Mấy đứa Kim Ngưu rất ít khi nói sốc người khác. Một khi đã nói thì sẽ móc xỉa tới khi nào đối thủ tức trào máu ra, mới thôi...
Có một nỗi buồn bực mà thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể tìm được lý do để giải thích hết. Phượng Kim Ngưu chán nản nhìn những hạt mưa rơi trắng xóa ngoài sân nhà. Cả đêm gần như thức trắng khi nghe tiếng mưa bên ngoài khung cửa sổ, hai mắt nàng hơi nheo nheo lại. Khổ lắm, mắt đã cận rồi, còn lười đeo kính, cơ mà mấy ngày trời mưa như thế này mà đeo kính thì đúng là thảm họa, nước mưa cứ hắt vào kính thì biết mò đường ở đâu mà đi cơ chứ nị.
"Này... cậu định đi bộ tới trường à?"
"Hay xe đạp?"
Bạn học tốt bụng Sư Tử khẽ vỗ vai Phượng Kim Ngưu, theo sau đồng chí ấy là ba người còn lại, ôi dồi ôi bạn Song Tử thì chắc chắn đi xe cùng quý ngài Shelton rồi, cậu ta là vua lười biếng chán ghét ngày mưa mà, còn bạn Thiên Yết thì...
"Ba bọn tôi đi học cùng nhau, đi xe đạp vào thời tiết này hơi dị."
"Đi xe đạp mặc áo mưa mà dị cái giề? Hồi ở Việt Nam bà đi học toàn đi xe đạp rồi lùng thùng áo mưa có nàm thao đâu mà bày đặt?"
Phượng Kim Ngưu trong lòng thì suy nghĩ ghét bỏ bạn Thiên Yết nhưng ngoài miệng lại tươi như hoa đối đáp lại mấy cặp mắt đang nhìn mình trong đó có mặt than Bảo Bình kia kìa: "Khụ... Các cậu cứ đi học bằng xe hơi đi. Tôi thấy xe đạp hay đi bộ cũng như nhau thôi mà."
"Đi taxi cùng tôi đi."- Bảo Bình lãnh đạm nói, tay còn ngoắc ngoắc ra hiệu cho thiếu nữ đang đứng ngơ ra như mất hồn kia. Thấy nàng im lặng không trả lời, anh nhíu mày, bồi thêm một câu như ra lệnh lại như thỉnh cầu chăng?
"Sao thế? Không muốn đi cùng à?"
"Ờ thì..."
"Phượng Kim Ngưu, say xe mười lăm phút thôi mà, muốn cải thiện tình đồng chí tình đồng đội với Bảo Bình thì hy sinh một tí đi. Không vào trận địa lúc này thì làm sao mà bắt được giặc, trời ơi tôi khổ quá mà, người ta biết Trẫm say xe hay không biết thế, sao bắt Trẫm đi Taxi chung. Cơ mà anh í hạ nước cờ với mày rồi, còn mặt dày giữ cái lòng tự tôn chi mô trời???"
Suy nghĩ một lúc, bèn lập tức gật đầu, phun ra mấy từ dõng dạc: "Em muốn đi cùng." khiến ba người còn lại khóe miệng giật giật.
"Sao cô nói say xe cơ mà? Ham hố."- Song Tử bực bội, xốc lại ba lô rồi đi thẳng xuống gara xe. Phượng Kim Ngưu, hành động thất thường, đầu đất hay suy nghĩ thẫn thờ, không ngờ cũng có bản mặt háo hức đi thứ phương tiện mà bản thân không ưa. Đời thật mắc cười.
"Đúng đấy, cậu đáng ghét. Đi thôi Thiên Yết Moscovitz, mày tốt nhất tẩy chay cậu ta đi, nơi đây tao vẫn chờ, OK?"
Sư Tử mặt dày, cài nhài mấy câu rồi lôi thằng bạn Thiên Yết của mình đi theo sau Trịnh Song Tử. Tự nhiên thấy Phượng Kim Ngưu thay đổi thái độ, muốn đi Taxi... Sư Tử cảm thấy tâm thức khó chịu. Dù gì cái Lexus ISC của cậu vẫn còn mới cơ mà, xe xịn như vậy, điều hòa đầy đủ, thức ăn vặt rồi cả ti vi siêu mini cũng đầy đủ trên xe, thế mà chẳng bao giờ Phượng Kim Ngưu thèm bỏ tầm mắt dừng bên con xe yêu quý này của cậu. Hóa ra nàng coi trọng tên Bảo Bình hơn cả đám người tối ngày ở cạnh ăn cơm trưa chung, đi học chung, học bài chung cùng nàng là ba người bọn họ.
Taxi gọi trước đậu trước cửa nhà, có người nào ấy ga lăng mở hộ cửa xe giúp Phượng Kim Ngưu, còn tùy ý quăng đại cái cây dù màu xanh lá của tên đáng ghét nào ấy mà Phượng Kim Ngưu được tặng xuống dưới chân, hờ hờ... anh đây thấy chướng mắt vậy thôi.
"Trường Daniel Einstein."
"Ok."
Chiếc taxi màu vàng lăn bánh trên quốc lộ, ngồi ghế sau xe cùng Phượng Kim Ngưu, Bảo Bình im lặng nhìn đường phố Manhattan qua ô cửa kính xe được phủ từng mảng, từng mảng nước mưa. Khác với tâm trạng vui vẻ không bộc lộ ra ngoài của anh ấy, có thiếu nữ đang thống khổ khóc không ra nước mắt. Đầu óc bắt đầu choáng váng do triệu chứng say xe kéo tới mặc dù nàng đã đeo tai nghe, vặn âm lượng mức lớn nhất, còn rất nhây khi nhắm mắt vờ ngủ nướng.
"Chú ơi, dừng xe lại giúp tôi."
"Sắp đến nơi rồi mà."
"Không cần, dừng xe lại đi."
Có một người nóng vội tới mức lôi thiếu nữ đang say xe chóng mặt ra khỏi Taxi còn trả tiền không cần lấy số dư. Thâm tâm thì khó chịu nhưng mặt thì làm như vô tội, đưa tay bẹo hai má thiếu nữ đang đứng xa xẩm mặt mày kia một cái cho bõ ghét.
"Vậy là... em bị chứng say tàu xe thật hả Phượng Kim Ngưu?"
"Cái đó..."
Lời còn chưa kịp nói hết đã thấy mùi kẹo gừng nồng nồng trong khoang miệng. Bảo Bình khẽ lắc đầu, nhét thêm một viên kẹo gừng vào miệng nàng, rồi không nhanh không chậm bật ô ra, che mưa rơi trên người anh và nàng. Đủ rồi, bộ dạng thê thảm nhợt nhạt của nàng khiến anh bức bối, tốt nhất cứ đi bộ tới trường cho nhanh, nàng hại anh phải biến thành người xấu mới được chắc.
"Anh hết giận em rồi à?"
"Tôi nhỏ mọn tới mức làm trò giận dỗi trẻ con ấy hả?"
"Không có."
Nàng cười, khóe miệng người kia cũng bất giác nhếch lên hai mini mét. Mưa rơi nhè nhẹ tạo ra tiếng lộp bộp trên cây ô rộng lớn màu xám của Bảo Bình. Cánh tay anh rắn rỏi cầm cây ô, che trở cho Phượng Kim Ngưu khỏi những hạt mưa buốt lạnh. Bọn họ bước cùng nhau như vậy, không biết rằng trong tim mỗi người, hình bóng người đi bên cạnh mình khi ấy lại tô sắc đậm hơn một chút. Hồi ức ngày hôm ấy, sau này có lẽ Bảo Bình Einstein cũng chẳng quên được huống chi là Phượng Kim Ngưu.
"Cầm lấy, không biết là em có thích kẹo gừng không, nhưng tôi thích."
"Cảm ơn anh."
"Tôi về lớp đây."
Phượng Kim Ngưu đứng trên hành lang khu nhà dành cho sinh viên năm nhất, dưới làn mưa rơi nhẹ bên ngoài, ánh mắt nàng lại tràn ngập hy vọng nhìn theo bóng lưng Bảo Bình Einstein. Hôm ấy trời nắng nàng cũng đứng nhìn anh rất lâu cho tới khi bóng anh khuất dạng, hôm nay trời mưa, nàng cũng đứng sau nhìn bóng lưng ấy. Cảm xúc rộn ràng khi biết anh thích kẹo gừng, rồi cả vui mừng khi biết anh không giận nàng, chẳng rõ sao lại lọt vào mắt của người thứ ba.
"Người cô ấy thích là anh ta ư?"
Phượng Kim Ngưu bước trên hành lang, vui vẻ về lớp. Ma Kết Richter thì chán nản tựa lưng vào bức tường trống sau lưng. Tờ giấy vẽ bóng hình nàng được cậu ấy giữ sạch sẽ, xếp gọn trong tập vở bị nước mưa làm ướt nhẹp. Đôi mắt cậu ấy bâng khuâng nhìn ra phía thùng rác màu xanh dưới gốc cây giữa sân trường. Ngày đầu tiên cậu gặp nàng, ánh mắt và nụ cười ấy cứ ngỡ là tươi đẹp rạng ngời nhất. Không ngờ lúc nãy, biểu tình ngốc nghếch của nàng khi đứng nhìn bóng lưng anh sinh viên năm hai kia, lại chân thật tới mức làm cậu khó chịu trong lòng. Tại sao khoảnh khắc nàng rực rỡ nhất... lại chỉ dành cho anh ta vậy?
Nàng - Phượng Kim Ngưu liệu có biết rằng Ma Kết Richter vẫn ngày ngày đứng từ xa nhìn nàng hay không? Hình ảnh của nàng, có là ngốc nghếch vụng về, hay kiêu ngạo rực rỡ thì cậu ấy cũng nào dám lơ là quên mất khi nào đâu. Nàng cứu cậu ấy hôm mà Nhân Mã Sagitta thắng bóng rổ, nàng hứng trái bóng vào đầu đau tới mức đứng dậy còn loạng choạng, Ma Kết đã quyết tâm trao niềm tin tưởng của mình ở bên nàng khi ấy. Nàng cười đùa trong lớp NK&TN với đám bạn của nàng ở bàn cuối, nàng đứng dưới sân trường đưa tay chạm lấy tia nắng yếu ớt nhàn nhạt, những hồi ức có mặt nàng mà Ma Kết chứng kiến, có khi nào cậu quên đâu.
Tự nhiên Ma Kết nhớ tới câu chuyện nàng tiên cá mà hồi nhỏ cậu từng được nghe bà nội kể rất nhiều. Phải chăng cậu chỉ nhân vật phụ trong cuốn sách của nàng, thế nên khi nàng đi lướt qua vai cậu, cũng chẳng nhận ra rằng cậu rất thích nàng?
"Cậu thích bé con của tôi à?"
Tiểu Yết cười bí ẩn, khoanh hai tay trước mặt, đặt ánh nhìn khiêu khích vào Ma Kết Richter. Chẳng biết cô nàng có mặt từ khi nào nhưng nhìn vẻ tinh ranh của nàng là đủ hiểu câu chuyện có chàng trai đơn phương thích một cô gái đã thu gọn vào tầm mắt bả rồi.
"Tớ..."
Hai vai Ma Kết run nhẹ, bạn thân của nàng tại sao lại biết được bí mật này của cậu? Khẽ lắc đầu, Ma Kết chậm rãi giải thích: "Không có, tớ đâu có quyền được thích ai."
"Tôi biết thừa cậu thích Phượng Kim Ngưu rồi, định chối gì nữa? Cái này... muốn tôi đưa cho bé con không?"
Tiểu Yết lôi ra một tờ giấy có vẽ cô gái nào ấy đang bước đi trên sân trường. Nét vẽ giống như bức ảnh đen trắng, chân thật tới mức khiến người vẽ nó là Ma Kết Richter còn thất kinh một hồi.
"Điều kiện của cậu là gì?"- Ma Kết tay nắm chặt tập sách ướt, kiên định nhìn về phía Tiểu Yết đang cười nhếch môi trước mặt. Cô nàng này, tuyệt đối không thích tự đi gây phiền phức cho mình, là kiểu người muốn an phận, một khi có lợi cho mình sẽ... giống như đe dọa người đối diện như này.
"Tốt... tôi sẽ nói sau. Giờ thì vào lớp đi."
Vỗ vai Ma Kết hai cái, cô nàng cao một mét bảy mươi vui vẻ bước về phía lớp học của mình mặc cho tâm trạng tên lập dị - Ma Kết như đang ở địc ngục không bằng.
Thích một người không phải sai lầm, chỉ là không có dũng khí nó kỳ lạ lắm. Sợ người ấy biết mình thích người ta rồi, sẽ lạnh nhạt đi một chút với mình. Sợ người ấy biết mình thích người ta rồi, sẽ thẳng thắn từ chối, thẳng thắn lẩn tránh mình. Ma Kết còn chưa có mặt trong ký ức của Phượng Kim Ngưu mà nếu vậy, khi nàng biết cậu thích nàng rồi chắc chắn câu trả lời là: "Tôi xin lỗi, tôi thì không thích cậu chút nào, huống hồ tôi còn chả biết cậu là ai nữa cơ."
Bóng lưng Ma Kết Richter cô độc đứng nơi hành lang, trước đây cậu chưa biết thích ai là ra sao, cảm xúc chóng vánh thì tựa như cơn say nắng đến rồi đi, không lưu đọng sâu sắc như người con gái tên Phượng Kim Ngưu kia, không lớn đến mức khiến cậu ngày ngày đều nghĩ về tới như vậy.
By: Linh Yunki's Story.