Thịnh Kinh một đêm gió tuyết, hừng đông vừa tới, đẩy cửa sổ nhìn lại, đập vào mắt là một mảnh tuyết đọng trắng xóa, khắp nơi phấn trang ngọc khỏa.
Sắc trời còn sớm, gia phó của Vận Vương phủ cũng đã đem tuyết đọng ở đình viện cùng cửa ra vào quét sạch sẽ, ở khu vực quan trọng còn trải thảm để chống trơn trượt. Tổng quản phất tay áo đứng dưới hành lang vừa đổi mới năm ngoái, con cú mèo giống như ngoẹo cổ mà đưa tròng mắt nhìn cao thấp các nơi xem mạng nhện phải chăng đã được quét sạch sẽ, một bên còn giương lỗ tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng ngủ của Vương gia.
“Ba~!” Một tiếng trong trẻo giòn tan khiến Tổng quản cả kinh nhảy lên như con thỏ mà đến phòng ngủ Vương gia, lại bỗng nhiên dừng bước, buông thỏng hai tay hướng vị Vương gia được ngăn cách bằng cánh cửa không biết đã rời giường hay chưa mà cúi đầu khom lưng, ngữ khí đắn đo nói: “Vương gia, dậy rồi?”
“Cút!” Nương theo tiếng Vương gia gầm lên, ván cửa bị phá khai, một người bị trực tiếp ném ra ngào, thế không thể đỡ mà lăn mấy vòng, thẳng đến đụng vào thạch cơ trên hành lang mới dừng lại, nằm tại chỗ, thảm phòng trơn trượt cũng vì vậy mà bị xê dịch.
Tổng quản hướng về sau lui một bước, mắt nhìn tiểu gia hỏa sáng sớm đã chọc giận Vương gia. Tiểu tử kia gọi Lạc Húc, mười hai tuổi, cả nhà đều là bao thân nô (hạ nhân bán thân) trong Vương phủ, mẹ hắn hầu hạ chăm sóc vườn hoa Vương phủ, cha hắn mấy năm trước ra ngoài đục băng nhưng bị băng đè chết, về sau Vương gia thấy hắn lớn lên không tồi, lại trầm lặng nên thu hắn ở bên người làm tùy tùng.
Lạc Húc ăn nói vụng về, không làm người thích, nhưng bộ dáng không tệ, cũng không đáng ghét, Vương gia muốn lúc thức dậy mới sai sử hắn nhưng đôi khi lại quên mất bên người còn có một người nữa. Đứa nhỏ này đã tạo cái nghiệt gì a, sáng sớm lại khiến Vương gia giận dữ như vậy?
Tổng quản cẩn thận từng li từng tí mà sờ sờ cổ mình, ánh mắt quét đến động đống sứ vỡ cùng vụn trà trên mặt đất trong phòng ngủ Vương gia, trong nội tâm “lộp bộp” một tiếng —— xong rồi, đó là gốm sứ Thanh Hoa bát trà Vương gia thích nhất, đi đâu cũng mang theo, cho dù ngồi trên mã xa đi xa nhà cũng không quên, Lạc Húc muốn chết như thế nào không muốn lại đi làm vỡ bảo bối kia!
Vương gia giận đùng đùng, đám người xung quanh câm như hến.
“Ngày mai đi săn chồn, điêu nô không còn mua nữa.”
Tổng quản cúi đầu xoay người không ngớt lời đồng ý, liếc mắt ra hiệu hộ vệ bên ngoài cho người đem Lạc Húc đã bất tỉnh kéo đi, liền vội vội vàng vàng sai người đem vết máu trên thạch cơ hành lang tẩy sạch, lại đem thảm trên mặt đất trải cho tốt lại. Đợi lúc Vương gia đi ra, tiểu viện đã trở nên vô cùng sạch sẽ rồi.
Mẹ Lạc Húc nghe được chuyện ban sáng, một đường lảo đảo mà tìm đến Tổng quản, khóc lóc dập đầu xuống đất mong hắn khai ân.
Tổng quản làm cho đau đầu, nghiêng vào bên giường nói: “Người a, muốn có ơn tất báo, nam nhân của ngươi chết rồi, ngươi lại bị bệnh liên miên, Vương gia thiện tâm, mới giữ lại mẹ con các ngươi lại Vương phủ. Bát trà kia của Vương gia có thể mua ít nhất năm sáu con điêu nô, con của ngươi làm vỡ bát trà, Vương gia không chặt tay chân hắn, chỉ bắt hắn đi săn điêu nô, ngươi còn cảm thấy ủy khuất?”
“Tổng quản, con của ta còn nhỏ, điêu nô sẽ lấy mạng của nó a! Cầu ngươi, cầu ngươi…dàn xếp để ta đi thay!”
“Ngươi đi?” Tổng quản khẽ giật mình, lập tức cười đến ngửa tới ngửa lui, “Cũng không nhìn lại mình một chút, ném vào trong đống tuyết đã có thể đem chồn dọa chạy mất rồi…! Đến lúc đó làm mất hưng phấn của Vương gua, ngươi cùng con của ngươi mới thật là không có đường sống!”
“Tổng quản! Tổng quản cầu ngươi thương xót!”
“Được! Được! Khóc đến xui! Nếu không đi ra ngoài, vết thương trên ót của con ngươi ta mặc kệ, đến lúc đó mùi máu tươi tản ra, không có đem chồn tới mà dụ sói tới, xương cốt đều không thừa.”
Nữ nhân đang khóc đến ngất đi nghe xong lời này lập tức ách thanh, lung lay hai cái, “đông” một tiếng mới ngã xuống đất.
Tổng quản gãi gãi đầu, thở dài mà gọi hộ viện đem người lôi ra ngoài, nên đưa về chỗ nào sẽ đưa trở lại chỗ đó.
Lại một đêm bão tuyết, đoán chừng nơi săn uyển của Vương phủ tuyết đã đọng đến bẹn đùi rồi, đúng là thời điểm săn điêu nô tốt nhất.
Đội ngũ đại quy mô của Vương phủ hướng săn uyển đi đến, Vương gia cưỡi con ngựa đen bóng ở Tây Vực đi tuốt đằng trước, dung quang toả sáng, hiển nhiên xuất phát từ quẻ bói trước đó đã khiến hắn đối với lần đi săn này thập phần ước mơ —— theo quẻ sư phân tích, lần này đi săn đem có khai mở linh chi vật hiện thân. Cái gọi là khai mở linh chi vật, đã là quái, linh, tinh, yêu trong truyền thuyết tu tiên tu đạo sẽ không hại người, bắt trở về có thể bảo vệ nhà trấn nơi ở, ăn thì kéo dài tuổi thọ.
Lạc Húc bị gia phó dùng chiên thảm bọc lại, dùng dây thừng trói thành thịt tống ném trong xe ngựa ở đuôi đội, từ đầu tới cuối không hề lên tiếng.
Trời đông giá rét, cho dù Thái Dương đã lộ diện, Lạc Húc vẫn lạnh đến run rẩy, thân thể lại không thể động, chỉ có hai tròng mắt hắc bạch phân minh xoay tới xoay lui, đánh giá xe ngựa, cuối cùng đưa ra kết luận, đây là xe ngựa xa hoa nhất là đời này hắn từng “ngồi” qua.
Vương gia đi săn, khí khái phô trương, xe chở điêu nô so ra cũng vượt quá xe chuyên dụng của gia chủ trong nhà các phú hộ. Lạc Húc tự an ủi mình, sắp chết còn có thể hưởng thụ một chiếc xe xa hoa như thế cũng không tính là quá thẳm
Đội ngũ tiến vào núi, quả nhiên tuyết sâu khó đi, Vương gia vung tay lên, hạ trại ở chân núi, nhìn gia phó tay chân lanh lẹ, quay người mang theo cận vệ lên núi săn điêu nô.
Hộ vệ khiêng Lạc Húc đi ở cuối cùng, như cân con gà con mà ước lượng người trong tay, lầm bầm lầu bầu: “Nhẹ như vậy? Chịu đựng được bao lâu?”
Lạc Húc nhìn áo giáp uy vũ tinh xảo của hộ vệ, trong mắt cực kỳ hâm mộ.
“Nhìn cái gì đấy? Nhìn ngươi đáng thương, cho ngươi uống chút rượu ấm, tốt xấu gì cũng chịu được thêm một thời gian ngăn.”
Lạc Húc bị một cỗ mùi rượu mãnh liệt đâm vào mà nhíu mày, nhưng cũng nghe rõ ý tứ hồ vệ, ngậm lấy miệng hồ lô, giống như uống thuốc độc mà nuốt xuống hai ngụm, cảm giác nóng rát từ bờ môi đốt tới dạ dày.
“Hảo tiểu tử, có gan. Nếu thu hoạch tốt…Vương gia cao hứng không chừng sẽ tạm tha cho ngươi.”
Lạc Húc chóng mặt núc ních gật đầu, trong dạ dày tuy khó chịu như bị thiêu đốt, nhưng dư ôn của nhiệt ý kia phảng phất lan tràn ra tứ chi, trên người tựa hồ không còn quá lạnh.
Vương gia tự mình chọn xong địa phương, vẫy tay, hộ vệ kia mang theo Lạc Húc một đường chạy tới, cỡi dây, lột chiên thảm, đem hắn một thân xích lõa mà ném vào trong đống tuyết.
Lạc Húc theo bản năng cuộn thành một đoàn, nghe thấy hộ vệ khi cuốn chiên thảm thấp giọng nói: “Đừng kêu, đừng chạy, chỉ cần chịu đựng là có thể sống.”
Lạc Húc run rẩy gật gật đầu, nhìn Vương gia cùng bọn họ vệ lui tới một nơi mà hắn không thấy, tùng lâm yên tĩnh, trong đống tuyết, phảng phất chỉ còn một mình hắn là vật sống, vốn nên cảm thấy sợ hãi, nhưng là hắn đã bị đông lạnh đến đầu óc cũng tê rần.
Dùng điêu nô săn chồn tía là tuyệt chiêu tổ tiên truyền thừa, lần nào cũng đúng. Chồn tía thấy có người trần trụi ngã vào trong đống tuyết, sẽ dùng thân thể áp lên giúp cho người sưởi ấm, dùng điêu nô dẫn dụ chồn tía, sau đó một mẻ hốt gọn, là biện pháp không làm tổn thương đến một sợi lông chồn.
Chưa tới một canh giờ, quả nhiên có chỉ một chồn tía thò đầu ra nhìn, ló đầu ra khỏi tùng lâm, chạy vòng quanh Lạc Húc hai vòng, cuối cùng tiến vào trong lòng ngực của hắn, áp lên người hắn.
Lạc Húc mơ mơ màng màng nhìn tiểu động vật lông xù trong ngực, không biết như thế nào mà đem lời hộ vệ đã nói quăng ra sau đầu, đẩy đẩy bả vai, ách lấy cuống họng nói: “Trở lại trong rừng của ngươi đi, nếu không sẽ bị người bắt về lột da.”
Chồn tía giương đầu lên, cọ cọ trong lòng Lạc Húc, kiên định không rời đi.
Lạc Húc lại giật giật, dùng ngón tay cứng ngắc chọt chọt lên chân chồn tía: “Ta sẽ không chết, ta sẽ không chết.”
Chồn tía nghe không hiểu tiếng người, rụt rụt chân sau, tiếp tục dán lên ngực Lạc Húc.
Lúc này một hồi gió cực lạnh thổi tới, chồn tía như thế nào cũng không chịu đi đột nhiên nhảy qua một bên, lỗ tai hướng về nơi gió thổi tới mà run rẩy, sau đó nhìn hai mắt Lạc Húc, nhanh chân chạy vào trong rừng.
Hết chương
Điêu nô: Con mồi dùng để dụ chồn tía.
Chồn tía: