Cái gì khu hung tị tà đều là gạt người!
Tình nhi của hắn mang nó bên mình cũng không tránh thoát được kiếp nạn lần này! Nước mắt rơi xuống như mưa, rơi cả vào trong lòng bàn tay Mai Tuyết Tình. Là vật gì rơi vào trong tay rồi, nong nóng, vốn là trời đang mưa rồi sao?
Mai Tuyết Tình cảm giác như bản thân đang đứng ở dưới mép một mái hiên, đưa tay ra hứng lấy từng giọt nước mưa rơi xuống, nhưng mà, mưa này như thế nào lại nong nóng như vậy?
Còn có người đang khóc, là hài tử nhà ai nhà đang khóc? Có phải không tìm được đường về nhà rồi hay không? Mai Tuyết Tình thu hồi tay lại, nghĩ muốn đi ra ngoài xem qua một chút. Ngay lúc nàng vừa xoay người, một đôi bàn tay to ấm áp nắm lấy bả vai nàng giữ lại.
“Tình nhi… Tình nhi… Tình nhi tay đã cử động rồi! Tình nhi tay mới vừa rồi động đậy rồi!”
Là thanh âm ai hưng phấn như vậy, phảng phất như từng được nghe qua ở nơi nào, rất quen thuộc!
Khai thái y đi tới, xem mạch, rồi nói, “Hoàng thượng, công chúa qua khỏi giai đoạn sinh tử nguy hiểm rồi, thế nhưng, gân cốt tổn thương nặng nề, trong vòng một trăm ngày công chúa sau này nhất định phải được tĩnh dưỡng, chăm sóc chu đáo sẽ mau chóng khôi phục, cũng phải khoảng ba đến bốn tháng!”
Hạng Ngạo Thiên long nhan vui vẻ. “Hảo, nếu công chúa không còn gì trở ngại, vậy ngươi trở về cung đi!”
“Lão thần tuân chỉ!” Khai thái y rời đi.
Vừa đi vừa lau mồ hôi, “Lần này, thật may mắn mới giữ lại được mạng già này!”
Mai Tuyết Tình dùng hết khí lực nâng mí mắt lên, vừa mới hé mở mắt, ánh vào mắt nàng là một khuôn mặt quen thuộc.
“Ngạo Thiên...”
Nàng phảng phất dùng hết khí lực toàn thân, không biết Hạng Ngạo Thiên có nghe hay không.
Nhìn thấy nàng khẽ nhếch môi, Hạng Ngạo Thiên đưa lỗ tai kề đến bên môi nàng.
Nghe xong hơn nửa ngày cũng không nghe ra được Mai Tuyết Tình nói cái gì, “Tốt lắm, Tình nhi, nàng không nên cố nữa, bây giờ nàng tốt nhất là tĩnh dưỡng cho tốt, mau chóng khôi phục lại thể lực, muốn nói gì, thời gian sau này vẫn còn nhiều mà!”
Cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người, hắn hưng phấn hôn nhẹ lên môi Mai Tuyết Tình một cái.
Nhìn thấy ánh mắt hơi giận dữ của Mai Tuyết Tình, Hạng Ngạo Thiên trong lòng trùng xuống.
Tình nhi bắt đầu biết phản kháng lại hắn rồi!
Đây là điềm lành báo trước hả!
Mai Tuyết Tình ánh mắt di chuyển xuống phía dưới.
Hạng Ngạo Thiên hiểu rõ ý tứ của nàng, hắn dịu dàng đặt bàn tay to ấm áp lên trên bụng của nàng, “Tình nhi, không sao đâu, chúng ta sau này còn có thể sinh rất nhiều hài tử!”
Mai Tuyết Tình thông minh liền biết, hài tử khẳng định vốn là đã không còn!
Cho dù nàng không dùng thân thể tiếp được Tráng Tráng trong khoảnh khắc kia, nàng cũng đã cảm giác được, hài tử lưu rớt.
Cái loại cảm giác bụng dưới không ngừng đau quặng, co thắt làm cho nàng sớm đã có được dự cảm.
Mai Tuyết Tình khóe mắt ôn nhuận, nàng cố nén lại, không cho nước mắt chảy xuống.
Không sẽ không có sao, người hiện đại không phải đều chú ý đến việc đứa bé được nuôi dưỡng, dạy dỗ trong điều kiện tốt nhất sao? Mặc dù chính mình trong đầu từng có ý nghĩ muốn loại bỏ đứa bé, nhưng mà, thật sự lúc sảy thai, trong lòng vẫn có chút thương tâm.
“Liên nhi, mau nhanh, mang thêm một chén cháo đến đây!”
Hạng Ngạo Thiên nhẹ nhàng nâng người Mai Tuyết Tình dậy, để nàng tựa vào trên vai của mình.
“Tỷ tỷ… Ngươi có thể tỉnh dậy… Thật hù chết mọi người rồi!”
Ngạo Mai cầm lấy tay Mai Tuyết Tình, “Tỷ tỷ, ngươi yên tâm đi, sau này, tiếp theo chắc chắn ngươi sẽ có hảo phúc khí! Cho nên, ngươi nhất định phải tĩnh dưỡng, chăm sóc thân thể cho tốt!”
Mai Tuyết Tình mặc dù không còn chút thể lực, không thể nói chuyện, nhưng mà, nàng vẫn có thể nghe rõ ràng. Nàng đưa ánh mắt nhìn Ngạo Mai làm cho nàng yên lòng.
Liên nhi vừa lại bưng tới một chén cháo.
Hạng Ngạo Thiên nhận lấy.
Tự mình uống trước một ngụm, sau đó vừa lại cúi đầu đặt miệng mình lên môi Mai Tuyết Tình.
Mai Tuyết Tình trong lòng minh bạch!
Xú nam nhân này, hắn đây là đang làm cái gì vậy? Liên nhi cùng Ngạo Mai vẫn còn ở tại đây! Như thế này còn ra thể thống gì?
Nàng dùng ánh mắt ý bảo Hạng Ngạo Thiên không nên làm như vậy, sau này sẽ làm mọi người chê cười.
Hạng Ngạo Thiên phảng phất như không nhìn thấy ám chỉ của nàng ám chỉ, vẫn tiếp tục làm.
Mỗi lần dùng miệng đút cháo cho nàng một cái, môi hắn cũng cố ý lưu lại trên môi nàng lâu hơn một chút, như là đang nhấm nháp vị ngọt ngào trên đôi môi nàng.
Mai Tuyết Tình mặt không khỏi đỏ hồng hẳn lên.
Nàng dùng hai mắt liếc nhìn về hướng Liên nhi cùng Ngạo Mai, hai người rất biết điều đã rời khỏi gian phòng.
Hạng Ngạo Thiên, xem như ngươi lợi hại!
Mai Tuyết Tình trong lòng thầm hạ quyết tâm, chờ khi ta khỏi bệnh rồi, nợ mới nợ cũ ta một lần thanh toán với ngươi!
Ngày hôm sau, Mai Tuyết Tình có thể nói chuyện được rồi.
Nàng nói câu thứ nhất chính là, “Để Liên nhi cho ta ăn!”
Hạng Ngạo Thiên chính là người mất hứng nhất!
Thừa dịp Liên nhi đi ra ngoài múc cháo, Hạng Ngạo Thiên hôn lên môi Mai Tuyết Tình một nụ hôn ôn nhu kéo dài, sau đó, đến gian phòng bên cạnh chờ đợi.
Liên nhi bưng chén cháo tới, muốn đút cho Mai Tuyết Tình. Mai Tuyết Tình đưa mắt ý bảo nàng nâng người mình dậy.
Liên nhi cùng Ngạo Mai nhẹ nhàng nâng người Mai Tuyết Tình dậy, để nàng dựa vào trên người Liên nhi.