Tôi đã được học rằng, hãy nói lời tạm biệt ngọt ngào với ai đó, bởi đó có thể là lần cuối cùng bạn gặp họ. Cuộc sống là một chuỗi những liên kết rắc rối, hôm nay gặp mặt chắc gì ngày mai thấy nhau nữa? Nếu bây giờ, tôi bảo... nhớ, thì liệu cậu có xuất hiện ngay trước mắt tôi không?
Chiếc xe thể thao đời mới đặt lại những vệt đen ngoằn nghèo do bánh xe ma sát quá mạnh xuống mặt đường nhựa, Phượng Kim Ngưu đánh rơi chiếc điện thoại trong tay xuống dưới, cả người ngã ngửa ra sau khiến chiếc xe đạp không có ai giữ thăng bằng bèn đổ nghiêng theo chủ nhân. Chàng trai có mái tóc xoăn bồng được cắt tỉa gọn gàng màu gỗ mun tâm trí điều khiển xe lúc này cũng căng như dây đàn, thắng xe, giảm tốc độ và vòng qua vật cản là cô gái nhỏ bé người Châu Á đang run sợ tới mức ngã nhào ra sau. Chỉ vỏn vẹn một phút, chiếc xe thể thao dừng sát ngay cột báo đèn giao thông để lại sau lưng Phượng Kim Ngưu đang ngồi bất động nhìn về phía chiếc điện thoại đã nát màn hình.
"Bạn gái Bảo Bình, em không sao chứ?"
Người nói câu này là Thiên Bình Cabot, cũng là người điều khiển chiếc xe kia. Vừa dừng được xe lại, cậu đã vội vã mở cửa xe chạy tới chỗ Phượng Kim Ngưu, lay lay cái người bất động của nàng.
Từ khoé mắt Phượng Kim Ngưu chảy ra hai dòng lệ ấm áp, không rõ do quá sợ hãi hay bị xúc động vì bản thân không gặp tai nạn nghiêm trọng mà lại khóc. Nàng đâu phải diễn viên, cũng chẳng phải kẻ yếu đuối nhu mì hay là một cô nàng bánh bèo vô dụng. Chỉ là đột nhiên thấy chiếc xe lớn sắp lao về phía mình, tim nàng bỗng đập mạnh, đầu óc như soạn ra bộ hồ sơ cất sâu trong bộ não bấy lâu nay.
Ngày tháng năm , vụ tai nạn thảm khốc trên quốc lộ A tại Vịnh Hạ Long, tước đi toàn bộ ký ức quan trọng của cô gái nhỏ - Phượng Kim Ngưu. Sau tai nạn, nàng khi thì mê man ngủ lúc lại tỉnh táo như có người tiêm một lượng lớn chất kích thích vào đầu không bằng, chỉ biết rằng lúc ấy, vỏn vẹn hai tuần nàng sống trong bóng tối, mở mắt cũng như nhắm mắt, tất cả là một màu đen đặc chết chóc không rõ sự sống. Tiếng âm thanh cũng chẳng nhận ra của ai, nàng không phân biệt nổi liệu bây giờ là ngày hay đêm?
Có người nói với Phượng Kim Ngưu rằng nàng đang ở bệnh viện Bạch Mai, đôi mắt của nàng lúc hai xe va chạm mạnh bị những mảnh thuỷ tinh nhọn đâm vào, bác sĩ đã phẫu thuật mắt cho nàng nói rằng nhờ có người hiến tặng mắt mà sau khi tháo băng nàng sẽ nhìn lại được. Phượng Kim Ngưu cười nhạt, thấy ánh sáng thì sao? Nàng giống như ngôi sao chổi bị rơi nhầm xuống Trái Đất, nhõng nhẽo đòi đi theo anh họ và bác trai tắm biển, lại vì vậy mà tai nạn năm người thì ba người chết, một người sống thực vật còn mình nàng chẳng bị sao cả.
Nàng còn nhớ hôm ấy bác gái chạy tới bệnh viện hôm nàng được tháo băng, thẳng tay tát vào mặt nàng một cái, nước mắt dưới bọng mắt sưng vù chảy ra, giọng bác ấy nghẹn đặc như sắp mất tiếng, bất lực gào lên với nàng: "Mày trả chồng tao đây, trả con trai tao đây... đang yên đang lành mày không ở nhà,... lại bám theo bọn họ ám quẻ. Bây giờ bọn họ chết rồi mày vừa lòng chưa, tại sao người chết không phải là mày hả Phượng Kim Ngưu?"
"Cháu, cháu..."
"Mày im đi, tao nguyền rủa mày sẽ không có ngày nào được sống vui vẻ. Lần này... mày không mù, nhưng lần sau mày không chết thảm thì cũng tàn phế."
Bố nàng khi ấy đang ở bên Đài Loan công tác, mẹ nàng thì vì áy náy mà chỉ im lặng đứng trong nhà vệ sinh, nhìn lén con gái mình bị đánh, bị mắng chửi. Nhiều lúc, Phượng Kim Ngưu tự hỏi tại sao cho nàng bị mù rồi lại đi trả đôi mắt cho nàng làm gì, để khi thấy ánh sáng, nàng lại run sợ cái hiện thực tàn khốc trước mặt. Sau tai nạn, có thể cú shock tinh thần quá lớn mà nàng mất đi toàn bộ ký ức tuổi thơ, toàn bộ những ngày tháng hạnh phúc hồi còn bé. Một đứa con gái nghịch ngợm như con trai hồi cấp một thay vào đó là một đứa trẻ trầm lặng ít nói. Nàng thừa nhận sau lớp mặt nạ ấy nàng thấy tâm hồn mình bình an, nàng thừa nhận vạch ranh giới nàng đặt ra trong cuộc sống thường ngày là lớp kết giới an toàn bảo vệ nàng khỏi hiện thực.
Nàng không muốn thân thiết với nhiều người, bởi nàng sợ lại giống năm ấy, bọn họ từng người rời khỏi tầm mắt của nàng, nỗi cô đơn làm Phượng Kim Ngưu thu mình. Nhưng càng thu mình, nàng lại nhận ra bản thân càng đơn độc lạc lõng.
Cũng vì tai nạn, mà nàng đã quên hẳn lời hứa với cậu bạn cùng phố hồi nhỏ Nhân Mã Sagitta...
"Này, bạn gái Bảo Bình."
"Hả?"
Phượng Kim Ngưu ngước mặt lên trên sau khi tâm trí vừa phiêu dạt qua hàng loạt ký ức cũ trong đầu. Tựa như một tước phim buồn quay chậm, người con trai trước mặt đưa tay gạt những giọt lệ đang tuôn trên má nàng, kéo nàng đứng dậy.
"Cảm ơn anh."
"Ừh, nhưng... điện thoại em bị xe của tôi cán hỏng rồi, lên xe tôi đưa em đi mua cái khác."
"Hả?"
Dường như vẫn chưa thoát ra khỏi tiềm thức của quá khứ, Phượng Kim Ngưu có phần không tập trung mấy tới câu chuyện chiếc điện thoại của nàng bị hỏng. Thiên Bình Cabot lại tưởng mình vừa khiến nàng sợ hãi, vậy nên tuỳ tiện vác cái xe đạp trắng của nàng đặt sau thùng xe, còn nhanh nhẹn lôi nàng vào trong ô tô, ngồi cạnh ghế cậu.
"Anh đưa tôi đi đâu vậy?" @@
"Mua điện thoại."
"Hả? Không cần, muộn rồi tôi muốn về nhà."
"Tôi đưa em về, trước hết mua điện thoại đã."
"Anh không hiểu à, tôi bảo..."
Miệng còn chưa phun ra hết câu nói đã bị Thiên Bình doạ cho mất họng. Cậu ghé sát người nàng, nhanh nhẹn thắt dây an toàn rồi cười cười, nói thẳng vấn đề khiến cả đoạn đường dài Phượng Kim Ngưu chẳng buồn quan tâm nữa.
"Tôi đã nói rồi mà, tôi thích tạo rắc rối. Được chưa?"
Đoạn chiếc xe màu vàng lao đi trên đường như xé gió, một cậu con trai tóc xanh rêu đang siết nhẹ hai tay thành nắm đấm. Bảo Bình Einstein thở dài, ngước mặt lên nhìn trời đất sau khi chiếc xe thể thao vàng kia khuất bóng.
"Đồ đần, tao bảo mày tạm ghét cô gái đó rồi cơ mà. Cô ta làm gì mặc kệ cô ta đi, sao mày để ý tới làm gì? Hờ, vậy mà dám nói dối... là mắc chứng say xe cơ đấy."
Nói vậy chứ ruột gan đang nóng như lửa, Phượng Kim Ngưu với anh đâu là gì của nhau, nàng không có phòng ký túc xá nên mẹ anh, bà Jessica Einstein mới thương lượng với anh về việc cho nàng và ba người kia ở nhờ. Căn bản xuất phát điểm ban đầu, bọn họ ngay cả làm người dưng qua đường cũng thấy gượng gạo.
Xe đi được hơn ba trăm mét, Phượng Kim Ngưu đầu óc choáng váng, thêm cơn đói từ chiều tới giờ làm ruột gan nhộn nhạo.
"Dừng xe. Làm ơn dừng xe mau."
Tay áo Thiên Bình bị nàng nắm chặt tới mức nhăn lại. Quay sang chỉ thấy mặt Phượng Kim Ngưu trắng bệch, bèn lập tức bật đèn sinh nhang tắp vào ven đường. Phượng Kim Ngưu như chết đuối gặp phao cứu sinh, chạy thẳng ra ngoài, một trận ói như điên như dại vào bồn hoa. Không khí trong lành nhanh chóng làm sắc mặt nàng tốt hơn.
"Con mẹ nó, bà đã bảo không muốn đi rồi còn ép bà lên xe. Đã chết đói còn mắc say xe, chắc bà mày thăng thiên sớm. Hừ, thằng con trai tóc xoăn chết tiệt, mày đúng là ám quẻ, ngày gì mà gặp toàn chuyện xúi quẩy không vậy trời???"
Ai oán chửi thề trong đầu hơn chục lần, Phượng Kim Ngưu mới bình tĩnh đảo mắt về phía nhân vật nam chính đang đưa tay vỗ lưng cho nàng, người đi đường nhìn thấy lại hiểu nhầm thành ra nàng mang thai tháng đầu thì biết giấu mặt đi đâu?
"Cảm ơn, anh có giấy bút không?"
Gạt tay Thiên Bình ra, nàng bình tĩnh hỏi cậu, lại thấy mặt người ta ngây ngô như bò đội nón. Nhíu mày một cái, bèn lôi giấy bút trong balô ra, viết viết vài cái rồi đặt vào tay Thiên Bình. Không đợi anh trả lời đã chạy một mạch về hướng biệt thự Aqua Einstein gần ngã tư tay trái. Nàng chạy? Bởi vì đơn giản không muốn bản thân lại bị bắt cóc thôi =)))
Thiên Bình khoé miệng giật giật sau khi đọc xong mấy cái chữ loằng ngoằng trên giấy do Phượng Kim Ngưu để lại.
"Anh gì tóc xoăn. Xin lỗi, nếu anh không phiền thì mua trả tôi cái điện thoại mới rồi sửa giùm cái xe đạp hộ tôi luôn, gửi tới địa chỉ này nhé: Đường , số nhà , biệt thự Aqua Einstein.
P/s: Cảm ơn trước!"
Giữa quốc lộ, Thiên Bình Cabot đứng ngơ ngác nhìn cái xe của mình rồi lại nhìn hướng Phượng Kim Ngưu chạy, nhìn vô tờ giấy nhắn nhủ có tâm ghê gớm của nàng. Bạn gái Bảo Bình có lòng tốt ghê, cái địa chỉ nhà nữa, whoa, thế hoá ra thằng bạn thân của cậu lại sống chung với cô nhóc kia? Bọn họ cũng liều lĩnh thật, bước quan hệ đã tới ở chung rồi cơ đấy.
Yunki: TMD, không phải anh hiểu lầm ngay lần gặp đầu tiên, rồi tự quy ước Phượng Kim Ngưu là gà bông của lão Bảo Bình?
P/s:
By: Linh Yunki's Story.