Phỉ Vọng

chương 30: trợ lý nhỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi thi đại học xong, hai người vẫn yêu đương ngọt ngào, cứ quấn lấy nhau như một cặp không thể tách rời.

Nhưng Nghê Phỉ Vọng vẫn luôn tự hỏi, tại sao Chử Hàng lại không lên giường với cô?

Trước giờ hai người chỉ đụng chạm, sờ soạng nhau thôi nhưng lại chưa bao giờ làm chuyện ấy với nhau.

Dục vọng của Chử Hàng rất mạnh.

Anh thường đụng cô nhưng chỉ vài vòng rồi đi.

Cô từng hỏi bóng gió Ngu Hân Nhiên, vẻ mặt Ngu Hân Nhiên kinh ngạc: “Chắc lẽ không cứng được?”

Nghê Phỉ Vọng tức đến mức đánh cho cô ấy hai cái.

Sao Chử Hàng lại không cứng được chứ! Mỗi lần phải chà xát đùi cô làm nó ửng đỏ lên mới bắn ra được.

Gần đây anh rất thích ngực cô, cô kẹp lấy anh như kẹp cái chày sắt, sao lại không cứng được!

“Hay là do chỗ đó của cậu khó coi?” Ngu Hân Nhiên lại bắt đầu tìm nguyên nhân từ người Nghê Phỉ Vọng.

“Đẹp hơn cậu á!” Nghê Phỉ Vọng liếc mắt, không định hỏi cô ấy nữa.

“Trực tiếp hỏi đi, hay là… chuốc say cậu ta.” Ngu Hân Nhiên bắt đầu bày trò.

“Cậu khùng quá.” Nghê Phỉ Vọng mắng cô ấy, nhưng trong lòng thì đang tính toán.

Giống như lần trước.

Tuy cô mắng Ngu Hân Nhiên ngoài miệng nhưng lại dựa theo ý kiến đó mà hành động.

Buổi tối Nghê Phỉ Vọng đem đến vài lon bia để uống với Chử Hàng.

Chử Hàng uống vài miếng, không hiểu sao cô lại thích uống bia đến vậy.

Đôi tay cô cầm một lon bia, đôi mắt híp lại, vừa uống vừa ợ một cái.

Chử Hàng thấy cô say nên không cho cô uống nữa.

Cô quay đi phắt đi, không chịu buông lon bia ra –

“Cái này uống ngon quá.”

Chử Hàng cười, duỗi tay cầm lấy lon bia lại, “Ngoan nào, đưa tớ.”

Nghê Phỉ Vọng chớp mắt, cúi đầu đưa lon bia cho anh, sau lại đột nhiên ngẩng lên nhìn anh: “Tớ ngoan không?”

Chử Hàng cảm thấy cô còn thiếu một cái đuôi.

“Ngoan.” Anh buông lon bia ra, cúi người buộ ctosc cô lên.

“Chử Hàng thích gái ngoan à?” Nghê Phỉ Vọng lay bờ vai của anh, đầu dựa trên vai anh.

Nghê Phỉ Vọng lúc say, cảm xúc cũng biến hóa, thích cười nhưng đột nhiên bật khóc.

“Thích.” Thanh âm anh nhẹ nhàng, như là không muốn dọa Nghê Phỉ Vọng.

Bây giờ Nghê Phỉ Vọng rất mong manh dễ vỡ nên anh cũng nâng niu cưng chiều cô.

“Vậy tại sao không cùng gái ngoan cái kia…” Nghê Phỉ Vọng cắn tai anh, mùi cồn nóng rực phả bên tai anh.

Cô say nên ngược lại dễ dàng thẹn thùng, dùng “cái kia” thay cho “lên giường”, “làm tình”.

“Cái nào?” Chử Hàng nghiêng đầu nhìn, cố ý trêu cô.

“Thì cái đó đó!” Cô nói rất nhỏ nhưng giận dỗi Chử Hàng không hiểu ý mình.

“Cái nào cơ?” Chử Hàng lại hỏi.

“Là dùng cái đó của cậu đâm vào ý.” Nghê Phỉ Vọng cúi đầu nhìn dưới quần anh.

“À… cái đó hả.” Chử Hàng giả vờ thở dài.

“Đúng vậy, cậu biết chưa.” Nghê Phỉ Vọng vui vẻ, cuối cùng anh cũng hiểu ý cô là gì.

“Cậu muốn cùng tớ làm cái đó hả?” Chử Hàng cúi xuống hôn mặt nóng rực của cô, nhìn cô ngây thơ mà trái tim anh nhũn cả ra.

“Muốn…” Nghê Phỉ Vọng gật đầu, đôi mắt mở to, trong đôi mắt ngấn lệ đều là hình ảnh của Chử Hàng.

Chử Hàng hỏi: “Muốn nhiều không?” Môi hơi cong lên, mang theo ý cười, ngón tay vuốt ve sau cổ cô như đang nựng mèo.

“Rất muốn…” Nghê Phỉ Vọng thoải mái chậm rãi nhắm mắt lại, thanh âm cũng nhỏ dần, cuối cùng ngậm miệng lại, ngủ thiếp đi.

Chử Hàng nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy là giờ tối.

Thấy Nghê Phỉ Vọng không tỉnh, anh lấy điện thoại định nhắn tin cho mẹ Nghê.

Lúc mở khung thoại ra thì phát hiện Nghê Phỉ Vọng đã “xin nghỉ” rồi.

Lý do là – “Ở lại nhà Ngu Hân Nhiên”.

Anh nhướng mày, thì ra cô đã muốn tối nay ngủ ở lại nhà anh rồi?

Thật sự là rất muốn… cái đó sao?

Anh duỗi tay chạm vào gương mặt hồng hào của cô, thấp giọng mắng một câu: “Quỷ nhỏ say rượu.”

Nghê Phỉ Vọng chép miệng, vô thức cọ qua tay anh, mí mắt động đậy.

Chử Hàng khom lưng bế cô vào phòng ngủ của anh.

Vừa nằm xuống cô đã cục cựa tìm tư thế thoải mái của mình, Chử Hàng giúp cô đắp chăn sau đó đi tắm.

Tắm rửa xong, Nghê Phỉ Vọng vẫn nằm tư thế kia, không hề động đậy.

Anh lấy khăn lau mặt cho cô, có mùi rượu nhưng không nặng, nhàn nhạt nhưng Chử Hàng cũng bắt đầu hơi say rồi.

Đến khi ôm cô vào lòng anh mới dần dần bình tĩnh lại được.

Có đôi lúc Nghê Phỉ Vọng ngáy như một con heo con, hơi thở hổn hển đáng yêu cực kì.

Anh đưa tay sờ mặt cô, mềm mềm, ngón tay lần tìm môi cô, cô đột nhiên mở miệng ngậm lấy, sau đó hơi mút vào, không nếm được vị ngọt nên ngượng ngùng nhổ ra.

Chử Hàng cười một tiếng, trêu cô thêm chút nữa.

Anh ôm cô, trong lòng kiên định thoải mái.

Nhàm chán thì cúi đầu hôn cô, trong đầu nhớ lại lúc cô nói “Rất muốn” thì bật cười.

Thật ra anh cũng không biết chính mình muốn điều gì, ngay từ đầu là cảm thấy quá sớm, phải chờ, nhưng chờ đợi mãi cũng thành quen.

Giống như lúc nhỏ ăn dưa hấu, luôn tiếc nuối phần ngọt nhất.

Nghê Phỉ Vọng là phần ngọt nhất mà anh chưa nếm đến, nhưng anh cũng không gấp, thậm chí còn muốn từ từ, có lẽ là bởi vì quá quý trọng cô.

Hôm sau, Nghê Phỉ Vọng tỉnh dậy.

Lúc tỉnh dậy trong lòng ngực anh, tim cô như ngừng đập, cô vội giật giật chân mình, ầy… không hề đau đớn gì cả.

Không thành công.

Chử Hàng thấy cô tỉnh với gương mặt thất vọng, anh hỏi: “sao vậy?”

“Không có gì.” Sao lại không làm chuyện ấy với tớ! Cô rống giận trong lòng.

Ngày hôm sau, Nghê Dung tới tìm Nghê Phỉ Vọng.

“Cô đưa con đi làm việc lớn trong đời.”

“Ý cô là sao ạ.”

“Công ty của cô mới mở thêm chi nhánh nên cô phải đến thành phố bên cạnh công tác một tháng, con làm trợ lý của cô.

Lương đầy đủ.” Nghê Dung búng búng móng tay màu đỏ của mình.

“Không được, con không đi đâu.” Nghê Phỉ Vọng lập tức nhớ đến Chử Hàng.

Cô đi thành phố bên cạnh một tháng thì làm sao hạ gục anh được?

Nghê Dung sửng sốt, lông mi dài đậm run run, đôi mắt bắt đầu ươn ướt, “Phỉ Vọng, ngay cả con cũng từ chối cô…”

Nghê Phỉ Vọng thấy mặt cô mình biến sắc đột ngột như vậy thì giật mình, không thể nói nên lời.

Mẹ Nghê ở bên cạnh nhéo cô một cái, làm cô đau đớn chấp nhận.

Nghê Dung trở mặt trong một giây, dẫm lên giày cao gót đi vào phòng Nghê Phỉ Vọng, “Con xếp đồ đạc đi.

Một tháng đấy, thôi, không cần mang quần áo cũng được, cô mua đồ cho con.”

Khi Nghê Phỉ Vọng nói cho Chử Hàng biết chuyện này, Chử Hàng cũng không có cảm xúc bất mãn gì cả, bảo cô nhớ rèn luyện thân thể.

Nghê Phỉ Vọng không vui với thái độ này của anh, đặc biệt là không lưu luyến như chính cô lưu luyến anh, cô càng giận dỗi.

Nhưng Nghê Dung hối thúc cô, vừa kể những sinh hoạt vui vẻ thì Nghê Phỉ Vọng vứt cảm xúc ấy ra sau đầu.

Qua mấy ngày, Nghê Phỉ Vọng cảm thấy như mình bị bắt bỏ lên thuyền, giữa hai cô cháu cũng không có chuyện gì vui vẻ, chỉ là tiếp điện thoại xong rồi sắp xếp văn kiện.

Nghê Dung đúng là coi cô thành trợ lý thật, việc gì nhỏ nhặt đều bắt cô làm, không hề coi cô là một người vừa mới tốt nghiệp.

Nhưng với tinh thần hợp đồng “nhận tiền của người thì phải chăm chỉ”, cô vẫn cần mẫn làm việc, và kết quả là –

Không rảnh để nói chuyện với Chử Hàng, lúc Chử Hàng gọi cô, cô cũng trả lời được mấy giây.

Lại qua mấy ngày, Chử Hàng cũng không làm phiền cô làm việc nữa.

Nghê Phỉ Vọng làm ở công ty Nghê Dung quen được rất nhiều anh chị, bọn họ đều chăm sóc cô.

Đương nhiên vì cô còn nhỏ, với cả cô rất dẻo miệng, gọi anh chị đều ngọt.

Ngoại trừ cô làm trong công ty của Nghê Dung, còn có mấy người xấp xỉ tuổi cô, cho nên mấy ngày này cô cũng vui vẻ.

Lúc rảnh rỗi nói chuyện với Chử Hàng đều là chuyện công ty, lời trong lời ngoài ý tứ là—

Tuy mệt nhưng rất vui.

Chử Hàng không biết có cảm xúc gì trong mình, ngoài miệng là nói vui cho cô, nhưng vẫn mong cô về sớm.

Một tháng, anh thật sự rất muốn cô.

Tâm tình của hai người như trao đổi cho nhau, Chử Hàng muốn cô nhanh về, Nghê Phỉ Vọng lại vui đến mức quên cả trời đất.

Ngày cuối cùng, Nghê Phỉ Vọng cảm thấy luyến tiếc.

Ngày hôm đó, Nghê Dung tổ chức một buổi party nhỏ, để mọi người trẻ tuổi chơi với nhau.

Nghê Phỉ Vọng biết cô mình cởi mở hào phóng nhưng không ngờ cô lại tổ chức một bữa party tại bể bơi.

Giống y như trên TV vậy—

Trong một bể bơi khổng lồ, ánh sáng xanh tím lung linh đặc biệt chói lọi trên mặt nước lấp lánh.

Đứng ở nơi đó, mọi người sẽ trở nên phấn khích vô cùng.

Nghê Phỉ Vọng cũng thích thú nên trang điểm thật xinh đẹp để tham gia.

Trước khi nhập tiệc còn nói với Chử Hàng: “Rất muốn cậu ở đây, thật sự rất vui.”

Nghê Dung mặc áo tắm màu đen, ưu nhã gợi cảm, giống như thiên nga đen.

Cô ấy xem mọi người chơi vui vẻ, cầm điện thoại chụp ảnh phát lên vòng bạn bè –

“Cuồng hoan tại bể bơi.”

Lúc Chử Hàng lướt thấy tấm ảnh đó, vẻ mặt anh cứng đờ.

Sau khi tìm kiếm địa chỉ của bể bơi, anh liền mua vé xe ra cửa.

Lúc ở trên xe, anh mở ảnh chụp đó coi kỹ —

Nghê Phỉ Vọng ở giữa, tuy áo tắm kín nhưng dáng người cô lộ ra rõ ràng.

Tóc cô ướt dính trên thân người cô, xinh đẹp lại kích thích.

Cô cười với người con trai bên cạnh, tay còn cầm một ly nước, không biết là nước gì.

Đầu óc Chử Hàng bây giờ rất hỗn loạn, hít sâu vài lần mới bình tĩnh trở lại.

Nghê Dung ở đó nên chắc chắn Nghê Phỉ Vọng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà, anh ghen.

Anh rất tức giận, anh không thích, không thích Nghê Phỉ Vọng cười với người khác như vậy.

Cô là của anh.

Chỉ có thể mặc như vậy trước anh, cười như vậy với anh mà thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio