Tiếng chuông báo thức vang lên. Chi bắt đầu dụi mắt. Lâu nay cô quen với việc được Dương gọi dậy, không có tiếng chuông báo thức thường xuyên nên khi nghe thấy chuông báo thức liền cảm thấy lạ thường. Hôm nay tiếng chuông từ điện thoại cô hoạt động này! Chi ngây thơ tới độ cho rằng do hôm qua mình tắt nguồn và khởi động lại điện thoại nên tiếng chuông báo thức mới hoạt động mà không hề hay sáng nào cũng có người tắt đi tiếng chuông báo thức của điện thoại từ lúc h sáng. Nhưng điều khiến Chi kinh ngạc hơn nữa... cô và Trúc đang ôm nhau ngủ. Ôm rất chặt chứ không giống như bạn bè ôm nhau nữa.
Thấy Chi cử động... Trúc cũng giật mình tỉnh giấc theo. Trúc cũng gặp phải tình trạng như Chi, đó là không hiểu tại sao, bằng cách nào, lý do gì lại ôm cứng lấy người Chi như thế này.
Cả hai người mở to mắt...nhìn nhau. Sự việc đêm qua là như thế nào nhỉ? Đầu Chi bây giờ choáng váng quá, tới độ không nhớ lại được rõ ràng đêm qua đã có chuyện gì, còn Trúc, Trúc không say, đương nhiên Trúc sẽ nhớ rõ hơn Chi rồi. Họ đã hôn nhau, Chi say khướt nên vừa đi vừa hôn vào tận phòng ngủ. Trúc còn xác định chính xác... không khiêu vũ, không nhảy nhót điên cuồng gì hết, không có vượt quá giới hạn, chỉ là hôn và đi ngủ!
- Chi, Trúc xin lỗi...
Trúc không biết mình đã suy nghĩ gì mà xin lỗi Chi nhưng Trúc nhẹ nhàng gỡ tay ra và tạo khoảng cách với Chi. Chi cũng luống cuống. Đây là biểu hiện của người mới yêu à? “À không, chỉ có mình Trúc thổ lộ, mình không làm gì... à không... mình đã hôn Trúc để trả lời câu nói đó!“. Chi dần dần nhớ lại, cô cảm thấy thật khó xử vào lúc này và gò má liền ửng hồng lên.
- Sao... phải xin lỗi?
Chi cũng khó lắm mới nói thành lời. Cô không biết cô có đang làm đúng hay không. Nếu mà xem xét thì cô đang là người mắc lỗi, bởi Mạnh đâu có ngoại tình, còn cô, chính xác là cô đã dành tình cảm cho người khác vì quá chán ghét gia đình. Người đàn ông khi ngoại tình thì được xã hội tha thứ cho rằng đó là bản chất của đàn ông chứ không phải anh ta muốn vậy. Nhưng người phụ nữ làm gì được tha thứ dễ dàng như vậy? Là con đàn bà nhơ nhuốc, hoặc là lăng loàn. Xã hội sẽ dành bao nhiêu vốn từ để nói về Chi nếu mối quan hệ này thực sự bại lộ chứ? Cô vẫn muốn nói rõ ràng với Trúc... trong tình trạng tỉnh táo.
- Hừm... vì đã nói những lời vô nghĩa. Chi đừng để tâm những gì hôm qua Trúc nói. Trúc say nên nói vậy đó!
Trúc lấy cớ. Hôm qua Trúc cực kỳ tỉnh táo, và Trúc biết Trúc đã lợi dụng tâm lý yếu đuối của Chi mà kiểm tra tình cảm của Chi. Như thực sự Trúc xin lỗi vì đã lợi dụng giây phút Chi yếu lòng để nói những lời như vậy!
Trúc có thể sử dụng mánh khóe nghề nghiệp đó để biết được thực sự bệnh nhân đang gặp phải vấn đề gì, nhưng Chi là người Trúc yêu chứ không phải là người để Trúc khám bệnh. Mọi thứ cần được nhìn nhận một cách rõ ràng.
- Trúc đang thấy thiếu tự tin như vậy sao? - Chi cảm giác lạc lõng. Hóa ra Trúc không dám nhận rằng hôm qua Trúc đã nói Trúc yêu Chi. Hóa ra Trúc không đủ can đảm và mọi chuyện giữa họ nhất thiết phải cần tới bia rượu để thúc đẩy nhau sao? Cô tin chắc trái tim mình đã hướng tới Trúc, nhưng nó chưa hướng tới hoàn toàn bởi... Chi vẫn đang sợ, Chi vẫn sợ Trúc sẽ giống như Mạnh, sẽ tìm cách tránh gặp mặt Chi, và giờ Trúc cũng đang tránh đi những gì Trúc từng nói với Chi đấy! Chi đã mạo hiểm nói ra nỗi lòng mình, và giờ thì sao chứ? Cảm giác nóng giận cũng có, hổ thẹn cũng có. Thấy Chi có vẻ không vui, Trúc biết mình lại quá nhút nhát rồi. Chính vì không dám can đảm thổ lộ nên Trúc mới cô đơn quá lâu như vậy. Chi đâu phải là người đầu tiên Trúc thích, nhưng dám chắc Chi là người đầu tiên Trúc can đảm tỏ tình.
- Không. Trúc yêu Chi là thật. Trúc sợ... Chi không chấp nhận điều đó thôi...
Trúc cố gắng thu hết can đảm còn sót lại trong người để thổ lộ với Chi. Cứ đà này Chi mà tiếp tục khi dễ, chắc Trúc ngất đi vì bức bối quá. Trúc thú thực là yêu Chi, Chi nghe tới đó, đột nhiên thấy tâm trạng mình khấm khá hơn hẳn. Lời nói của một người như Trúc, không biết có nên tin tưởng hay không nhưng cô biết một điều lâu nay Trúc không gạt mình bao giờ. Trúc có thể nói dối người khác nhưng chưa bao giờ gạt Chi, mà biểu hiện nói dối của Trúc thì Chi luôn dễ dàng nhìn nhận ra được.
- Vẫn đang giận Trúc!
Chi tâm trạng đã vui hơn, nhưng vẫn thích chuyện này được vui vẻ hơn chút nữa. Phải giận Trúc, cô giờ mới biết cái cảm giác được phép giận hờn và nhìn đối phương ăn năn hối lỗi.
- Giận gì nữa? Đi đâu vậy? - Trúc thấy Chi bực bội đi khỏi giường vẫn không khỏi lo lắng.
- Đi làm vệ sinh, hôm nay Chi muốn ăn phở. Nội trong phút nữa mà không có thì sẽ không nói chuyện với Trúc đến hết ngày!
Chi quay lại, tông giọng vẫn giữ nguyên trạng thái bực bội, thế nhưng lại tặng một nụ hôn nhẹ lên trán Trúc như thể dỗ dành rồi quay đi không nói gì thêm. Trúc bị hẫng một vài giây không hiểu tình hình, liền đơ người. Đó là câu trả lời của Chi à? Sao Chi không nói những lời đường mật ngọt ngào với Trúc vậy? Sao lại là giận dỗi vô cớ rồi chỉ trả lại nụ hôn này như xí xóa mọi chuyện vậy?
Trúc nghĩ ngợi hồi lâu, mới phát hiện ra mình tiêu tốn mất phút rồi. Hàng phở ở dưới tầng , chạy tới chạy lui cũng mất nguyên phút, không nhanh chân lên lại bị giận thì khổ!
...
phút sau, Trúc vẫn chưa về. Chi ngồi đợi ở phòng khách, nghĩ bụng tý nữa nên làm gương mặt giận dỗi như thế nào với Trúc đây? Nhưng thực chất là cô không giận, cô hôm nay dậy sớm hơn thường lệ, nhà cả hai lại gần nữa, nên cô sẽ tranh thủ về thay bộ đồ rồi đi làm cùng Trúc luôn. Nhắc tới nhà, cô phải gọi điện cho mẹ hỏi han tình hình hai đứa nhỏ ở với ông bà có ngoan không. Vì nhà ông bà cách xa nhà Chi, Chi cho hai đứa trẻ đi học mẫu giáo ở ngay khu vực này nên nếu về nhà ông bà thì chỉ có cách là ông bà phải chông tụi nhỏ cả ngày.
Hai đứa nhỏ chưa dậy, chắc ông bà cho tụi nhỏ làm nướng đây mà. Chi nghe vậy cũng an tâm rồi, tiếp tục ngồi đợi Trúc. Tiếng bấm mã khóa ở bên ngoài vang lên...
- Chi à, hàng đó hôm nay không phục vụ phở nạm như Chi hay ăn nên Trúc phải chạy ra tận phố, xin lỗi nha, trễ phút thôi mà!
Trúc nhanh nhẩu nói, hy vọng sẽ được tạm tha. Chi không nói không răng, liền im lặng đi vào nhà bếp đợi được phục vụ lên tận miệng. Trúc đặt ngay ngắn bát phở nạm trước mắt Chi, sau đó là gia vị và đũa thìa. Chi vẫn bình thản ăn sáng mà không thèm hỏi han tới Trúc. Trúc nghĩ chắc mình bị giận thật, nên tránh xa người đang nổi điên thì tốt hơn rồi chuồn lẹ.
- Định đi đâu? Trúc không ăn sáng à?
Chi nghe được chuyện Trúc cố đi xa để mua đồ mình thích ăn nên không muốn tỏ vẻ giận hờn như lời đã nói nữa. Cô muốn mình quan tâm Trúc nhiều hơn.
- Lát đi mua bánh mỳ thôi, Trúc quen rồi, ăn đi!
Trúc đi nửa đường lại quay lại tiếp chuyện Chi.
- Thế thì ngồi đây đợi em ăn xong chứ. Người như Trúc thật vô duyên, để em ăn một mình như thế này à? - Chi lên giọng dạy bảo.
Mà Trúc không quan tâm việc bị Chi dạy bảo, Trúc chỉ thấy Chi đã thay đổi cách xưng hô, tâm trạng vui lên hẳn, liền đổi hướng ngồi bên cạnh Chi đợi Chi ăn xong.
- Về sau không có thì em vẫn ăn được phở khác mà, Trúc đi nhanh như vậy sẽ gặp nguy hiểm đó! - Chi vừa ăn vừa nói, cô thực sự lo lắng cho Trúc nên mới vậy.
Trúc vô tư ngắm nhìn gương mặt Chi. Vừa ăn vừa nói sao vẫn đáng yêu thế nhỉ? Mà Trúc vẫn chưa tin được, chỉ vẻn vẹn một đêm thôi, nhờ chương trình radio số ấy mà Trúc và Chi tới với nhau sao? Hiện tại, họ là đang hẹn ho hay là yêu đương? Trúc không muốn trả lời, chỉ cần mối quan hệ cao cấp hơn tình bạn thân thiết là được.
- Em ăn dính gì hả? - Chi ăn xong bát phở, thấy Trúc chẳng thèm trả lời mình, còn bộc lộ ra gương mặt ngây dại nhìn mình thế kia, thấy lạ lùng. Bình thường không ở cạnh nên không biết Trúc có thể điên như thế này.
- Không. Em đẹp là đằng khác...
Trúc ngơ ngẩn nói. Thật không biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả tâm trạng của Trúc hiện tại nữa. Trúc và Chi không có giai đoạn tán tỉnh, cũng không có giai đoạn nói chuyện thâu đêm như những cặp đôi khác, chỉ là tự thú với bản thân mình thôi nhưng cũng có thể yêu nhau được, điều này không phải là điều Trúc luôn mong muốn sao?
- Dẻo miệng. Học cách nói đó ở đâu? - Chi cảm thấy hai gò má mình đang ửng hồng. Có lẽ lần đầu tiên có người ngồi ngắm nhìn cô giống như kẻ bị điên vì yêu như thế này khiến Chi phấn chấn hơn, cảm giác như tâm mình lâu nay bị dầm mưa lâu quá, đột ngột có ánh nắng chiếu rọi vào.
- Thì...? - Trúc đáp ngắn gọn trước câu hỏi của Chi.
- Em mà thấy Trúc nói với ai câu đó là Trúc biết tay em nhé? Đi vào thay đồ để em còn về nhà nữa nào!
Chi đứng dậy dọn bát đũa, rồi keó kẻ điên kia đi vào phòng để thay đồ.
Mãi tới khi nghe tiếng bát đũa va vào nhau, Trúc mới thực sự tỉnh, và phát hiện ra mình đã ngố tới mức nào. Thế nhưng càng nghĩ càng thấy lạ, sao Chi đi cả buổi như thế, Dương không hỏi nhỉ? Chẳng phải chị em họ rất thân thiết sao? Cáu tên Mạnh đó hôm qua cũng không có ở nhà, mình Dương ở nhà có sao không? Trúc thấy áy náy khi không mời Dương đi sinh nhật mình vì ở Hà Nội chỉ chơi với hai chị em nhà này, có lẽ phải mời Dương bữa riêng vậy, chị trước em sau cho đúng lễ nghĩa!
“Alo?”
Tiếng Chi nghe điện thoại. Trúc không biết Chi đặt điện thoại chế độ im lặng khi ở nhà cơ đấy! Bình thường tiếng chuông điện thoại của Chi vừa nghe là biết Chi là thánh cuồng nhạc phim Hàn Quốc, toàn ca từ sến sẩm nếu như xem được lời dịch khiến Trúc ớn lạnh. Đồ ngốc Trúc lại nghĩ Chi muốn mọi thứ thật yên tĩnh khi ở bên mình mà không hề hay là chẳng có ai gọi điện cho Chi cả.
“Em bây giờ sẽ về! Anh về hay đi làm luôn?”
“Ừ, không cần đón em, anh đi đâu cũng được!”
Chi nói chuyện điện thoại xong rồi cúp máy. Trúc vờ như không để tâm. Nhưng trong lòng lại gào thét muốn hỏi Chi mới nói chuyện gì với Mạnh. Trúc sẽ khá sock nếu như biết chính vì mối quan hệ của Trúc và Chi tiến triển tốt hơn nên ảo ảnh về Mạnh và hai đứa trẻ xuất hiện càng nhiều trong mắt Chi!