Ngoại truyện - Hứa Ấn
Ở trường trung học, tôi luôn làm theo ý của mình, tôi tỏ ra lạnh lùng.
Cho đến một mùa hè năm thứ ba trung học, trên đường đi học về tôi bị bốn tên lưu manh bủa vây.
Tôi biết một người trong số họ, trên sân trường, hắn ta liên tục khiêu khích tôi, bị tôi đánh cho như chó.
Hắn không nỡ thua, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng kia, mày chờ đó!”
Tôi giơ ngón giữa tặng hắn ta, rồi quay đầu đi.
Cuối tuần hôm đó, khi tôi chơi game xong và từ bạn thân đi ra, tên khốn này đã đợi sẵn ở đầu ngõ cùng ba tên lưu manh. Tên cao nhất buông điếu thuốc trong tay xuống, sau lưng giơ thanh sắt lên: “Thằng nhóc, ở trường mày bắt nạt em trai tao à?”
Nếu tôi muốn ra ngoài, tôi phải đi qua ngõ.
Với tình huống như bây giờ, đánh nhau là chuyện không tránh khỏi.
Chiếc cặp vừa được ném đi thì đối phương cầm gậy xông tới, tôi lao tới chiến luôn.
Cuối cùng, tôi bị thằng béo ba một tạ đó ôm vào lòng, tôi bị đánh cho đến khi mũi bầm tím và mặt sưng vù.
Tên khốn đó chỉ đứng trước mặt tôi, cười.
“Đau quá à, nếu hôm nay mày chịu quỳ xuống lạy ông đây thì ông đây sẽ tha cho mày.”
Tôi nhổ nước bọt một tiếng và nói: "Mơ đi."
Vừa dứt lời, tôi đã bị đấm vào mặt.
Tôi nheo mắt lại, nhìn thấy một cô gái trong ngõ, hiển nhiên là đã bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi.
Quả nhiên, cô ấy đạp xe phóng đi ngay lập tức, không ngờ chỉ vài giây sau, cô ấy quay lại cầm theo một chiếc điện thoại di động.
“Thả anh ấy ra, tôi báo cảnh sát rồi đó nha.”
Mấy tên này tức đến nghiến răng, cầm một cây gậy dài và đi tới trêu chọc cô gái đó.
“Mày lo chuyện của mày đi, muốn chết sao?”
Cô cũng sợ đến tái xanh, may mà xung quanh có tiếng còi báo động, mấy tên này không dám ở lại, vội vàng rút lui.
Tôi vô lực nằm trên mặt đất thở hổn hển, cảm thấy nội tạng của mình đã bị dịch chuyển, một bên mắt sưng tấy đến mức chỉ còn một cái khe nhỏ.
Cô ấy đi tới, quỳ xuống nhìn tôi: “Em gọi rồi đưa anh đến bệnh viện.”
“Không, không nghiêm trọng như vậy.”
Cô sửng sốt: “Không nghiêm trọng?”
“Dù sao thì cũng không được gọi , đi bệnh viện thì anh đi một mình là được rồi.”
Tôi là người ghét gọi giáo viên và đám đông nhất.
“Vậy em đưa anh đến đó.”
Cô ấy cũng ngoan ngoãn không gọi nữa, nhưng cô ấy trong nháy mắt đạp xe tới muốn chở tôi đến bệnh viện?
Kỹ năng đạp xe còn chưa vững của cô ấy, cô ấy vẫn muốn đưa tôi đến bệnh viện?
Tôi chợt thấy rất thú vị.
“Được.”
Cô ấy đỡ tôi đứng dậy, lấy ra một chiếc khăn giấy thơm khác, lau vết máu trên khóe miệng tôi.
Tôi nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cô ấy mà đầu óc trống rỗng.
Tôi biết rằng cô ấy cũng là học sinh của trường tôi, bởi vì cô ấy vẫn đang mặc bộ đồng phục học sinh xấu xí của trường, nhưng không biết vì lý do gì mà cô ấy trông rất đẹp.
Có lẽ bởi vì cô ấy vốn đã ưa nhìn, làn da trắng và chiếc mũi thẳng.
“Ngồi yên.”
Lau xong, cô ấy leo lên xe và ra hiệu cho tôi mau ngồi lên.
Sau khi tôi ngồi lên xe, cô ấy bắt đầu đạp một cách khó khăn, có thể thấy cô ấy đang cố gắng rất nhiều để điều khiển chiếc xe đạp đi trên một đường thẳng.
“Em cứ đi chậm chút cũng được, không sao.”
Cô nói thật: “Vừa rồi em không gọi cảnh sát, em sợ họ quay lại, điện thoại của em bị hỏng rồi.”
“Ồ.”
“Em quay lại như thế, không sợ bọn họ đánh em sao?”
Nếu là người khác, họ đã tránh xa rồi.
“Em sợ, nhưng em vẫn muốn quay lại. Chẳng phải từ nhỏ cô giáo đã dặn chúng ta phải có tinh thần làm việc tốt sao?”
Khi cô ấy nói điều này, đúng là cả cuộc đời này cô ấy đã sống rất chính trực.
Thời tiết ngày hôm đó thực ra rất tốt, có gió nhẹ, tóc đuôi ngựa của cô ấy bị gió thổi tung lên, phả vào mặt tôi ngứa ngáy.
“Em tập đạp xe từ khi nào vậy?”
“Hôm nay là lần đầu tiên em đạp xe đó, anh thấy thế nào?”
Cô ấy có chút không tự tin: “Hay là chúng ta bắt taxi đến bệnh viện nhé, sợ lát nữa sẽ làm anh bị ngã mất.”
Tôi cười: “Không sao đâu, anh không sợ ngã đâu”.
Tôi thực sự không nên nói điều này, nó xảy ra liền luôn, trên đường xuống dốc, chiếc xe đạp bị mất lái, hai chúng tôi cùng nhau ngã xuống.
May mắn thay, tôi đã kịp thời đỡ được cô ấy, dùng thân mình làm đệm thịt cho cô ấy.
“Úi.”
Cô ấy đã tự trách rất nhiều, khi cô ấy phát hiện ra cô ấy ngã vào người tôi, cô ấy càng tự trách mình nhiều hơn.
“Anh không sao chứ, xin lỗi, kỹ thuật đạp xe của em thật kém.”
“Anh vẫn ổn, em thì sao?”
Thực ra cú ngã đó khá đau, thắt lưng tôi đập vào vỉa hè, nhưng lúc đó tôi thực sự không cảm thấy đau.
Sau đó, cô ấy nhất quyết bắt taxi đến bệnh viện, tôi cũng sợ cô ấy lại kéo tôi ngã thêm lần nữa nên tôi đồng ý.
Vào bệnh viện, cô ấy lấy số khám bệnh cho tôi, đợi tôi khám xong mới về.
Tôi ở trong bệnh viện, truyền nước hai ngày để giảm sưng rồi mới trở lại trường học.
Tôi ở trong khuôn viên trường, tìm kiếm bóng dáng của cô ấy.
Trường chúng tôi vừa rộng vừa đông học sinh, muốn tìm người thật sự rất khó.
May mắn thay, tôi vẫn tìm thấy cô ấy trong khuôn viên trường, hóa ra cô ấy là học sinh lớp , tên là Tô Nhược, trong mắt giáo viên cô ấy là một học sinh giỏi.
Còn tôi, dốt nát, ngủ trong lớp, trốn học,ham chơi, có thể vào trường cấp này là nhờ bố tôi hàng năm quyên góp tiền cho trường.
Sau khi thi đại học, tôi ra nước ngoài, trong thời gian ở nước ngoài, tôi bỏ đi bản tính ham chơi và bắt đầu học tập chăm chỉ, khi trở về, tôi phải làm quen với cô ấy một lần nữa.
Ông trời thật là trêu ngươi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, ngày tôi trở về Trung Quốc tình cờ lại là ngày cô ấy và tổng giám đốc của Lục Thị tổ chức hôn lễ.
Ngày đó, cô ấy thật đẹp, tôi chưa bao giờ thấy cô dâu nào đẹp như vậy.
Đêm đó, tôi quay cuồng trong quán bar, bạn tôi hỏi tôi bị làm sao vậy?
Tôi nói, thiên thần tôi giấu trong lòng đã bị người khác cướp đi rồi.
…
Nhiều năm sau, tôi đã nhận lời phỏng vấn của một chương trình kinh tế.
Trong phần trước, người dẫn chương trình đã chọn một câu hỏi từ cư dân mạng.
“Anh Hứa, tôi thay mặt một cư dân mạng hỏi một câu, hiện tại công ty của anh đã niêm yết cổ phiếu, sự nghiệp của anh đạt được thành công rực rỡ, anh có từng hối hận điều gì trong đời không?”
“Có.”
Người dẫn chương trình hơi ngạc nhiên.
“Anh có thể chia sẻ cùng chúng tôi không?”
“Tôi hối hận vì ngày đó đã không cướp dâu và mang thiên thần của tôi đi.”
HẾT.