Tương Phi cùng Hiên Viên Vũ đồng thời lên tiếng, một người nhìn về phía Hiên Viên Vũ, một người nhìn về phía Tiêu Tương Phi.
Tiêu Tương Phi vẻ mặt vô tội nhìn hắn, nàng hiểu hắn gấp gáp như vậy là vì cái gì, nhưng là nàng không sợ, cứ để tùy ý nàng thì nàng muốn làm gì là làm thôi.
"Hoàng thượng, nàng nói nàng muốn mạng của nô tì, cầu xin Hoàng thượng vì thần thiếp làm chủ." Tương Phi giống như bị ong vò vẽ chích một phát, bắt đầu khóc lóc ầm ĩ.
Mặt Hiên Viên Vũ lần này khó coi đến cực điểm, thứ nhất hắn không muốn trị tội Tiêu Tương Phi, thứ hai hắn cũng muốn trấn an cảm xúc của Tương Phi. Nhưng là, Tương Phi làm loạn như vậy, hắn sợ chuyện này không thể từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa thành không có gì được.
"Ái phi, trẫm sẽ xử lý chuyện này, ngươi cứ trở về trước đi, trẫm điều tra rõ ràng xong sẽ đến cho ngươi một đáp án vừa lòng." Hắn không muốn tiếp tục kéo dài chuyện này, đợi nàng ta trở về hắn sẽ sai người mang tới chút châu báu, sau đó sẽ đến chỗ của nàng ta một hai ngày, nàng ta tự nhiên sẽ không nhớ đến chuyện này nữa.
Tương Phi thấy Hoàng thượng nói như vậy, vẫn còn muốn tố khổ thêm chút nữa, mới vừa gào khóc mấy tiếng lại thấy thái giám bên người Hiên Viên Vũ cố tình nháy mắt với nàng, vì thế nàng liền thay đổi chủ ý, gật đầu đồng ý.
"Hoàng thượng, vậy ngài lúc nào thì đến Cảnh Vân cung đến thăm nô tì?" Nàng lắp bắp nói, trong lòng tràn đầy hi vọng.
Hiên Viên Vũ vội vàng nói: "Ái phi, trẫm tối nay liền qua chỗ của ngươi. Ngươi bây giờ đi về trước nghỉ ngơi thật tốt, sau thì chuẩn bị một chút." Hắn nghĩ chuyện này càng nhanh kết thúc càng tốt.
Tương Phi lần này rất vui sướng cười, đã được như ý nguyện, nàng nên nhanh chóng trở về chuẩn bị thật tốt cho tối nay đợi Hoàng thượng đến."Dạ, hoàng thượng, nô tì cáo lui."
Trước khi nàng đi ánh mắt của nàng còn hướng về phía Tương Tiêu Phi khiêu khích, sau đó mới hưng phấn rời đi Hướng Dương cung để về chuẩn bị cho tối này thị tẩm.
Tiêu Tương Phi cảm thấy buồn cười, cũng chỉ vì một người đàn ông, một câu nói liền làm cho nàng ta hăm hở, vui vẻ cực điểm, làm nữ nhân như vậy thật bi ai.
Hiên Viên Vũ quay đầu lại liền thấy vẻ mặt cười như không cười của nàng, trong lòng cũng không có bất kì cảm giác gì, vì vậy hỏi tới chuyện xảy ra ngày đó: "Nghe nói là nàng bẻ gãy cánh tay của nàng ta, chỉ vì nàng ta xử phạt Tiêu Tương Uyển." Mặc dù ở bên ngoài cung nhưng những chuyện đã xảy ra hắn biết rất rõ ràng, nhưng cũng không có nghĩa những điều hắn nghe được là sự thật.
"Đúng, không sai." Nàng nghiêm túc nhìn về phía hắn, thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ. "Đáng đời cho nàng ta, nàng ta đáng bị như vậy, ta chưa làm cho nàng ta nửa sống nửa chết, nàng ta nên thấy may mắn mới đúng."
"Nàng ta dù sao cũng là phi tử của trẫm, dù có muốn xử tội nàng ta, nàng cũng nên để trẫm đứng ra mới đúng, nàng không biết nàng làm như vậy là đang hại chính nàng sao." Hắn vừa nghĩ đến nàng sẽ bị xử trí theo cung quy hoặc là bị người hại chết trong lòng hắn cảm thấy đau đớn, hắn biết hắn đã rơi vào lưới tình của nàng, hơn nữa cũng không thể trốn thoát được rồi.
Đối với việc hắn trách cứ do quan tâm nàng, không biết vì sao trong lòng đột nhiên có dòng nước ấm chảy qua, nhìn ánh mắt thâm tình của hắn, đột nhiên nàng không biết nói gì.
Hiên Viên Vũ nhìn ánh mắt có chút mê mang của nàng, trong lòng càng thêm động lòng không thôi, không biết tới lúc nào nàng mới tình nguyện mở lòng với hắn, lúc nào mới nguyện ý trở thành chủ nhân chân chính của cung điện này.
Hai người ngồi im lặng một lúc, sau khi Hiên Viên Vũ rời đi Hướng Dương cung để đến Cảnh Vân cung, Tiêu Tương Phi một mình một người ngồi suy nghĩ thật lâu. Nàng cảm thấy mình nên hành động, đến giờ quyền chủ động vẫn luôn ở trên tay người khác, mà nàng tựa hồ vẫn luôn bị động, về sau có khi chết như thế nào cũng không rõ.
"Hỉ Nhi, dẫn ta đi gặp Thái hậu." Từ chủ vị đứng lên, sửa sang lại y phục trên người một chút, nàng nhàn nhạt nói với Hỉ Nhi đang đứng bên cạnh.
Đi gặp Thái hậu sao? Đám người Hỉ Nhi quay mặt sang nhìn nhau, thật không ngờ tới là tiểu thư muốn đi gặp Thái hậu.