Thích
Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Lớp giáo dục thể chất hồi học lớp , hôm đó Lục Thanh Trạch đi ngang qua lớp học.
“Vưu Niệm, cậu thật sự muốn theo đuổi lớp trưởng sao?” Giọng nói của bạn cùng bàn Vưu Niệm truyền đến.
Câu tiếp theo của cô là: “Chỉ trong một học kỳ này, đến mức này sao?”
Lục Thanh Trạch dừng bước, nhìn thấy Vưu Niệm ngồi trên bàn học, cười tủm tỉm gật đầu đáp.
Đôi chân thon dài của thiếu nữ đung đưa qua lại, trên mặt mang theo ý cười.
Lục Thanh Trạch đứng một hồi, cất bước rời đi.
Đặt cược?
Ồ.
Cho nên, cho dù anh đã sớm động tâm, anh vẫn không đồng ý khi Vưu Niệm theo đuổi mình.
Nhưng chỉ là một cuộc đánh cược mà thôi, cô có thể kiên trì bao lâu?
Khi đó Lục Thanh Trạch, giống như đang xem trò hề, nhìn cô cao điệu theo đuổi.
Chỉ là anh đánh giá quá cao sức chống cự của mình, cũng đánh giá thấp sức hấp dẫn của cô đối với mình.
Ngay cả khi biết mục đích của cô không trong sạch, anh vẫn ở bên cô.
“Lớp anh đã biết…” Vưu Niệm lẩm bẩm lặp đi lặp lại.
Trái tim giống như từ trên cao rơi xuống nặng nề, cảm giác không trọng lượng mãnh liệt cùng cảm giác luống cuống vọt tới, lục phủ ngũ tạng toàn bộ dồn vào cùng một chỗ, khiến cô khó chịu muốn nôn.
Cô còn bị Lục Thanh Trạch vây chặt trên sô pha, mái tóc dài lộn xộn xoã tung.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Vưu Niệm đỏ mắt và liên tục xin lỗi.
Cô không biết nói gì ngoài từ “xin lỗi” vô nghĩa.
Ngón tay run rẩy của Vưu Niệm vuốt ve cánh tay Lục Thanh Trạch, thanh âm khẽ run: “Em không biết…Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nhắc tới chuyện đó…”
Cô không biết trong năm năm qua, Lục Thanh Trạch mang tâm tình phức tạp như thế nào khi ở cùng mình.
“Em xin lỗi cái gì?” Giọng điệu Lục Thanh Trạch mang theo ý trào phúng nhàn nhạt, “Tôi đã sớm nói rồi, tôi không cần em xin lỗi.”
“Sao em không tiếp tục chơi nữa? Tiếp tục nói dối tôi đi!” Đường nét trên mặt Lục Thanh Trạch căng thẳng, cơ bắp bởi vì tức giận mà thoáng run rẩy.
“Bây giờ em chơi đủ rồi, liền đem tôi một cước đá văng ra.” Anh tự giễu cười, “Thật đúng là giống hệt như sáu năm về trước…”
“Không phải.” Vưu Niệm lắc đầu, “Không phải như vậy.”
Nghe anh nói như vậy, trái tim Vưu Niệm giống như bị ngâm trong nước chanh, chua xót vô cùng.
“Em thực sự không có chơi đùa anh. Sáu năm trước chia tay, cũng không phải bởi vì chơi chán…”
“Vậy thì vì cái gì?” Lục Thanh Trạch lạnh lùng ngắt lời cô.
Vưu Niệm trầm mặc, cả người giống như một con rối bằng vải tinh xảo trống rỗng.
Một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng nói: “Nếu chúng ta không chia tay, anh còn muốn đi Mỹ không?”
Lục Thanh Trạch đột nhiên ngẩn ra, lạnh giọng hỏi: “Ai nói cho em biết? ”
Vưu Niệm ngước đôi mắt đỏ lên nhìn anh, mái tóc rối bời, sắc mặt trắng bệch: “Anh không cần để ý xem là ai đã nói. Anh chỉ cần nói cho em biết…”
Giọng điệu của cô rất chậm, đôi môi của cô run rẩy: “Nếu chúng ta không chia tay, anh có đi Mỹ không?”
Lục Thanh Trạch buông cô ra, suy sụp ngồi sang một bên, lông mi đen dài rũ xuống, trầm giọng nói: “Sẽ không.”
Vưu Niệm đứng dậy, kéo cổ áo mình lỏng ra, ngực hơi phập phồng, nhỏ giọng lặp đi lặp lại: “Đúng vậy, anh sẽ không.”
Kỳ nghỉ hè sáu năm trước, bố mẹ ép cô và Lục Thanh Trạch chia tay, cô không chịu nên đã cãi nhau với họ một trận.
Tâm tình cô không tốt, chạy ra khỏi nhà, không biết tại sao lại đi tới ngõ Trường An ở đối diện.
Khi đó Lục Thanh Trạch còn chưa về nhà ở Hạ Thành, Vưu Niệm vốn định đi một vòng, không ngờ lại gặp được cô Lục.
Cô Lục có gương mặt hiền lành, nói chuyện cũng dịu dàng.
“Niệm Niệm à, Thanh Trạch nhà cô là một người rất có trách nhiệm. Thằng bé từ bỏ cơ hội đến Mỹ chỉ vì cháu. Nếu cháu thực sự thích nó. Dì hy vọng cháu có thể đối tốt với nó, ở bên nó, mặc kệ tương lai có như thế nào, cũng đừng phụ tình cảm của thằng bé đối với cháu…”
“Cô hy vọng sau khi tốt nghiệp hai đứa có thể kết hôn, sinh con…”
Rõ ràng là mấy lời dịu dàng, Vưu Niệm nghe xong lại thấy toàn thân ớn lạnh.
Ý của cô Lục, cô hiểu: Con trai tôi vì cô mà từ bỏ tiền đồ. Vì vậy, sau này mặc kệ sự nghiệp của nó ra sao, cô cũng không nên bỏ rơi con tôi, phải chịu trách nhiệm với nó.
Vưu Niệm tuổi có lẽ là còn có thể ứng phó, nhưng Vưu Niệm của tuổi trong tình huống này chỉ còn lại bản năng chạy trối chết.
Bố mẹ cô đe dọa cô phải chia tay, cô có thể không nghe.
Nhưng tương lai của Lục Thanh Trạch, cô chịu trách nhiệm như thế nào đây?
Cô là một người có bệnh, sau này không biết có thể có con hay không, cô không có cách nào phụ trách cuộc sống và tương lai của bất cứ ai.
“Vưu Niệm, bởi vì chuyện này mà em chia tay với tôi?” Giọng nói của Lục Thanh Trạch đánh thức Vưu Niệm từ trong hồi ức.
Cô ngước mắt lên, chỉ thấy Lục Thanh Trạch cau chặt mày, thần sắc phức tạp nhìn mình.
“Chủ yếu là vì cái này.” Chuyện đã đến nước này, Vưu Niệm cũng không có gì để giấu diếm.
“Gia đình em lúc đó làm ăn có chút vấn đề, bố mẹ cũng buộc em phải chia tay anh. Nhưng cái này không phải nguyên nhân chủ yếu, cũng không có gì đáng để đề cập…” Giọng nói của Vưu Niệm rất nhẹ.
Trái tim Lục Thanh Trạch co rút đau đớn, cảm giác đau đớn dọc theo mạch máu lan tràn khắp tứ chi, mạch máu nóng bỏng đang chảy mạnh, khiến anh đau đớn.
Anh cắn răng, giọng nói căng thẳng đến cực hạn: “Em dựa vào cái gì mà chia tay với anh chỉ vì chuyện này?”
“Nhưng anh cũng không thể vì em mà buông bỏ cơ hội du học tốt như vậy! Vưu Niệm cúi đầu, nước mắt theo hốc mắt chảy ra.
“Anh đi thì em sẽ chờ sao?!” Giọng Lục Thanh Trạch cực kỳ tức giận, “Anh trở về liệu em còn ở đây sao?!”
Đi trao đổi hai năm, nghiên cứu thêm hai năm nữa.
Cho dù chỉ là trao đổi, anh cũng không dám chắc Vưu Niệm sẽ ngoan ngoãn ở trong nước chờ anh.
“Em không biết…” Vưu Niệm dùng hai tay che mặt, thống khổ nói.
Bản thân cô cũng không xác định được, chia cách vài năm, bọn họ còn có thể ở cùng một chỗ hay không.
“Lục Thanh Trạch, tương lai của anh không nên vì bất kì một ai mà làm thay đổi. Em cũng không gánh nổi trách nhiệm này…”
“Trách nhiệm?” Khóe miệng Lục Thanh Trạch nhếch lên, cười lạnh, “Cho tới bây giờ, anh chưa từng muốn em phải gánh vác bất cứ trách nhiệm gì!”
“Nhưng em đã biết rồi.” Vưu Niệm nâng mặt lên, hốc mắt và chóp mũi đều đỏ, ánh mắt mê man, “Em không có cách nào để coi như không biết chuyện gì đang diễn ra.”
“Vậy tại sao em không nói thẳng cho anh biết?” Lục Thanh Trạch cảm thấy tất cả những chuyện này quá mỉa mai.
Anh bởi vì sợ hai người chia tay mà từ chối cơ hội đi Mỹ, kết quả Vưu Niệm đã lê trước, đề nghị chia tay để đuổi anh đi Mỹ.
Nhớ tới những ngày đêm ở Mỹ, Lục Thanh Trạch chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.
“Nói anh, anh cũng sẽ không đi.” Vưu Niệm hiểu Lục Thanh Trạch, chuyện anh đã quyết định, rất khó thay đổi.
Cho dù cô có cam đoan sẽ không chia tay sau khi anh đi, chỉ sợ anh cũng sẽ không nghe.
Ở tuổi , cô trẻ trung, tràn đầy năng lượng, kiêu ngạo và bướng bỉnh, và cách giải quyết vấn đề cũng rất đơn giản.
Tương lai của một người khác là quá nặng nề đối với cô, chủ động rời đi là cách duy nhất cô có thể nghĩ đến.
Vưu Niệm nói xong, không khí giữa hai người liền rơi vào trầm mặc lâu dài.
Thật lâu sau, Vưu Niệm nâng mí mắt lên nhìn về phía Lục Thanh Trạch.
Phòng khách không bật đèn, trong bóng tối, khuôn mặt của anh không thể nhìn thấy rõ biểu cảm.
Trong bóng đêm mờ mịt, ngũ quan của anh căng thẳng, trong cơ thể đang ngủ đông tựa hồ như có một con tiểu thú đang rục rịch thức dậy, tùy thời điểm mà có thể dùng móng vuốt sắc bén xé rách tình huống hiện tại.
Vưu Niệm hít hít mũi, do dự, đưa tay ra, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay Lục Thanh Trạch.
Thời tiết tháng tư ấm áp, ngón tay của anh lại lạnh lẽo.
Nhận thấy tay Lục Thanh Trạch hơi động đậy, Vưu Niệm lập tức dùng sức, ngón tay ôm lấy lòng bàn tay anh, gắt gao nắm lấy tay anh.
“Lục Thanh Trạch…” Cô nhỏ giọng gọi một câu, “Anh đừng tức giận nữa.”
Cô dùng tay kia nhanh chóng lau nước mắt, “Vì em mà khiến thân thể tức giận thì không đáng…”
Lục Thanh Trạch rốt cục cũng có phản ứng.
Anh chuyển hướng sang Vưu Niệm, ánh mắt tối tăm phức tạp.
“Em cho rằng đoạn thời gian trước, anh tới đều là vì trả thù em?”
Vưu Niệm rũ mắt xuống: “Lúc đó em đã hỏi anh. Anh cũng nói qua, sẽ không tha thứ cho em nếu em lừa gạt anh…”
“Em cũng không hề biết rằng anh đã biết chuyện này từ lâu rồi. Cho rằng năm ngoái anh mới biết…”
Bả vai Vưu Niệm trùng xuống, cảm thấy mọi thứ hết thảy đều hỏng bét.
“Thật xin lỗi, là em đã làm mọi chuyện trở nên phức tạp.”
Hơi thở của Lục Thanh Trạch trở nên nặng nề, bị cô làm cho tức giận đến không chịu nổi: “Vậy sao em không tiếp tục diễn nữa? Tiếp tục đi! Tiếp tục nói dối anh!”
Giọng nói của Vưu Niệm run rẩy: “Bởi vì em không thể diễn được nữa.”
Giọng nói của cô mang theo tiếng khóc: “Em càng thích anh, lại càng không giả vờ được…”
Lục Thanh Trạch bị từng chữ của cô hung hăng chọc một cái.
“Thích?”
Đột nhiên nghe thấy từ này, anh không biết nên khóc hay nên cười.
“Vưu Niệm, rốt cuộc em có biết thật sự thích một người là thế nào hay không?
Từ trong miệng cô nghe được từ này, Lục Thanh Trạch chỉ cảm thấy tràn đầy ý vị châm chọc.
Vưu Niệm trầm mặc thật lâu, bàn tay nắm tay anh khẽ run run.
Cô nâng đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ánh nước, biểu cảm trên mặt luống cuống lại thản nhiên.
“Em làm không tốt… Anh còn nguyện ý… Dạy em tiếp không?”