Phỉ Vọng

chương 11: mập mờ thả thính

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghê Phỉ Vọng không thích mình của trước đây, cô cảm thấy mình hơi béo.

Tuy rằng mỗi ngày cô đều kiểm tra sức khỏe đều đạt tiêu chuẩn nhưng nhìn các bạn học nữ khác mặc váy công chúa freesize cô vẫn thấy hâm mộ.

Lần đầu tiên quyết tâm giảm cân là lúc cô học cấp .

Lí do là vì cô nghe nói bạn gái cũ của Giang Ngạn Chu học múa ba lê, liền nghĩ rằng cậu ta thích nữ sinh vóc dáng gầy.

Cô giảm béo vì Giang Ngạn Chu, mỗi ngày đều không ăn cơm tối, rảnh rỗi thì ở nhà nhảy dây vì học cấp không có thời gian để đến phòng tập với huấn luyện viên.

Cứ như vậy trong vòng tháng, thế mà cũng giảm được kí.

Cô mặc váy tiểu thư xinh đẹp, vô cùng hứng thú hào hùng mà đi tìm Giang Ngạn Chu.

Cảnh tượng lúc ấy cô vẫn nhớ sâu như in, cô hỏi: “Cậu thấy tớ gầy không?”

Giang Ngạn Chu nhìn trên dưới cô mấy lần, bẹp miệng nói: “Không có hứng thú.”

Biểu cảm khinh thường lơ đãng của cậu ta khắc sâu vào tâm trí Nghê Phỉ Vọng, tựa như cô có thể nhớ cả đời.

Nghê Phỉ Vọng nhìn chính mình trong gương.

Cân đối khỏe khoắn, vô cùng vừa lòng.

Cô nghĩ Giang Ngạn Chu như là cái dằm trong đầu cô, rút cậu ta ra, cả thế giới cô liền trở nên tốt đẹp, tươi sáng.

Những chỗ cô không thích ở mình trước kia giờ đây thì vô cùng thấy vừa lòng.

Nhưng mà, Chử Hàng sẽ thích cô như vậy chứ? Nếu không thích… cũng buộc phải thích.

Cô nghĩ trong đầu như vậy.

Cô tự đo ngực của mình, vừa to lại mềm.

Lại quay ra sau nhìn bờ mông mà Ngu Hân Nhiên hay trêu cô, có hơi lớn nhưng cũng săn chắc kia mà, giống hệt như gu Âu Mỹ.

Tự thôi miên chính mình, trong tiềm thức của Nghê Phỉ Vọng, Chử Hàng vô cùng thích dáng người của cô.

Sau đó, cô cũng càng thêm thích Chử Hàng.

Không biết có phải là do nghĩ nhiều trước khi ngủ hay không, tối đó cô lại mơ thấy Chử Hàng.

Mơ thấy Chử Hàng mê đắm thân thể của cô.

Anh ôm chặt cô trong lòng ngực, xoa xoa thịt ở vùng mông, có đôi khi xoa nắn ngực cô.

Cô ở trong lòng anh cười đùa, bảo anh đừng sờ lung tung.

Anh lại chặn bả vai cô lại, mút lấy gương mặt cô, nói: “Anh rất thích.”

Cô vui vẻ, xoay đầu hôn anh.

Môi của Chử Hàng vừa mềm lại vừa ngọt, cô vừa liếm lấy vừa nói: “Em rất thích anh.”

Ngu Hân Nhiên có thể cảm giác được Nghê Phỉ Vọng đang thay đổi.

Nhưng lại không biết thay đổi chỗ nào.

Về cơ bản mà nói, hình như là thay đổi khí chất.

Về vẻ bề ngoài thì, Nghê Phỉ Vọng đang trở nên vui vẻ hơn.

So với lúc trước thì cô thích trang điểm hơn, thời gian lên tầng cũng nhiều hơn.

“Sao độ cố chấp của cậu ngày càng tăng thế?” Ngu Hân Nhiên bắt lấy tay Nghê Phỉ Vọng đang chuẩn bị đi.

“Tớ đâu cố chấp.” Nghê Phỉ Vọng nhanh chóng phủ nhận.

Cố chấp chỗ nào, rõ ràng là cô đang cầu tiến vì tình yêu.

Cô muốn tăng độ cảm giác tồn tại của mình ở trước mặt Chử Hàng.

Tuy rằng hiềm khích của hai người đã được hóa giải lúc trước, nhưng xét đến tâm tình của Chử Hàng, cô tính toán sẽ thổ lộ tình cảm, bởi vì cô chưa nói chuyện nghiêm túc với anh bao giờ.

“Chứ là làm sao?” Ngu Hân Nhiên rõ ràng là không hiểu.

Nghê Phỉ Vọng nhìn cô bạn thân của mình, đột nhiên cảm thấy nếu mình giấu chuyện này đi thì không tốt lắm.

Cô nghĩ ngợi, nếu sau này cô nói mình và Chử Hàng hẹn hò thì chắc chắn Ngu Hân Nhiên sẽ phát điên.

Cô ngồi xổm xuống bên người Ngu Hân Nhiên, lặng lẽ nói: “Tớ đi tìm Chử Hàng, tớ thích cậu ấy.”

“Cái gì? Không phải cậu ghét cậu ta à?” Ngu Hân Nhiên mở to mắt hỏi lại.

Cô ấy nghĩ ai trong trường này cũng biết quan hệ giữa hai người, cũng biết Nghê Phỉ Vọng ghét Chử Hàng.

“Lúc trước tớ không hiểu chuyện.” Nghê Phỉ Vọng lắc đầu, kết luận về chính mình lúc trước như thế.

Ngu Hân Nhiên ngây ngốc mất phút để hiểu mối tình chóng vánh của Nghê Phỉ Vọng, thở dài, hỏi lại: “Cho nên chuyện bây giờ là như thế nào, cậu theo đuổi cậu ta hả?”

“Còn chưa… Tớ chưa nói rõ.”

“Rốt cuộc thì cậu cũng có não cơ đấy.” Ngu Hân Nhiên bình luận.

Nghê Phỉ Vọng không hiểu cô ấy có ý gì.

“Muốn theo đuổi con trai thì mình đừng tự ra tay.

Cậu thấy lúc cậu theo đuổi Giang Ngạn Chu đi, cuồng nhiệt thế nào mà có thành công không? Còn bị đám bà tám lưỡi dài nói xấu sau lưng.

Cậu thật sự tốn công vô ích.” Ngu Hân Nhiên dừng lại, nói nhỏ: “Cậu đừng chủ động quá mức… Cậu biết đỉnh cao của việc theo đuổi người khác là sao không?”

Nghê Phỉ Vọng lắc đầu.

“Phải có chiến thuật, biến cậu ta thành theo đuổi cậu.”

Nghê Phỉ Vọng đã hiểu, ý của Ngu Hân Nhiên là cô không nên đánh thẳng mà theo đuổi Chử Hàng như trước kia.

Cô phải có bài, sau đó làm cho anh chủ động.

“Đồ khùng.” Nghê Phỉ Vọng mắng cô ấy một câu xong rồi rời đi.

Tuy rằng mắng Ngu Hân Nhiên nhưng trong lòng Nghê Phỉ Vọng vẫn nghiêm túc nghĩ đến ý kiến của cô ấy.

Sau khi suy nghĩ, cô quyết định trì hoãn kế hoạch “tỏ tình” của mình lại.

Trước tiên phải thử âm thầm “thả thính” xem sao đã, nếu không có tác dụng thì thử cách khác rõ ràng hơn.

Chử Hàng không thấy gì khác biệt, quan hệ giữa anh và Nghê Phỉ Vọng cũng chẳng có gì biến hóa.

Tuy rằng mỗi lúc cô đến tìm Kỷ Thư Thấm nói chuyện cũng nhìn anh trong thoáng chốc, nhưng hai người chưa bao giờ nói chuyện với nhau.

Tuy không biết tại sao Nghê Phỉ Vọng lại muốn làm hòa, cũng không biết nguyên nhận vì sao Nghê Phỉ Vọng đột nhiên nhìn anh, nhưng anh vui vẻ chấp nhận.

Thậm chí còn thấy điều này may mắn giống như có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đầu anh.

Nhưng anh cảm thấy không đủ, bấy nhiêu vẫn là chưa đủ.

Anh thấy Nghê Phỉ Vọng rất xấu, cho anh một chút hi vọng, nhưng chỉ là “một chút” mà thôi.

Nhưng anh vẫn không dám tiến tới, anh cẩn thận ở vùng an toàn mà cô vạch ra sẵn cho anh, không dám vượt qua, không dám kêu gọi, chỉ có thể vĩnh viễn chờ đợi trong vô vọng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio