Hạng Ngạo Thiên lần nữa ôm Mai Tuyết Tình kéo đầu nàng dựa sát vào trong lòng mình dịu dàng vỗ về.
Hắn vẫn còn có chút hoài nghi, thế gian này như thế nào lại còn có chuyện thần kỳ đến như thế, vậy mà có thể thông qua hồ nước trong hoa viên vô cùng kỳ diệu đem một người từ tương lai đưa đến triều đại của hắn.
Bất quá, hắn hãy cứ an ủi Mai Tuyết Tình, “Không có việc gì, ở chỗ này, nàng vẫn còn có ta…“
Mai Tuyết Tình khóc lớn hơn, ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn nói sao, nàng còn có hắn?
Hắn vẫn còn không biết xấu hổ lại có thể nói ra những lời này sao?
Hắn hãy còn không hết hoài nghi nàng, vẫn không tin tưởng nàng, còn nói… Còn có thể nói ra những lời như thế, quả thực là mỉa mai người ta giữa ban ngày mà!
Giãy người ra khỏi lòng hắn, Mai Tuyết Tình lau khô nước mắt trên mặt, nói: “Ta thật không biết bảo bối muội muội của ngươi đi nơi nào, ta khẳng định chính xác là không có nhìn thấy qua nàng ta, ta lấy nhân cách của ta ra đảm bảo, ta thật sự chưa từng gặp qua nàng ấy, chứ đừng nói đến việc đem nàng ta giấu vào một chỗ nào đó!“
“Còn nữa, Hạng Ngạo Thiên. . . . .“
Mai Tuyết Tình trực tiếp kêu ra tên họ của hắn, “Ta chưa bao giờ và cũng sẽ không nguyện ý ở lại trong hoàng cung, cho nên, ta cần phải nói rõ ràng với ngươi, vì không muốn gây chuyện phong ba thị phi ở trong triều, ta vẫn có thể tiếp tục giả bộ làm muội muội của ngươi, mãi cho đến khi nào ngươi tìm được muội muội thật sự của mình mới thôi. Ta hy vọng ngươi cũng có thể cho ta tự do, để cho ta bản thân mình có thể làm những việc mà mình muốn làm, đương nhiên, ta tuyệt đối sẽ không làm những việc gây nguy hại đến giang sơn xã tắc của ngươi, ta cũng không cần mưu cầu quyền lợi cũng như dục vọng!“
Mai Tuyết Tình một hơi nói ra hết những suy nghĩ của mình xong khẽ nuốt niếng miếng, len lén liếc nhìn thần sắc của Hạng Ngạo Thiên, phát hiện Hạng Ngạo Thiên vẫn không thể tin đang dùng ánh mắt ngờ vực dò xét nàng.
Đã quyết tâm đóng cửa trái tim, chôn sâu trong lòng tình cảm của chính mình nên nàng cũng không hề e ngại gì nữa, cho dù Hạng Ngạo Thiên có dùng ánh mắt như vậy nhìn chăm chú vào nàng.
“Đương nhiên, ngươi là hoàng đế, thay đổi như chong chóng, một tay có thể che trời, kêu mưa gọi gió, muốn giết ta quả thực quá dễ dàng như nghiền chết một con kiến, bất quá, sau khi giết ta, sẽ không có ai có thể giả mạo làm công chúa nữa rồi, ở trong triều, như vậy sẽ khiến cho sóng to gió lớn.”
Mai Tuyết Tình phân tích có tình có lý, mạch lạc rõ ràng, “Cho nên, ta cảm thấy rằng chúng ta hay là hòa bình ở chung, không can thiệp chuyện của nhau, có lẽ, cũng không được bao lâu đâu, ta sẽ mau chóng tìm được đường về nhà, ta rất nhanh sẽ biến mất ngay trước mặt ngươi!“
Nàng ra vẻ phóng khoáng vỗ vỗ vào bả vai Hạng Ngạo Thiên.
“Thân là hoàng đế hẳn là không có nhiều bằng hữu lắm? Ta là một người không thuộc về niên đại này, chúng ta không có xung đột về mặt lợi ích, cho nên, trong thời gian ở nơi này, ta hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn tốt của nhau!“ Hạng Ngạo Thiên thật không hiểu tiểu nữ nhân trước mắt như thế nào lại có thể thay đổi nhanh như vậy. Đêm hôm qua, còn cùng hắn ôn nhu ái ân triền miên, ngay lúc mới vừa rồi lúc ở đáy cốc, vẫn còn thẹn thùng đáng yêu.
Vậy mà giờ đây mới vừa dùng xong bữa sáng, người liền biến đổi sắc mặt rồi?
Hắn thận trọng hồi tưởng lại những lời mà bản thân mình từng nói qua, hình như cũng không có chỗ nào quá đáng thì phải! Từ trước đến nay chưa từng có người nào dám dùng loại khẩu khí này cùng hắn nói chuyện, càng không cần phải nói đến nữ nhân.
Chẳng lẽ hai ngàn năm sau người ta cũng đều dùng loại khẩu khí như thế này để nói chuyện sao chứ?
Hắn như thế nào ở trong lời nói lại nghe ra được mùi vị uy hiếp cơ chứ?
“Tình nhi…“
“Xin ngươi sau này đừng dùng xưng hô như thế này nữa, gọi thành thói quen rồi, rất dễ dàng làm lộ thân phận!“
Mai Tuyết Tình lập tức chỉnh lại lời hắn.
“Chúng ta hay là cứ xưng hô huynh muội với nhau dường như vậy sẽ thích hợp hơn!“
Hạng Ngạo Thiên đúng là hoàn toàn á khẩu không trả lời được tiếng nào, một loại cảm giác thất bại nảy lên trong lòng.
oOo oOo oOo
Lúc giữa trưa, cảnh sắc tươi đẹp, ánh dương chiếu rọi, Hạng Ngạo Thiên hình như không có ý muốn rời khỏi hang cốc.
“Tình nhi… Hay là những lúc chỉ có hai người chúng ta, ta cứ gọi nàng là Tình nhi đi, nếu lúc có những người khác, ta mới gọi nàng là muội muội, dù sao như vậy cũng không sao phải không?“
Hạng Ngạo Thiên thật cảm thấy đầu óc mơ hồ, không rõ nữa rồi, như thế nào muốn hiểu rõ tâm tư của một nữ nhân so với việc xử lý quốc sự còn khó khăn hơn!
“Tình nhi, ta mang nàng xuống phía dưới tắm rửa nha! Ta phát hiện thấy một đầm nước sâu, nước ở đó trong veo, rất thích hợp để tắm rửa đấy!“
Hạng Ngạo Thiên đưa ra đề nghị.
Với nàng ở cùng một chỗ, Hạng Ngạo Thiên có một loại cảm giác vui đến quên cả trời đất, hy vọng thời gian trôi qua chậm một chút, chậm thêm một chút nữa, cùng nàng ở một chỗ, làm cho hắn có thể thả lỏng tâm tình.
Có lẽ, nàng thật là người đến từ tương lai, nói cách khác, tư tưởng quan niệm của nàng không thể nào ăn khớp, hoàn toàn xa lạ với niên đại này. Mai Tuyết Tình không nói gì, tự mình đi ra ngoài.
Hạng Ngạo Thiên theo ở phía sau, ra tới miệng hang động, không nói tiếng nào, lẳng lặng ôm Mai Tuyết Tình vào trong lòng nhảy xuống đáy cốc.
Mai Tuyết Tình sợ đến nhắm chặt hai mắt lại, khi vừa mở mắt ra, hai người đã vững vàng hạ xuống đáy cốc.
Đáy cốc có chút ẩm ướt, không khí càng thêm tươi mát, quả thực đúng là mát lòng mát dạ.
Hoa dại mọc khắp nơi trên đất, cây cối mọc thành bụi xanh um, thật sự là một chỗ tốt để nghỉ hè du lịch.
Mai Tuyết Tình trong lòng thầm nghĩ, ở chỗ này nếu có thể khai phá thành một khu du lịch phong cảnh chẳng hạn, khẳng định có thể kiếm được rất nhiều tiền. Nghĩ đến bản thân mình sau này sinh tử khó liệu, vậy mà còn ở nơi này nghĩ ngợi lung tung, không khỏi khóe miệng có chút nhếch lên, lộ ra một nụ cười tự giễu cợt bản thân.
Hạng Ngạo Thiên thu hết toàn bộ những biểu lộ tình cảm của nàng vào trong mắt. Được Hạng Ngạo Thiên nắm tay, xuyên qua rừng cây rậm rạp, trãi ra trước mặt một mảnh đất rộng rãi thoáng mát, một đầm nước sâu rộng ngay lúc đó hiện ra trước mắt.
Giãy khỏi bàn tay đang dẫn dắt của Hạng Ngạo Thiên, Mai Tuyết Tình chạy chậm vài bước về phía trước, chạy tới bên đầm nước ngồi xổm người xuống, vươn bàn tay mềm mại nhỏ bé tới, khẽ nhịp trên mặt nước như khảy đàn làm gợn lên những bọt nước lăng tăng.
Hạng Ngạo Thiên đứng ở tại chỗ nhìn, không dám tiếp tục tiến lên phía trước, hắn sợ bước tới sẽ phá vỡ hình ảnh nhàn rỗi đẹp như tranh vẽ kia.
Được cùng với người mình yêu hưởng thụ cuộc sống bình thản như vậy thì thật là tốt biết bao!
Nhưng mà, bản thân hắn có thể sao chứ?
Hạng Ngạo Thiên cười khổ.
Cũng chỉ có thể vài ngày ngắn ngủi như vậy trên thế gian này, hắn mới có thể cùng nàng một mình ở cùng một chỗ.
Chính là mượn cớ xuất cung trợ giúp nàng tìm kiếm danh y, mới có thể chuồn ra ngoài cung.
Người người đều thèm muốn ngôi vị Hoàng đế đầy quyền lợi cùng tôn quý.
Thế nhưng, vừa lại có mấy người biết được hoàng đế cũng có những điều bất đắc dĩ và bi ai đây!
Chỗ cao sang quả thật không bằng nơi bần hàn!