Bên trong Ngự thư phòng.
Mai Tuyết Tình ngoan ngoãn đứng ở một bên, nghe Hạng Ngạo Thiên nói:
“Trở về chuẩn bị những thứ cần thiết đi, lát nữa chúng ta xuất cung!“
“Đi đâu á?“
Mai Tuyết Tình cũng cảm thấy có chút hồ đồ , lúc mới rời giường, Liên Nhi rõ ràng nói cho nàng biết, ngày mai sẽ xuất cung, sao bây giờ lại thay đổi bất thường vậy chứ!
Cổ ngữ nói, thay đổi xoành xoạch. Thật cũng vừa khéo, hắn vậy mà sáng nắng chiều mưa, cũng thay đổi quá nhanh.
Cho dù là Hoàng đế, một người có tính tình hỉ nộ vô thường, nhưng cũng không thể nào biến đổi đột ngột nhanh chóng như thế, thật hoài nghi hắn như thế nào có thể thống trị tốt quốc gia của mình.
“Đi ra ngoài giúp ngươi tìm danh y, khôi phục trí nhớ của ngươi!“
Hạng Ngạo Thiên mạnh mẽ nói.
“Cái gì… Ta…“
Mai Tuyết Tình không biết nên nói như thế nào nữa, “Hoàng huynh… Ta… Ta như vậy rất tốt, ta thích bộ dáng bây giờ của mình!“
“Cái gì?“
Hạng Ngạo Thiên cố ý dừng lại một hồi mới nói tiếp, “Ta nhớ kỹ ngươi lần trước có nói qua, ngươi thích bộ dáng trước đây hơn!“
Để nhấn mạnh, hắn còn bổ sung thêm một câu, “Ngay tại chỗ này, ngay sau bức bình phong trên nhuyễn tháp kia, lúc đó chúng ta chỉ có hai người, muội muội sẽ không nhanh như vậy mà đã quên hết rồi chứ!“
“Ta…“
Mai Tuyết Tình đúng là hoàn toàn á khẩu không trả lời được, thật không nghĩ tới cái tên hoàng đế thối này lại có trí nhớ tốt đến như vậy.
“Trở về chuẩn bị đi!“
Hạng Ngạo Thiên cúi đầu, bắt đầu phê duyệt tấu chương, không hề cùng Mai Tuyết Tình nói chuyện với nhau.
Khiến cho Mai Tuyết Tình cảm thấy vô cùng mất mặt, đầy chán nản, tiu nghỉu trở lại Vô Tâm cung.
oOo oOo oOo oOo
Quấn cao mái tóc dài, mặc vào nam trang, mang theo tấm lệnh bài xuất cung dắt ở thắt lưng.
“Công chúa, ngài muốn làm gì vậy?“
Liên nhi nghi hoặc.
“Xuất cung đến cửa hàng xem qua một chút…“
Mai Tuyết Tình đi thẳng ra ngoài cửa cung.
“Công chúa, để ta theo ngài cùng xuất cung nha!“
“Không cần, các ngươi người nào cũng không được đi theo ta!“
oOo oOo oOo oOo
Mai Tuyết Tình buồn bực tiêu sái.
Cái tên hoàng đế này quả thật không đơn giản chút nào, xem như Mai Tuyết Tình cũng đã được lĩnh giáo qua.
Năm lần bảy lượt cùng hắn so chiêu, Mai Tuyết Tình có thể cảm thấy được chính mình những lúc chiếm thượng phong cũng không nhiều, cái tên nam nhân này thật sự rất khó suy xét.
Mai Tuyết Tình vừa nghĩ đến trong lòng đã lạnh đi một nửa, cứ tiếp tục như thế này, ngày chết của bản thân mình quả thật là càng ngày càng gần rồi. Trong lúc bất tri bất giác hành tẩu, Mai Tuyết Tình càng ngày càng cách xa nơi phố xá sầm uất, người đi đường cũng càng ngày càng thưa thớt.
Mai Tuyết Tình chợt nhớ tới một người, cái tên nam nhân bá đạo kia… Ngô Minh Tử.
Không biết hắn ở nơi nào, nếu đúng thật hắn sống ở vùng ngoại ô như hắn nói, nàng có thể đi tìm hắn, trò chuyện, tán dóc chuyện trên trời dưới đất, có thể cảm thụ được không khí nơi thôn dã, đúng là bản thân mình đã lâu lắm rồi cũng không có mặc sức thả lỏng thể xác cũng như tinh thần tận hưởng cuộc sống rồi.
Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập không ngừng, lúc xa lúc gần truyền tới, mặt đất mơ hồ có chút rung động, tiếp theo là một trận bụi đất tung bay đến.
Mai Tuyết Tình trong tiềm thức vội đứng nép vào ven đường, dự định tránh qua một bên nhường đường cho người cưỡi ngựa.
Tiếng vó ngựa vừa tới bên thân thể nàng, mảy may không chút nào chậm lại, một cánh tay rắn chắc vươn ra ôm lấy ngay vòng eo nhỏ nhắn của nàng, trong nháy mắt thuận tay đã đem nàng đặt ngồi lên trên lưng ngựa.
Tuấn mã vẫn tiếp tục dũng mãnh rong ruổi, phía sau, chỉ còn lại có một trận bụi đất tung bay lên mờ mịt…
Kỹ năng thành thạo điều khiển tuấn mã, tốc độ vẫn không giảm khiến cho kẻ khác líu lưỡi không nói nên lời, làm cho Mai Tuyết Tình cũng chưa kịp thấy rõ tướng mạo của người kỵ mã.
Người kỵ mã đặt nàng ngồi ở phía trước sát trong lòng hắn, đôi cánh tay rắn chắc của hắn từ phía sau lưng của nàng choàng tới, thân thiết vòng qua thắt lưng của nàng nắm chắc dây cương điều khiển tuấn mã.
“Ngươi là ai? Thả ta ra, cho ta xuống!“
Mai Tuyết Tình dùng sức giãy dụa, “Dưới ban ngày ban mặt, dám ngang nhiên cướp đoạt dân nữ!“
Người kỵ mã không hề lên tiếng, vó ngựa vẫn không dừng, tiếp tục tung bay nhanh như chớp, tiến về phía trước chạy băng băng.
“Thả ta xuống, ta là công chúa…“
Mai Tuyết Tình sử xuất đòn sát thủ, “Ca ca ta vốn là đương kim Hoàng thượng, ngươi nếu không nghe hắn nói, hắn sẽ giết ngươi!“
Mai Tuyết Tình khẩn trương nói năng có chút lộn xộn, không đầu không đuôi.
Ở hiện đại, nàng cũng học rất nhiều kỹ xảo đề phòng những kẻ lang sói, cái gì mà lúc ban đêm gặp phải người xấu phải làm như thế này thế kia, nơi giao thông công cộng trên xe nếu gặp phải người xấu thì lúc đó phải làm như thế nào, nhưng duy nhất không có học qua lúc ở trên ngựa phải làm như thế nào để đối phó người xấu nha!
Cuối cùng Mai Tuyết Tình cũng sử dụng ra một cách nguyên thủy nhất, cũng là một biện pháp không văn minh nhất, nàng không thể nhìn rõ tướng mạo người ở phía sau, thế nhưng, tay của người kỵ mã vừa lại ở phía trước, Mai Tuyết Tình cố hết sức cúi đầu, dùng hết khí lực toàn thân, kiên quyết cắn một cái thật mạnh ngay trên tay người kỵ mã.
“Ai nha…“
Người kỵ mã la lên một tiếng.
Một thanh âm uy nghiêm vang lên, “Công chúa không nghe lời Hoàng thượng, vừa lại cắn Hoàng thượng, phải bị tội gì đây?“
Thừa dịp lúc người kỵ mã rút tay lại, Mai Tuyết Tình có thể quay đầu lại, nhìn thoáng qua.
“Hoàng huynh…“
Hạng Ngạo Thiên cau mày, nhưng lại mỉm cười.
“Kêu ca ca… Ngươi muốn cho mọi người đều biết chúng ta vốn là từ trong cung ra sao?“
Cằm của Hạng Ngạo Thiên ngang trán của Mai Tuyết Tình, hơi thở nóng hổi phả lên mặt nàng, tuấn mã vẫn tiếp tục phi nhanh về phía trước không ngừng nghỉ, khiến cho khoảng cách giữa hai người càng thêm gần gũi.
Mai Tuyết Tình quay đầu lại, nàng sợ ngựa xóc nảy, sẽ khiến mặt của hai người không cẩn thận đụng chạm cùng nhau, như vậy lại càng xấu hổ hơn.
Hạng Ngạo Thiên gỡ bỏ tấm khăn vuông trùm mái tóc dài của Mai Tuyết Tình xuống, làm cho mái tóc đen mượt mà của nàng buông xõa xuống nương theo gió tung bay.
Hắn vùi mặt mình vào trong mái tóc dài óng mượt, thỏa thích hấp thu hương thơm tỏa ra từ Mai Tuyết Tình.
“… Ca, huynh như thế nào tìm được muội?“
Mai Tuyết Tình không thể không bội phục, Hạng Ngạo Thiên đúng là tay mắt khắp nơi, nàng vì không muốn cùng hắn xuất cung, mới tự mình chạy trốn ra ngoài, không ngờ chưa chạy được bao xa đã bị hắn tìm được rồi.
“Trẫm vốn là hoàng đế, chuyện nhỏ như vậy, như thế nào lại không tìm ra được hả!“
Được ở cùng một chỗ một mình với nàng, những gì không vui, không hài lòng ở trong cung lúc này của Hạng Ngạo Thiên đã tiêu tan thành mây khói.
Nhìn thấy ở phía sau còn có một con tuấn mã, Mai Tuyết Tình hiếu kỳ, “Ca… Muội cưỡi con ngựa kia nha!“
“Không được…“
Hạng Ngạo Thiên nghiêm khắc từ chối.
Khó khăn lắm mới có thể cùng với nàng một mình ở cùng một chỗ, làm sao có thể để cho nàng rời khỏi mình nửa bước đây!
“Con ngựa đó còn chưa thuần hóa…“
Hạng Ngạo Thiên nghĩ xem phải làm như thế nào để loại bỏ ý niệm này trong đầu của nàng, “Đợi lúc đến nơi nào đó, ca mới dạy muội có được hay không?“
Mai Tuyết Tình sực nhớ tới vừa rồi tay của Hạng Ngạo Thiên bị mình cắn làm bị thương, trên mu bàn tay đang vòng qua eo lưng của nàng, vẫn còn hiện rõ một loạt dấu răng rất sâu, đang không ngừng chảy máu.
“Ca. . . . . Rất đau sao?“
Mai Tuyết Tình vươn tay tới, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay bị thương của hắn, thay hắn dịu dàng lau vết máuS.
“Biết ta đau là tốt rồi…“
Hạng Ngạo Thiên rầu rĩ trả lời.
Hắn bây giờ việc muốn làm nhất không phải là quan tâm đến vết thương trên bàn tay của mình, mà hắn ngay lúc này đây, việc muốn làm nhất chính là đem nàng ôm ấp trong lòng, được cùng nàng mặc sức âu yếm triền miên.
“Ca… Mang ta đi đâu vậy?“
Mai Tuyết Tình trong lòng vẫn còn thắc mắc, Hạng Ngạo Thiên tại sao lại thần bí như vậy.
Hạng Ngạo Thiên rốt cục cũng không có cách nào nhẫn nại được nữa, hắn dưới chân nhẹ nhàng động một chút, con ngựa liền giảm tốc độ, từ từ chậm lại, kêu lên, dừng lại, lóc cóc bốn vó quay lòng vòng tại chỗ.