Căn bệnh của Chi giống như một thế giới phim đáng sợ. Giả dụ, một buổi sáng thức giấc, bạn thấy cuộc sống của mình lặp đi lặp lại tới mức đáng sợ, đôi mắt của bạn có thể nhìn thấy những điều mà người bình thường không hề thấy. Bạn cho rằng người đã chết họ đang còn sống, và họ sống bên cạnh bạn. Họ không chỉ là những kí ức đau thương, mà họ còn là những người vĩnh viễn khiến bạn không thể quên dù trong mơ hay đang thức tỉnh. Đó là người chồng, tuy vô tâm với Chi, nhưng anh ta chưa một lần nặng lời. Có thể Chi thừa nhận họ đến với nhau không vì tình yêu, nhưng cô đã từng có tình yêu với anh ta, và rồi nó chỉ nhóm lửa lên một cách yếu ớt, sau đó bị những trận mưa nặng hạt vùi dập đi và không cho cơ hội được hồi sinh. Hai đứa trẻ, nó gắn liền với Chi. Chảy dòng máu của Chi, được Chi chăm bẵm lo lắng từng ngày. Thậm chí, bé Đan vẽ rất đẹp. Bé Linh kém bé Đan một năm nên chưa thể hiện được năng khiếu của mình. Nhưng có người mẹ nào chịu đựng nổi cú sốc lớn, cùng một lúc từng ấy người yêu thương ra đi không thể nói lời từ biệt? Giá như nó là sinh lão bệnh tử, Chi có thể chuẩn bị tinh thần từ trước. Nhưng sự ra đi đột ngột đó thì không thể. Trúc rõ điều đó, Trúc không trách nguyên nhân khiến Chi bị bệnh tới cỡ này. Trúc trách bản thân không thể tìm hiểu sớm hơn...
Cả hai người đều ướt. Chi bị dính mưa nhiều hơn, trời thì lạnh thấu lòng người...Trúc vội vã cởi chiếc áo khoác ngấm nước nặng nề giúp Chi, đưa cô ấy vào nhà tắm để Chi thay đồ.
Chi bị Trúc kéo về nhà, bàn tay Trúc xiết chặt cổ tay cô tạo cả hằn đỏ. Cô biết Trúc tức giận, cô biết, Trúc cũng có một phần ghen. Nhưng cô không biết, Trúc đau đớn khi chứng kiến bệnh tình của người Trúc yêu ngày một nặng hơn.
- Trúc sao im lặng vậy? Giận em à? - Chi khó xử nói khi ra khỏi nhà vệ sinh.
Trúc lắc đầu. Trúc xác nhận được khi Chi đã mặc đồ xong xuôi, người chỉ còn mái tóc ướt. Trúc liền đưa Chi về giường, đặt Chi ngồi ngay ngắn, đắp chăn từ phần hông trở xuống, rồi lấy máy sấy để sấy tóc cho Chi.
- Trúc đương nhiên là giận. Giận em la mắng Trúc không biết bảo vệ sức khỏe trong khi em đang làm hại thân thể của em. Trời rất lạnh. Sắp đến Tết rồi, em còn phải giữ sức khỏe chứ?
Trúc đau lòng nói. Đúng hơn, công ty cả hai sắp cho nghỉ lễ. Chi thì chắc sẽ về với gia đình cô ấy. Còn Trúc thì ở đây đợi cô bạn thân từ trong Đà Nẵng ra. Nói chung, Trúc vẫn cô đơn, nhưng Trúc không muốn Chi bị ốm trong những ngày Chi xứng đáng nhận được niềm vui.
Chắc sau Tết, Huyền mới có thể ra đây nghiên cứu việc chữa trị cho Chi. Vốn dĩ bác sĩ tâm lý không có nhiều việc. Khoa tâm thần học lúc nào cũng có bác sĩ nội trú sẵn sàng làm việc thay cho cấp trên như Huyền. Thêm cả Huyền là đi công tác chữa bệnh, cũng tính là đi làm cho bệnh viện rồi.
- Em xin lỗi. Trúc vừa nãy có vẻ vô cùng lo lắng...
Chi được Trúc sấy tóc, cảm nhận được những cái chạm nhẹ nhàng trên da đầu, cô không kìm lòng được liền ôm Trúc.
- Em không ngồi yên, còn ngọ nguậy cái gì? Trúc không thích, cực kì không thích em bị bệnh. Càng ghét những ai cố tình làm tổn thương em. Mà em biết là em tự làm mình bệnh đấy!
Trúc nói hàm ý, nhưng Chi không hiểu theo ý Trúc đang nói gì nữa. Có lẽ Chi đang nghĩ Trúc lo lắng cho mình thôi.
- Đừng ghét em. Trúc biết em yêu Trúc mà. Sớm biết em sẽ thất bại, hình như em yêu Trúc còn nhiều hơn Trúc yêu em!
Chi lắc đầu nũng nịu trong lòng Trúc. Trúc sấy tóc khô cho Chi, rồi đặt cô vào trong chăn ấm. Cũng bật điều hòa để chế độ ấm rồi, nhưng người Chi như thế này rất dễ bị cảm. Trúc không thể không lo được. Trúc leo lên giường, nằm bên cạnh, không quên ôm Chi chặt hơn bao giờ hết. “Chi, đừng làm mình bị thương, đừng để thân thể em đau ốm!“. Trúc đau lòng suy nghĩ. Rồi nhìn Chi một cách ấm áp.
- Em không thất bại. Trúc yêu em rất nhiều. Chẳng qua, chúng ta mới đến với nhau mà có nhiều chuyện xảy ra quá!
Trúc vỗ về Chi, y hệt như cách Chi từng vỗ về Dương. Nhưng bàn tay và hơi ấm từ Trúc, mang cho Chi cảm giác khác lạ tuyệt vời.
- Em thấy Dương dạo này hơi lạ. Con bé thường đi đâu đó, về rất khuya, người toàn mùi bùn đất. Em còn tưởng nó ngã xe. Đêm đến sang kiểm tra, thấy người vẫn nguyên vẹn. Em thực sự rất lo...
Chi tò mò thì không hết chuyện.
Những lúc Dương cảm giác đau buồn nhất, thì Dương luôn tìm tới mộ của Mạnh, rồi ngồi ở đó rất lâu. Có vẻ như, người chịu nhiều tổn thương nhất ở hiện tại vẫn là Dương. Rồi để Chi biết sự thật, không rõ lúc đó ai sẽ đau lòng.
- Chuyện với Dương, em cho Trúc thời gian nhé? Được không? Trúc mong em không hiểu lầm điều gì. Mong em tin rằng Trúc luôn yêu em!
Trúc một lần nữa ôm chặt Chi vào lòng. Chuyện hôm nay tới đây thôi. Chi có vẻ đã mệt, khẽ gật đầu đồng ý, đưa tay ôm lại Trúc, rồi sau đó... ngủ lúc nào không hay.
...
Trúc đứng giữa hai sự lựa chọn khó khăn. Hoặc là tiếp tục làm bạn với Dương và lờ đi mọi chuyện. Hoặc là chỉ làm bạn với Dương khi hai người cực kì thẳng thắn với nhau về mọi chuyện. Đúng hơn, Trúc sẽ chọn vế sau. Cũng gần Tết, nên khiến mọi việc trở về qui củ của nó là tốt nhất. Trúc đợi thời điểm Dương tan làm ở quán ăn, liền đi bộ theo hướng Dương đi lấy xe.
- Có thể em còn giận chuyện hôm trước, nhưng Trúc vẫn muốn nói cho hết. Làm bạn, được chứ?
Trúc kéo Dương lại. Dương cũng bị giật mình. Cô không nghĩ Trúc muốn gặp cô ngay lúc này. Cũng được vài ngày rồi. Hi vọng cả hai sẽ bình tĩnh mà nói chuyện.
- Em không có giận. Người sai là em mà!
Dương cúi mặt xuống không thể nhìn trực diện với Trúc.
- Được. Em nói vậy, thì chúng ta sẽ vẫn là bạn bè thân thiết. Trúc không vì vậy mà giận em hay nhìn em bằng ánh mắt khác. Trúc hiểu rõ cảm giác của em. Có thể không hiểu sâu sắc, nhưng Trúc đoán được phần nào đó...
Trúc nói chuyện bớt căng thẳng hơn lúc chưa đến đây. Trúc còn lo sợ, lo sợ rằng Dương sẽ quay lưng và bỏ đi tiếp giống lần đó.
- Vẫn là bạn, và bỏ qua chuyện cũ. Nhé?
Dương hít một hơi thật dài, sau đó lấy can đảm ngước mắt lên. Cô chỉ muốn Trúc quên đi chuyện cô đã thích Trúc. Cô nghĩ cô thì cần thời gian để quên, nhưng Trúc thì cô muốn quên ngay bây giờ.
- Ok! Luôn luôn là bạn!
Trúc nhấn mạnh một chút về mối quan hệ của cả hai. Dương thở dài một chút... hy vọng Trúc không bao giờ biết tường tận những gì Dương đã làm sai trái với Trúc. Nhưng khi Trúc chữa được bệnh cho Chi thì sao? Chẳng phải chị ấy... sẽ nhận ra những điều sai trái của cô em gái hư đốn này?
Một lần nữa, bản năng ích kỷ trong Dương lại trỗi dậy.
Có những điều Chi đã biết, có điều sau lần ngất quá lâu như vậy, rồi tỉnh lại và Chi không còn nhớ gì nữa. Không rõ chị ấy có nhớ hay không việc phát hiện ra Dương và Mạnh ngoại tinh nhưng việc Chi đối xử với Dương như không có gì xảy ra khiến Dương tin phần nào Chi đã quên đi điều đó!
- Trúc định khi nào chữa bệnh cho Chi? em hứa, sẽ giúp đỡ chị ấy!
Dương quay sang nói với Trúc sau một hồi suy nghĩ.
- Qua Tết cái đã. Lúc đó bạn Trúc cũng tham gia cứu chữa. Hy vọng xóa được ảo giác cho Chi!
- Em hy vọng hai người đừng vì em mà cãi vã. Chị ấy... có thể đã cảm nhận được...
Dương nói nhỏ dần cho tới khi không thể nghe thấy được nữa.
- Chi rất rộng lượng. Dù có biết thì Chi cũng không giận em đâu. Trúc cam đoan là vậy...
Về thực tế, Trúc đang nói sự thật. Đúng là Chi có biết, và một chút ghen tuông cũng không. Chi còn lo sợ Dương sẽ khó xử.
- Vậy thì tốt rồi. Em chỉ sợ vì em mà hai người...
Dương cũng tránh việc nói thẳng. Nhưng thói quen của cô đang diễn ra trước mắt của Trúc.
Trước khi gặp Dương, Trúc đã mua hai cốc trà sữa để cả hai vừa uống vừa nói chuyện vì cả hai đi bộ. Thế nhưng Dương chỉ uống đúng một nửa. Một nửa còn lại tuyệt nhiên không uống. Thậm chí, phần nửa bỏ đi cũng đã được tỉ lệ đều với phần đã uống.
- Không ngon à? Sao không uống vậy?
Trúc thử hỏi khéo Dương vì đi bộ cũng được một đoạn dài, nhưng Dương vẫn không uống và chỉ cầm cốc trà như vậy.
- À, tại không có thùng rác. Em uống hết rồi mà. Tý quay lại đầu bên kia mới có thùng rác... em cầm qua đó thôi!
Dương thản nhiên nói... còn Trúc thì không thể bất ngờ hơn được nữa. “Một nửa thế giới...biến mất” triệu chứng đã rõ ràng như thế này sao?