Đã hơn hai tuần, kể từ khi Trúc rời đi, Chi vẫn tập trung vào cánh cửa đó! Vẫn đợi đến khi Trúc quay trở về...
- Mẹ, mẹ xem này!
Bé Đan đứng trước mặt Chi, vẫn bộ váy trắng đó... Chi nhận ra, bé Đan chưa từng thay cái váy trắng đó, suốt hai năm nay. Bé Đan vẫn đang vẻ bức tranh cảnh gia đình cùng nhau đi công viên Thủ Lệ...
- Đan, con đến đây bằng cách nào vậy? Em Linh...đâu?
Nhưng dù cho Chi nhìn thấy sự trùng lặp về bức tranh, dù cho Chi nhìn thấy bộ váy đó suốt hai năm Đan không hề thay thì Chi vẫn chọn cách tin rằng bé Đan đang tồn tại bên cô. Có cách nào bắt ép một bà mẹ không tin rằng con mình không đứng trước mắt mình đâu, chỉ có thể tự cô ấy nhận ra đó là ảo giác... Nhưng Chi chọn cách tin ảo giác là có thật.
Các bác sĩ đứng ngoài quan sát, thấy Chi đang nói chuyện một mình. Huyền cũng nhìn thấy. Sự việc đó tiếp diễn suốt hai tuần nay. Nếu như Chi im lặng, cô ấy vẫn tiếp tục nhìn về phía cửa, không có gì có thể thay đổi ánh nhìn của Chi. Nhưng khi Chi nói chuyện một mình, có nghĩa là ảo giác vẫn còn tồn tại quanh Chi.
- Bây giờ nên làm như thế nào thưa bác sĩ? - Một bác sĩ tâm thần của bệnh viện Thanh Nhân hỏi ý kiến của Huyền. Họ biết Huyền là một tiến sĩ có thực lực, tuy trẻ tuổi mà được công nhận có tài năng, giống như con gái của giám đốc... Lê Thanh Trúc.
- Chi vẫn uống thuốc đủ, chúng ta chỉ có thể chờ đợi thôi. Còn Dương Dương? Cô ấy sao rồi? - Huyền hỏi đến cả tình trạng của Dương. Dù gì cô cũng phụ trách cả hai chị em, nhưng xét theo tình trạng, cả hai chị em đều nặng quá.
- Cô ấy không còn biểu hiện tự đánh hay tự cắn bản thân khi uống thuốc an thần. Nhưng không có biểu hiện nhận thức những gì chúng tôi hỏi!
Các bác sĩ trả lời câu hỏi của Huyền. Đúng là bệnh viện Thanh Nhân, không có Trúc thì bệnh viện này chỉ danh tiếng ở chỗ cơ sở vật chất tốt, thái độ làm việc tốt, các bác sĩ rất nhiệt huyết với công việc, nhưng tìm được người có tài ở đây thật khó. Bảo sao gia đình giận Trúc khi Trúc không chịu làm bác sĩ. Nếu như Trúc cũng là một thành viên ở Thanh Nhân, có lẽ, Thanh Nhân đã thu hút được sự chú ý của nhà nước.
- Cô ấy không muốn trả lời chúng ta... không phải không có nhận thức... thật sự chỉ có riêng bác sĩ trong ngành chúng ta, tôi hiểu, các bạn nên đi học một khóa học thực sự đi! Tôi cực kì tôn trọng nhiệt huyết của các bạn, nhưng một khóa học với một giảng viên thực sự, sẽ đưa các bạn tới một tầm mới!
Huyền vỗ nhẹ vai những bác sĩ theo chân và đợi chỉ đạo của cô từ hôm qua tới giờ. Không phải vị bác sĩ nào cũng sẵn sàng gạt cái tôi cứng đầu trong chính bản thân họ để theo chân Huyền từ hôm tới giờ.
Huyền đi tới phòng bệnh của Dương...
- Chào!
Huyền vốn định có màn chào hỏi thật thú vị một chút, nhưng khi thấy những vết thương chằng chịt cho Dương tự cắn bản thân mình, Huyền có đôi chút bị khựng lại. Cảm giác thú vị bây giờ cũng không nên một chút nào.Dương quay sang nhìn thấy Huyền, cô lại một lần nữa quay mặt đi với bác sĩ. Thật chán ghét, chính Huyền là người đã công khai bệnh tình của Dương. Nhưng Dương không thể chối bỏ chứng rối loạn nhân cách mà mình mắc phải! Chính cô không rõ khi nào mình có thể nhìn thấy cái đồng hồ nguyên vẹn nữa. Năm xưa không có điện thoại thông minh, cô nói dối rằng cô không phân biệt được cách đọc đồng hồ mỗi khi có ai hỏi. Nhưng giờ cô có thể che giấu nó...
- Ngày mới rồi, chúng ta bắt đầu buổi điều trị đi!
Huyền mang đến cho Dương một quyển sổ. Để có được quyển sổ này, Huyền đã mất nhiều công sức. Vì Trúc không có ở đây, không ai tin tưởng rằng Trúc ủy thác cho Huyền việc nhận quyển sổ ghi chép về gia đình Dương từ người chú công an của Trúc. Dương nhìn thấy quyển sổ dưới tay Huyền, lập tức bị thu hút sự tò mò, ánh mắt tập trung vào quyển sổ đó. Nhưng Dương vẫn không chịu nói chuyện với Huyền.
- Để tôi đoán thử xem... cô muốn biết rõ về nguồn gốc của mình... đúng không Dương?
Huyền hỏi, và câu trả lời cho Huyền vẫn là sự im lặng. Nhưng có điều, câu nói của Huyền đã tác động đến suy nghĩ của Dương. Dương nhận mình bị rối loạn nhân cách, Dương không biết khi nào mình là Dương, mình là Nguyệt, giấu hiệu nhận ra duy nhất...chiếc đồng hồ.. hoặc mọi thứ cô nhìn thấy toàn vẹn... Nhưng Dương không biết lý do gì, cô chỉ biết tổn thương tâm lý khiến cô mang bệnh, còn điều gì khiến cô bị tổn thương tâm lý, cô không biết.
- Trương Minh Nguyệt, con gái của Trương Gia Hoàng và Tạ Minh Ánh. Đó là...
- Đó là mẹ kế... không phải mẹ đẻ của tôi! Bà ta là mẹ của Trương Hoàng Mạnh, chưa bao giờ bà ta hạ sinh Trương Minh Nguyệt!
Dương đột nhiên lên tiếng. Cô biết rõ, những gì ghi trong cuốn sổ mà Huyền đang đọc, chỉ là những gì gia đình họ Trương đã nhúng tay vào bộ máy chính quyền xã, rồi lên tới huyện, rồi theo thời gian...thì nó đã đổi thành thủ đô Hà Nội!
- Vậy là em đã trả lời chị, chúng ta nên thân thiết hơn, được không!
Huyền biết, cô đang đọc cuốn sổ đã được chỉnh sửa lại, còn cuốn sổ chính, cô chưa muốn công khai cho Dương biết. Sống ở đời mới biết, có rất nhiều chuyện lạ lùng. Cái cô Tạ Minh Ánh ấy, rốt cuộc có lòng tham thế nào, sẵn sàng vứt bỏ một đứa trẻ nhỏ tuổi tại nơi xa vắng như vậy, thậm chí, gia đình họ không một lần tìm lại.
- Chị có thể cho tôi thêm chút thông tin về mẹ tôi được không? - Dương không đoái hoài tới lời mời kết bạn của Huyền.
Huyền có thể bỏ qua, những gì Dương quan tâm bây giờ là mẹ cô ấy.
- Chị sẽ nói, nếu em chịu tiết lộ lý do, vì sao họ không tìm tới em!
Huyền cố gắng thử đào sâu một lần, nhưng Dương lại quay trở về trạng thái ban đầu, im lặng, và không chịu mở lời. Huyền nghĩ sẽ mất một thời gian khá dài để hiểu rõ ràng về Dương.
- Cô có muốn nói chuyện với Chi không? - Huyền hỏi sang chuyện khác, không thể nói tới gia đình Dương ngay lúc này nữa.Dương cô luôn lo sợ, lo rằng một lúc nào đó chị gái cô sẽ phát hiện ra chuyện cô và Mạnh. Từ khi vào trong này nằm, mọi thứ thật yên tĩnh, vì chỉ mình cô biết chuyện đó.
- Thực ra em nghĩ... chị vô tình nhận công việc này sao? - Huyền cảm thấy thực sự khó chịu với sự cứng đầu của Dương. Huyền phải cho Dương biết, thực sự Huyền và Trúc đã nắm được cái thóp yếu ớt ấy.
- Chị đang nói gì? - Dương quay đầu lại hỏi. Cô không hiểu rõ những gì mà Huyền đang nói tới.
- Em thực sự nghĩ, chị và Trúc lương thiện tới độ sẵn sàng làm ngơ mọi chuyện sao? Trúc thực ra đã biết rõ, em đã làm gì, và em từng hành động ngu ngốc như thế nào. Mạnh đã để lại một chiếc điện thoại mà theo như chị thấy nó chỉ dùng để liên lạc với em!
Huyền nhớ tới những gì mà Trúc đã nói với Huyền trong điện thoại. Vốn dĩ, Huyền không phải là người đủ thân, đủ tin tưởng để Trúc kể những chuyện này. Nhưng chuyện này là quá sức chịu đựng của một người. Trúc biết những Trúc vẫn làm ngơ mọi chuyện...
- Làm sao Trúc có được? Không, anh ta nhắn tin nhưng tôi không trả lời. Là Trương Minh Nguyệt trả lời anh ta. Chưa bao giờ Dương Dương tôi có cảm tình với loại đàn ông đó.
Dương gào thét một cách điên loạn. Một lần nữa Dương lại muốn dày vò mình, muốn xé nát chính bàn thân mình và thầm nguyền rủa...
- Có một đặc quyền lạ của Trúc. Chú của Trúc là công an, hình như Trúc đã tìm tới cả két bảo mật của Mạnh tại ngân hàng với lý do trong đó có vật liên quan tới việc chữa bệnh và buộc ngân hàng phải đưa nó cho Trúc.
Huyền từ từ giải thích cho Dương.
- Nhưng sao có thể... Trúc làm sao biết được?
Dương vẫn không hiểu, nếu như nghi ngờ Dương bị bệnh, việc gì phải tìm tới Mạnh?
- Chính Chi đã nói, em thường có mùi đất mỗi khi em đi làm về muộn. Nghe tới đó, Trúc nói rằng Trúc nghi ngờ em bị bệnh do Mạnh, rồi tìm kiếm mọi thứ về Mạnh, nhưng khi tìm rõ gia thế nhà em, thì Trúc tin rằng em đã có bệnh từ trước. Em không hỏi vì sao Trúc giữ bí mật điều đó, và để chị là người đợi em hồi tâm, không tự cắn xé nữa rồi nói lại cho em nghe sao?
Huyền lấy một chiếc khăn đã được tẩm cồn, rồi nhẹ nhàng lau chùi những vết thương trên người Dương. Huyền đã dặn y tá không được vào đây khi Huyền chưa gọi kể cả khi có tiếng động lớn. Cô chính là muốn xoa dịu Dương, ngay từ đầu của câu chuyện, người bất hạnh nhất, vẫn là Dương.
- Chị đang làm gì? Cố gắng thương hại khi chị biết mọi chuyện về tôi?
Dương vì bị buộc tay chân nên có vùng vằng cũng vô ích, chỉ làm bản thân thêm đau thôi.
- Trúc muốn một người cực kì xa lạ với em, một người lạ để nói chuyện với em, chứ không phải là người thân khiến em thấy xấu hổ...
Huyền trả lời Dương. Và đó chính là lý do tại sao Trúc chia sẻ với Huyền điều này đầu tiên.
- Chị rảnh rỗi vậy? Chị lôi tôi vào đây rồi đọc lời bài hát cho tôi nghe à? Trông tôi đáng để người khác thương hại lắm sao?
Dương biết, Dương có nhận thức được những gì Huyền đang nói tới.
- Thì ra em cũng biết đó là một bài hát đấy chứ. Em thấy đấy, chị đâu phê phán em, chị không trách mắng em điều gì. Tất cả những gì chị muốn, là lắng nghe em nói thôi!
Huyền đã thay băng cho những vết thương của Dương. Đôi khi nguồn gốc của một bài hát, cũng là một ý nghĩa để người ta có cách sống. Việc hai người xa lạ nói chuyện cùng nhau, tuy vô cùng nhạt vì họ chẳng thể hiểu rõ đối phương như thế nào, nhưng đó là một cách để nỗi lòng có thể vơi đi. Dương có thể tự vượt qua rào cản của bản thân mình.
- Chị và Trúc... đã biết những gì?
Dương cuối cùng cũng chịu nói chuyện một cách nghiêm túc. Cô biết cô hỏi có thể thừa, có thể họ đã biết hết. Nhưng cô muốn xem thái độ của Huyền về thứ chuyện nhục nhã đó.
- Biết hết. Tất cả... cả chuyện em dọa sẽ nói với gia đình Chi... cả việc em ghen tức khi Mạnh có thái độ ăn năn với Chi... cả việc, Mạnh say rượu và lái xe là vì muốn tự tử. Nhưng tội lỗi của em có thể tha thứ, còn anh ta thì không. Anh ta gạ gẫm em, à không, gạ gẫm phần Nguyệt trong em, khi chán, anh ta muốn trốn chạy, sao lại lôi theo hai đứa nhỏ?
Huyền lắc đầu nói. Cô thực sự, nếu cô có thể nhìn thấy Mạnh trong ảo giác của Chi, cô sẽ thay mặt mọi người cho anh ta phát tát.
- Anh ta chán khi biết Nguyệt là em gái anh ta. Em không tin được anh ta lôi theo hai đứa nhỏ. Em không biết nên nói gì với chị ấy!
Dương đột nhiên khóc, cô nghĩ tới việc đối mặt với Chi, bản thân đột nhiên vứt bỏ những ham muốn tìm lại gia đình, vứt bỏ những gì mà cô muốn biết về mẹ. Cô biết người yêu thương cô rất nhiều, chính là Chi và gia đình chị ấy! Ngay từ khi cô để phần Nguyệt trong cô dây dưa với Mạnh, cô luôn tự hỏi liệu cô có xứng đáng làm con trong gia đình họ không...