Chi biết Trúc đi đâu. Trúc quên rằng hai điện thoại đều đã cài phần mềm vui trên mạng xã hội đó là tìm người yêu. Bất kì Trúc đi đến đâu, lúc cần, Chi vẫn có thể tìm thấy được. Tại sao, chỉ cần nghe chút thông tin về Dương, Trúc liền lo lắng và đi tìm hiểu vậy?
Cho tới lúc này, bản năng của một người phụ nữ khi yêu mới bộc phát trong chính Chi. Chi không xem đó là em gái mình, mặc dù trước đó, cô từng hi vọng Trúc sẽ tìm cách chữa bệnh cho em gái mình. Nhưng mọi chuyện, có vẻ nhanh quá so với ý nghĩ của cô rồi. Cô đâu có nghĩ Trúc lại nhanh chóng và khẩn trương như vậy chứ? Hay...chính cô là người đẩy Trúc đi? Cho tới lúc Trúc trở lại phòng làm việc, những dòng suy nghĩ mới tạm thời đứt quãng.
- Đi đâu cả sáng vậy?
Chi vẫn dùng những từ ngữ, giọng điệu ngọt ngào để hỏi Trúc. Cô tuyệt đối không muốn thổ lộ ra rằng dạo này Trúc dành thời gian cho cô quá ít, như vậy cô quá ích kỷ với Dương. Hơn ai hết, cô cũng mong muốn Dương không có bệnh tình gì. Thế nhưng...cô không hiểu cô đang bị sao nữa? Có phải đây là cảm giác ghen tuông không? Trước kia cô chưa từng có những suy nghĩ như thế này.
- Trúc đi gặp một người bạn! - Trúc nghĩ những điều cô Hà vừa nói, sẽ hơi sock cho Chi. Chi nhận quá nhiều nỗi đau do chồng và con mất. Chi đã bị tâm thần phân liệt nặng rồi, giờ Trúc nói thêm rằng Dương còn bị bệnh nặng hơn cô, liệu Chi có lâm vào tình trạng nặng hơn hay không? Mình Trúc cảm thấy rối bời thôi là đủ rồi. Trúc có khả năng chịu đựng được, việc đó sớm muộn gì mọi người cũng biết, chi bằng để Chi biết sau cùng cũng không muộn.
Trúc nói dối cô, Trúc nói Trúc đi gặp một người bạn, nhưng nhìn địa chỉ điện thoại của Trúc...đó là một nơi gần trại trẻ SOS Hà Đông. Chi đã cảm nhận được mùi vị của lời nói dối. Chi muốn nói rằng cô biết Trúc đi đâu, nhưng như vậy, có giống như một người phụ nữ quá đỗi ghê gớm hay không? Chi sợ làm những điều đó xong... không những không được ở bên Trúc, mà còn đánh mất Trúc nữa.
Chi không trả lời, chỉ biết chăm chú vào làm việc. Cách duy nhất khiến cho tâm trạng cô vui hơn, chính là không đào sâu và cố gặng hỏi Trúc nữa. Đột nhiên cô cảm giác mình không còn an toàn, không thể an toàn nếu như xung quanh Trúc còn có người phụ nữ khác khiến Trúc để tâm... như Dương chẳng hạn, như thư ký Mai chẳng hạn,... mối quan hệ của cô và Trúc cũng đã đi tới mức nào rồi? Cô không rõ điều đó nữa. Nghĩ ngợi về Trúc quá nhiều, cô không để ý Mạnh gọi điện thoại tới cho mình, sau đó lại vội vã trốn chạy...cô không muốn nghe máy trước mắt Trúc.
...
“Chi lại nhìn thấy cuộc gọi vô hình đó rồi!”
Trúc nhìn thấy, nhưng vờ như không nhìn thấy. Không biết nên nói gì để ngăn cản Chi lại nữa. Nhưng một hồi lâu cũng không thấy Chi quay lại, Trúc không biết có chuyện gì xảy ra hay không. Đôi chân chỉ muốn chạy đi để tìm Chi nhưng tự mình ngăn cản lại. Trúc tự ngẫm...chỉ khi nào Huyền ra đây thôi, Trúc sẽ tự nói với Chi...còn thời gian bây giờ, Trúc không muốn có thêm khó khăn nào nữa. Trúc chỉ muốn bình yên thôi có được không?
Đột nhiên căn phòng mở ập ra. Điều đó cũng khiến Trúc giật mình. Người mở cửa là Minh Long, Long chạy vào với chiếc áo khoác đã phải cởi ra, còn áo trong thì ướt đẫm mồ hôi. Long hốt hoảng hét lên.- Trúc... mau lên, chị Chi, chị ấy gặp tai nạn rồi!
Long nói từng lời từng chữ, khiến Trúc không tin vào tai mình được nữa. Mới đó thôi sao có thể bị tai nạn được? Chỉ mới... phút thôi. Trúc run chân, nhưng rồi cũng chạy theo Long.
- Có chuyện gì, có chuyện gì đã xảy ra...?
Trúc cũng không thể giữ được bình tĩnh được nữa. Việc phải chạy bộ tới bệnh viện gần nhất không khiến Trúc mất sức, chỉ có những suy nghĩ cầu mong Chi không có mệnh hệ gì đang rút hết đi nghị lực của Trúc thôi.
- Em không rõ. Họ nói chị ấy chạy qua đường...mà không để ý xe đang đi tới. Bị đụng xe... em không biết có nặng hay không nữa...
Long cũng lớn tiếng nói để đáp lại lời Trúc. Cả hai chạy vào sảnh bệnh viện, người kiệt sức là Long. Còn Trúc vẫn chạy theo hướng của biển báo động đỏ tai nạn giao thông. Rồi hỏi y tá khắp nơi để tìm phòng cấp cứu của Chi.
Chi đang làm phẫu thuật, họ nói, Chi chỉ bị chấn thương ở chân, người ta đang làm tiểu phẫu. Chỉ cần đợi một lát, Chi sẽ được ra phòng hồi sức nằm ngay. Trúc không thể đếm xem có bao nhiêu lần Trúc đã nhìn vào đồng hồ và chờ đợi. Nhiều việc liên tiếp xảy ra như thế này, Trúc tự hỏi bản thân mình còn gắng gượng được bao nhiêu nữa.
- Người giám hộ của bệnh nhân Nguyễn Thùy Chi đâu ạ?
Y tá đứng ra hành lang hỏi. Trúc nghe thấy, theo bản năng tự đứng dậy và đi tới đó.
- Là tôi...
Trúc nói một cách nặng nề. Chắc có lẽ phẫu thuật đã xong. Không biết Chi vì lý do gì mà nguy hiểm chạy qua đường như thế. Thực sự Chi không nghĩ, mỗi lần Chi bị thương, không khác gì xé vào tim Trúc vào nhát sao?
- Yêu cầu bạn ký vào đây... đây nữa. Và sau đó làm thủ tục thanh toán viện phí nhé?
Y tá cũng khó xưng hô với Trúc, vậy nên chọn cách xưng hô bạn và tôi.
- Đây là hệ thống bệnh viện gì vậy?
Trúc ngước nhìn lên xung quanh, khi nãy chạy vào đây nhanh quá không nhìn rõ tên bệnh viện nữa. Chỉ biết chạy nhanh nhất có thể thôi.
- Hệ thống bệnh viện Thanh Nhân! Bạn cần thêm thông tin gì sao? - Nhân viên y tá đó hỏi lại Trúc. Cũng không rõ tại sao Trúc lại nhìn nơi này một cách quen thuộc như thế này nữa.
- Vậy thì thanh toán vào tài khoản của mẹ tôi! Hiện tại tôi không đem theo tiền mặt! Hơn nữa, đặt cho bệnh nhân Nguyễn Thùy Chi vào phòng hồi sức VIP, đừng để tôi thấy một chút sai sót gì trong khâu chuẩn bị lẫn khâu chăm sóc!
Trúc nói một cách lạnh nhạt, khi nãy do vội vàng, Trúc không cần biết nơi này là nơi nào. Nhưng nhìn rõ biểu mẫu thanh toán của bệnh viện, Trúc mới nhận ra rằng đây chính là hệ thống bệnh viện tư nhân của nhà mình. Sau đó đi theo hướng giường bệnh mới được đẩy ra từ phòng phẫu thuật.
Nhân viên y tá không khỏi bất ngờ hơn nữa. Làm việc ở bệnh viện hơn năm rồi mới được nhìn thấy con cái của giám đốc. Cô ta giật mình, liền rút điện thoại báo cáo với cấp trên. Trúc ngồi bên cạnh giường bệnh, đợi cho tới khi Chi tỉnh lại. Chi làm phẫu thuật ở mắt cá chân và đúng vào chỗ lần trước Chi bị trẹo chân nữa. Không biết cái chân đáng thương ấy đã phải chịu đựng bao lâu rồi.
Tít...Tít...Tít, tiếng báo nhịp tim của bệnh nhân thay đổi, chứng tỏ bệnh nhân đã tỉnh giấc.
Chi mơ màng tỉnh giấc, cô không nghĩ tới cô đang nằm trong bệnh viện. Cô chỉ nhớ cô nghe điện thoại từ Mạnh, Mạnh nói anh ta và con muốn gặp cô. Anh ta nói bé Linh đột ngột bị viêm họng cấp và khóc không ngừng nghỉ. Chi vội vã chạy sang bên đường khi ảo giác xuất hiện!
- Trúc...hai đứa nhỏ...
Chi nhìn thấy Trúc, nhưng cô không thèm để tâm tới Trúc đang cảm nhận như thế nào, cũng không cần biết mình có đau hay không, cô đòi ngồi dậy đi tìm con.
- Em nằm xuống đi. Mạnh đưa hai đứa về nhà rồi! Anh ta nói sẽ đi công tác vài ngày...
Trúc nghiến răng nói dối. Nói dối về những gì mà Trúc chẳng hề được nghe cũng không thể nhìn thấy. Nhưng chỉ biết điều này khiến Chi chịu ngồi yên thôi là được.
- Nhưng...
Chi định nói, nhưng thấy Trúc có vẻ buồn lòng, nên cô thôi. Có lẽ Trúc không vô tâm tới độ không quan tâm tới hai đứa con của cô nữa. Do cử động, cô mới biết chân mình đang đau. Còn Trúc ngồi cạnh cô, tay vẫn đang đặt lên bên chân bị đau ấy.
- Em nằm nghỉ đi. Trúc đã nói em không nên làm bản thân mình bị thương cơ mà. Không chỉ mình em đau đâu! - Trúc sầu não nói, tông giọng không hề trách mắng Chi nhưng sao nghe có vẻ nặng nề tới cỡ vậy chứ?
- Em... xin lỗi...
Chi quên rằng mình đang còn giận Trúc. Giận Trúc vì đã vô tâm với cô vài ngày nay. Chỉ vài ngày thôi Chi đã nổi cơn ghen ngay với em gái bị bệnh của mình. Vì Chi không biết mình cũng bị tương tự nên Chi có cảm giác thật tội lỗi nếu như nói ra điều này. Chi nói xong liền quay mặt vào trong không thèm nhìn Trúc nữa.
- Em muốn Trúc báo với gia đình em ngay bây giờ hay đợi tới khi nào em đỡ hơn?
Trúc hỏi ý kiến Chi khi thấy Chi đột ngột quay lưng với mình.
- Em sẽ tự nói. Không cần Trúc nói!
Chi khi dễ nói. Đến bây giờ con mình cũng không được gặp do chấn thương ở chân. Còn người yêu mình đang bận đi lo giải quyết việc khác, chắc Chi là cô gái bất hạnh nhất rồi.
Cảm thấy Chi nói giọng không bình thường, chính Trúc cũng lo âu. Đừng nói Chi đang tức giận điều gì chứ?
- Em bực gì vậy?
Trúc ngồi lên giường, xích người lại gần phía Chi hơn, cố gắng làm sao để không chạm vào chân Chi đau nhưng vẫn thật gần Chi nhất. Chi nghe Trúc hỏi, cũng thấy khá hơn khi Trúc nhận ra cô đang giận. Kể mà cô không có tính làm cao, chắc cô nổi điên lên và mắng Trúc một trận vì tội dám vô tâm với cô. Yêu nhau chỉ gọi điện nói chuyện thôi là xong à? Hẹn hò cứ phải lén lút rồi, cũng không thể dành thời gian đưa cô đi chơi, mà còn phải nói dối cô về việc sáng nay nữa sao? Chi mà nói Chi không bực thì % là nói dối rồi. Cô lắc đầu rồi không thèm trả lời Trúc nữa.
- Vậy là em giận rồi. Nói đi... giận gì Trúc vậy?
Trúc tiến tới tai Chi, nói thì thầm một chút.
- Đồ nói dối... đồ vô tâm!
Chi không thèm đợi nữa, chỉ cần nghe Trúc hỏi, liền giãi bày nỗi bức xúc trong lòng mình ngay.
- Hey! Trúc đúng là có nói dối em chuyện sáng nay. Là Trúc đi tới gần trại SOS. Còn việc vô tâm là khi nào thế?
Trúc giật mình khai báo ngay lập tức. Không dám nói sai nửa lời nào. Chi nghe xong cũng hạ cơn giận đi một chút, nhưng vẫn không thèm nhìn mặt nói chuyện với Trúc.
- Được rồi, Trúc dạo này không gần gũi với em...đúng không? Em khỏi bệnh đi, Trúc đưa em đi khắp thế gian!
Trúc chọc ghẹo Chi, rồi nhìn đồng hồ, sắp tới giờ Tuấn Anh, Long cùng phòng làm việc sang thăm Chi rồi, họ nên bớt hành động thân mật lại một chút.
Y tá gõ cửa đi vào...
- Trúc, mẹ bạn gọi tới!
Là nhân viên khi nãy đem điện thoại cho Trúc nghe. Trúc cầm lấy điện thoại, ra hiệu cho nhân viên ra ngoài. Chi cũng bị cuốn hút sự tò mò của chính mình. Rốt cục Trúc là gì mà có người cung phụng như vậy?
“Mẹ gọi con có chuyện gì vậy?”
Trúc nghe máy, tay vẫn không quên xoa bóp chân tay cho Chi.
“Mẹ nghe người ta nói con thanh toán viện phí cho...”
“Bạn gái con!”
Trúc mạnh dạn trả lời mẹ mình. Chi nghe xong cũng trợn to mắt. Trúc đã sẵn sàng để công khai mối quan hệ này nhưng cô thì chưa, cô chưa đủ can đảm để cho gia đình cô biết.
“Mẹ biết, rồi cũng có lúc nghe con báo tin như vậy. Mẹ không cấm con, ba con... ông ấy cũng mở lòng rồi. Con cảm thấy nhớ nhà, một năm hay hai năm cũng được, con đưa con bé ấy về gặp ba một lần!”
Mẹ Trúc khổ sở nói. Hiếm có bà mẹ nào dễ dàng đánh đổi mọi thứ như việc vấn đề giới tính của Trúc để được gặp con. Đa số, họ không dám tin con mình mang giới tính khác...
“Con sẽ xem xét... à còn nữa... con sẽ làm bác sĩ. Mẹ nói chú làm thủ tục dùm con..”
Lần này, Trúc cương quyết không đi ngược lại mong muốn gia đình nữa. Trúc không làm bác sĩ, cũng chỉ vì chống đối lại ba mình. Nhưng giờ Trúc thấy cám ơn ba, nhờ có ba phản đối giới tính, khiến Trúc rời đi... Trúc mới gặp được Chi!
Chi nghe thấy Trúc tắt máy, mới quay lại nhìn Trúc.
- Trúc... Trúc đang nói gì với mẹ Trúc vậy?
Chi lo sợ, sao đang làm việc ổn định bên Chi, Trúc lại đòi làm bác sĩ vậy?
- Đây là bệnh viện nhà Trúc. Trúc làm bác sĩ để được bên em, chăm sóc em. Khi nào em khỏi cái chân này, Trúc lại đi làm với em...
“Và chữa bệnh cho em nữa!”, Trúc vừa nói vừa nghĩ thầm... sau đó khẽ thơm lên má Chi một cái.
Nhiêu đây với Chi là đủ. Cô không cần lời xin lỗi nào từ Trúc cả. Cô tin Trúc chỉ có cô trong lòng. Cô có cảm giác, Trúc dành tình yêu cho cô khiến cô an tâm hơn rất nhiều. Cô cũng mong mình mau khỏi chân để được gặp con. Cô sẽ nhớ Linh và Đan lắm.
- Mà sao em lại chạy qua đường không nhìn ai vậy?
Trúc ngồi về ghế, yêu chiều nhìn vào mắt Chi rồi hỏi.
- Em nghe Mạnh nói Mạnh đưa bé Linh đi khám vì bé Linh bị viêm họng cấp. Em thấy họ đứng bên đường. Gấp quá liền chạy qua, và tỉnh giấc thì ở nơi này!
Chi kể lại cho Trúc nguyên nhân khiến cô gặp tai nạn. Cô không hiểu vì sao nghe xong Trúc lại rơi nước mắt. Cô đang vui vì Trúc lo lắng cho mình. Nhưng phía sau niềm hạnh phúc mà cô đang có, là nỗi đau đớn của Trúc. Những ảo giác đó có xu hướng làm Chi bị thương, rồi một ngày, tính mạng của Chi cũng sẽ do ảo giác quyết định nếu như việc chữa trị chậm trễ!