Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lẽ câu nói gây tổn thương nhất lúc này chính là: "Cậu... hãy tự lo cho bản thân mình tốt đi."
Giữa hành lang dành cho sinh viên năm nhất, Phượng Kim Ngưu loạng choạng ôm chồng giấy tờ còn cao hơn cả tầm nhìn của nàng mà thẳng hướng bước về phía phòng NK&TN. Đau lòng thay cho nàng bây giờ là lúc lớp học nào cũng có tiết nên chẳng có ai giúp nàng gì cả. Tác hại của việc tới trễ bị Hội trưởng hội sinh viên phạt. Nói sao nhỉ, chính là...
"Buổi đầu làm thêm nhỉ? Tôi sao lại đến sớm hơn em thế này?"
"Đúng giờ sáng mà?"
"Hờ..."
Một nụ cười ngặt nghẽo, đảo ánh nhìn sang hàng ghế đã kín sinh viên trong hội học sinh ngồi. Định mệnh thế nào mà ai cũng nhìn Phượng Kim Ngưu với ánh mắt không - thể - chấp - nhận - được mới sợ chứ. Khắt khe với giờ giấc quá như vậy làm gì, trễ một chút cũng không được à mà khó chịu với ma mới là nàng thế. Nàng còn phải lo cho môn triết học của mình rồi mới tới đây được chứ T________T chẳng phải việc học vẫn quan trọng hơn công việc làm thêm với giá USD/ngày à?
Vì thế mà Phượng Kim Ngưu phải đi phát giấy tờ cho tất cả lớp học từ năm nhất đến năm tư, còn phải qua mấy lớp bên dãy nhà dành cho học sinh cấp ba nữa, thật vi diệu.
"Ôi đệt. Đời mình... còn cái kết nào bi ai hơn không?"
Nàng thở dài, ngước mặt lên nhìn trời. Mây trắng bồng bềnh thật thích mắt, lá vàng thì rơi chậm chạp theo chiều gió, sân trường yên bình tới vậy cơ mà, Phượng Kim Ngưu hồi học cấp ba đã từng ao ước cuộc sống của mình ngày ngày trải qua bình yên như thế.
Cách Phượng Kim Ngưu năm mét, một cậu con trai dáng người cao lớn tựa như nhân vật được tạo trong tiểu thuyết thiếu niên bước ra. Đôi giày thể thao màu xanh lá hơi bẩn, vô tình hay cố ý giẫm thật mạnh lên bàn tay mập mạp trầy xước của một cậu bạn nằm trên mặt đất. Mái tóc vương mồ hôi dường như che khuất đi hẳn đôi mắt màu xanh ngọc. Môi khẽ nhếch lên, nụ cười của cậu trong tình huống này khiến mấy tên nằm dưới đất với những vết thương lớn nhỏ trên người cảm thấy thật đểu giả làm sao.
Cậu béo bị đôi giày thể thao giẫm lên tay, khuôn mặt lộ rõ sự đau đớn, ngước đôi mắt đục màu giận dữ, hét một cách tuyệt vọng: "Bỏ giày của mày ra khỏi tay tao. Thằng chó chết, mày tưởng không ai biết bộ mặt thật này của mày thì có thể tùy ý hành hạ bọn tao sao. Loại người không có nhân tính như mày... xuống địa ngục đi Thiên Bình Cabot."
"Hơ... mày xuống trước đi rồi tao xuống sau nhé?"
"Aaaaa... thằng..."
Tiếng hét tuyệt vọng, câu nói còn chưa kịp dứt lời cậu béo đã bị đôi giày màu xanh lá kia đạp mạnh vào mặt, quá bất ngờ mà ngất xỉu. Mấy tên còn lại trơ mắt ra nhìn bạn của mình bị Thiên Bình đạp tới ngất, miệng không dám hé một câu nào cả ngoài việc im lặng nhìn theo bóng Thiên Bình đi khuất khỏi chỗ bọn họ. Người như Thiên Bình Cabot, ngoài mặt ai cũng nghĩ rằng thân thiện, hòa đồng, dễ bắt chuyện... nhưng có ai chứng kiến cảnh bọn họ bị đánh đập như thế này lại tin đấy là Thiên Bình Cabot mà họ quen biết đâu. Gặp phải con sói đội lốt cừu, dùng mặt nạ "nụ cười" để che đậy cái "tàn ác" bên trong như Thiên Bình... hé miệng ra nói cậu ta sống hai mặt thì sẽ có kết cục không tốt đẹp.
"Phượng Kim Ngưu."
"Mình muốn sống, không muốn chết."
"Phượng Kim Ngưu... em đứng lại mau."
Nuốt nước bọt cái ực xuống cổ họng, thân người Phượng Kim Ngưu hơi run rẩy, dù miễn cưỡng thế nào cũng không dám quay đầu lại nhìn cái người đang gọi tên mình kia một cái. Ôm chặt tập giấy tờ trên tay, nhớ lại cách đây mấy tuần trước hình ảnh thiếu niên hòa đồng đứng trước biệt thự Aqua Einstein, vui vẻ trả lại điện thoại mới và ship cái xe đạp quý hóa của bạn cùng bàn Thiên Yết cho Phượng Kim Ngưu... nàng đã mặc định thiếu niên ấy là người tốt. Thế mà khi nãy, âm thanh sống động, hình ảnh thu phóng trực tiếp, còn nét hơn cả phim có HD chiếu ngay trước mặt, Thiên Bình kia có phải người nàng biết hay không? Không phải, độc ác tới như thế, còn hơn cả rắn độc... nàng không quen biết đâu!!!!!!!
Không đợi nàng quay đầu lại, Thiên Bình đã đi tới trước mặt nàng, một cách tử tế mà hỏi cái câu hỏi khiến Phượng Kim Ngưu phải ngây ra, đống giấy tờ trên tay rơi xuống hành lang tung tóe.
"Em sợ tôi?"
Trả lời nàng sợ thì coi như xếp vào hội của đám người vừa rồi, sẽ bị đánh thảm hại tới mức nào? Mà nói nàng không sợ... khác gì đứng trước mặt thần chết tuyên chiến?
"Sao không trả lời?"
Thiên Bình bước tới gần Phượng Kim Ngưu một bước, nàng vội vã giật lùi tận ba bước, bàn tay nhỏ bé toát mồ hôi, run rẩy nắm chặt vạt áo sau lưng tới mức nhăn rúm. Cậu ngước mắt lên nhìn về phía phòng thí nghiệm của sinh viên năm hai ở dãy nhà đối diện, có bóng người vừa đi qua rèm cửa sổ, môi khẽ nhếch nhẹ một chút rồi quay lại nhìn Phượng Kim Ngưu, đưa tay cốc đầu nàng một cái rõ đau khiến con bé phải ấm ức đưa tay lên xoa xoa chỗ bị cốc.
"Chia tay Bảo Bình Einstein đi. Làm bạn gái của tôi, chuyện khi nãy coi như tôi xóa sổ."
"Hả?"
"Hả hở gì nữa?"
Người trước mặt hơi cau có, đáng sợ như thế thì Phượng Kim Ngưu còn biết làm sao? Thế nhưng mà rõ ràng mối quan hệ giữa Thiên Bình và anh Bảo Bình của nàng rất thân thiết cơ mà. Bọn họ là bạn thân của nhau, tại sao con "Sói" này lại giơ nanh khoe vuốt, dùng cả móng nhọn với nàng?
"Đùa đấy. Nếu là bạn gái Bảo Bình... tôi sẽ không làm hại em. Khi nãy tôi đánh người chắc em cũng thấy rồi, biết điều gì tốt nhất cho em lúc này chứ?"
"Là im lặng đúng không?"
"Ừh."
Không giải thích nữa, Thiên Bình trầm mặc một lúc, nhìn cô gái đứng trước mặt vẫn còn run rẩy hai tay, bất lực cậu cúi người xuống, tập chung nhặt lại tập giấy rơi dưới hành lang, cẩn thận xếp gọn lại rồi đặt vào tay nàng xong mới lãnh đạm quay lưng bước về phía dãy nhà dành cho sinh viên năm hai.
Nàng sợ cậu rồi ư? Không rõ nữa, chỉ thấy trong người lúc này thật loạn. Hai tay bỏ túi quần, Thiên Bình bước đi vô định trên sân trường, lúc nãy bóng người đứng trên phòng thí nghiệm nhìn bọn họ chắc chắn là cậu bạn thân Bảo Bình Einstein, thế nhưng Thiên Bình không hiểu sao lại muốn giải thích. Giải thích lý do cậu có mặt ở dãy nhà của sinh viên năm nhất, còn đứng cạnh Kim Ngưu, giải thích với thằng bạn rằng đừng hiểu lầm gì cả... bọn họ chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng xảy ra.
Không muốn đánh mất tình bạn, thế nhưng lại đi hỏi một câu thật lòng trước mặt Phượng Kim Ngưu, bảo nàng chia tay Bảo Bình mà làm bạn gái cậu. Chắc là do bất cẩn không suy nghĩ trước sau hoặc rằng... Thiên Bình đã bắt đầu để ý mối quan hệ giữa nàng và cậu. Bắt đầu từ lúc nào, gặp nhau cũng chẳng nhiều, nói chuyện thì chắc chưa tới chục câu... thế tại sao lại đi bận lòng về nàng tới thế, tại sao lại khó chịu mỗi khi trước mặt Bảo Bình mà thốt lên câu hỏi về mối quan hệ của nàng và cậu bạn? Dấu hiệu của điều tồi tệ gì sắp xảy ra ư?
Biệt thự Shelton.
Bỏ hoang lâu ngày, giờ mới thấy mặt chủ nhân của nó trở về thế nên biệt thự Shelton hôm nay bừng sáng dễ sợ:
Trên tầng hai, Sư Tử Shelton đang ngồi phịch trên sàn nhà, cạnh cậu là bình rượu vang đã uống hết hơn nửa. Ánh nắng nhạt nhạt hắt qua khung cửa sổ, rọi lên một nửa thân người Sư Tử khiến cho người ta dễ dàng trông thấy bộ dạng đơn độc của cậu. Một người bình thường sẽ nói rất nhiều chuyện, vui vẻ hoà đồng, lại luôn có những suy nghĩ tích cực cớ sao lại xuất hiện trong khung hình kia với bộ dạng chán chường bất lực tới thế?
Ly rượu vang bằng thuỷ tinh trong suốt trượt khỏi tay Sư Tử mà lăn một vòng dài. Cậu mệt mỏi dùng đôi mắt u ám nhìn theo hướng chạy của chiếc ly rồi thở dài một cái không rõ nguyên do, ngước mặt lên nhìn chùm đèn leon vàng nhạt được thiết kế tinh xảo theo kiểu đèn cổ những năm cuối thế kỷ XX, Sư Tử chán nản nằm phịch xuống sàn nhà.
"Sư Tử, hôn ước với nhà Công Tước Kwon mẹ đã quyết định rồi. Tới tháng tám, vào sinh nhật con... Emi Kwon và gia đình con bé cũng tới tham sự tiệc sinh nhật, tiện thể là lễ đính hôn cho hai đứa. Việc liên hôn với Công Tước Kwon không sớm thì muộn cũng phải tiến hành, thời gian còn lại không nhiều... có chuyện gì chưa kịp hoàn thành hay mối quan hệ nào đó rắc rối thì mau chấm dứt hết đi."
"Mẹ, tại sao lại chọn con."
"Vì Emi thích con."
"Chứ không phải là trả thù à?"
Mùi rượu nồng nặc toả ra khắp phòng. Sư Tử chẳng buồn đứng dậy mà lê thân về phía chiếc giường lớn đã lâu không được đặt lưng thoải mái nữa. Cậu nằm trên sàn gỗ, nghĩ ngợi về khoảng thời gian còn nhỏ. Lúc ấy là một đứa trẻ, vô lo, vô nghĩ, hành động cũng chẳng khác bây giờ là mấy nhưng lại luôn được mọi người trong nhà cưng chiều như tiểu Hoàng Tử. Mẹ của cậu lúc đó cũng khác bây giờ, trong mắt cậu thiếu niên lúc nào cũng trẻ con như Sư Tử thì mẹ hồi trước là tuyệt nhất. Khi cậu lười ăn, bị ốm hay vấp ngã... mẹ luôn ở bên cạnh tựa một người bạn. Khi cậu làm sai, mẹ sẽ không trách mắng nặng lời, mà mẹ đưa ra lời khuyên thiết thực để cậu rút kinh nghiệm.
Mẹ của cậu tại sao bây giờ lại khác trước tới vậy? Hai chân mày Sư Tử khẽ nhíu chặt. Ký ức vào một ngày tuyết rơi lớn, đóng băng dường như toàn bộ đường phố Manhattan năm tràn về. Qua ô cửa kính chiếc xe Limo màu đen, Sư Tử thấy mẹ cậu ôm chặt thân thể đã lạnh toát vì bị ngâm mình trong băng tuyết quá lâu của anh trai cậu. Cảnh sát đứng xung quanh, điều tra hiện trường hoặc có chăng là hỏi han người dân sống xung quanh khu trượt tuyết về vụ của anh trai Sư Tử.
Anh là tất cả niềm tự hào của mẹ.
Anh khoác lên người tấm bằng IT loại giỏi.
Anh là anh trai của Sư Tử, người mà chín chắn và hiểu lẽ đời hơn cậu.
Anh vì cậu thích đi trượt tuyết mà dắt cậu tới khu vui chơi lúc phương tiện truyền thông đồng loạt nhắc tới cơn bão tuyết sắp kéo đến.
Anh là người mà chị Emi Kwon đã yêu thầm rất rất lâu...
Cũng bởi anh là người có giá trị hơn Sư Tử, thế nên từ ngày anh mất... mẹ chẳng buồn tha thiết yêu thương cậu nữa. Coi cậu như một quân cờ, bởi trong tim của mẹ, hình ảnh Sư Tử Shelton đã mất theo anh trai nó từ lâu rồi.
Bởi lẽ... vỏ bọc của Sư Tử cũng hình thành ngày một dày dặn hơn. Đằng sau nụ cười là hàng tá bí mật cậu ấy giấu.
By: Linh Yunki's Story.