hỉ Nhi đánh thức, mở mắt nghe rõ lời của Hỉ Nhi xong tâm tình vô cùng mất hứng.
Đám người Hỉ Nhi quay sang nhìn nhau, Hoàng thượng tới là đại sự hàng đầu, bất luận kẻ nào cũng không được chậm trễ, nhưng tiểu thư nghe thấy Hoàng thượng đến lại cố tình không để ý.
"Tiểu thư. . . . . ." Nhóm người Hỉ Nhi bất đắc dĩ kêu lên một tiếng, không biết nói như thế nào.
Tiêu Tương Phi mở ánh mắt còn mông lung do buồn ngủ ra nhìn họ, giống như đang tiến hành một cuộc đấu tranh không tiếng động.
Hiên Viên Vũ lúc tiến vào, nhìn thấy tình cảnh như vậy, hắn nhíu chân mày thật chặt, hắn phát hiện lúc nàng chưa tỉnh táo, không tự chủ tản ra một cỗ sức quyến rũ, hấp dẫn hắn thật sâu.
"Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng." Đám người Hỉ Nhi phát hiện Hoàng thượng đã đến, vội vàng hốt hoảng hành lễ.
Hiên Viên Vũ hướng họ gật đầu một cái, ý bảo họ đi ra ngoài.
Đám người Hỉ Nhi lo lắng len lén nhìn Tiêu Tương Phi đang còn nằm trên giường, không thể không nghe mệnh lệnh đi ra.
Đám người Hỉ Nhi vừa đi, Tiêu Tương Phi cũng không lên tiếng, Hiên Viên Vũ tự nhiên là đứng nhìn nàng, hai người cũng không nói chuyện.
Qua thật lâu, Hiên Viên Vũ không nhịn được thở dài một cái, bất đắc dĩ nói: "Nàng không có gì muốn nói với ta sao?" Hắn biết nữ nhân này quật cường, cho nên hắn không thể không mở miệng nói chuyện trước.
"Ngươi muốn ta nói cái gì? Nói ta bẻ gãy tay Tương Phi của ngươi à? Hay nói ta đắc tội đại thần của ngươi? Ngươi là tới là để hưng sư vấn tội sao? Vẫn là suy nghĩ xem làm thế nào cho ta chịu nhận lỗi?" Nàng không chút để ý nói, trên mặt có nụ cười nhàn nhạt, nói chuyện tự nhiên như thể đang đàm luận về thời tiết.
Hiên Viên Vũ đã sớm dự liệu rằng nàng sẽ nói như vậy, nhưng là không nghĩ tới nàng sẽ trực tiếp nói ra như thế, rất thẳng thắn. "Bọn họ cũng có chỗ không đúng, nhưng nàng ra tay cũng quá nặng." Hắn không phải là đang trách móc nàng, mà là đang quan tâm nàng.
Tiêu Tương Phi lập tức tỉnh cả ngủ. Cái gì cơ? Nói nàng ra tay quá nặng? Nàng đã hạ thủ lưu tình, như thế đã coi như nể tình lắm rồi. "Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu như còn có lần sau, đừng trách ta xuống tay không lưu tình." Nàng nghĩ xong, lần sau cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy.