Editor: Yanthu
Beta: Gió+Lươns
—
Ngày hôm sau, Tằng Vũ – nam thứ “Bảo châu” đến phim trường, đang quay một cảnh với nữ chính ở tầng dưới.
Tằng Vũ nhỏ hơn Vưu Niệm tuổi, có đôi mày rậm và đôi mắt to, là một anh chàng đẹp trai đúng nghĩa.
Lần đầu tiên Vưu Niệm làm biên kịch, cũng là bộ phim đầu tiên của Tằng Vũ.
Khi ấy, một người là biên kịch thiếu kinh nghiệm, người còn lại là tân binh vô danh tuyến . Cả hai đều là người mới lại cùng có sở thích nên đã trở thành bạn.
Bây giờ đã hai năm trôi qua, Vưu Niệm vẫn chưa trở thành biên kịch nổi tiếng, cũng chưa lọt được vào hạng ba, trong khi Tằng Vũ đã trở thành diễn viên hạng hai nhờ bộ phim cổ trang có sức bùng nổ. Anh ta có rất nhiều fan nữ, cũng không cần phải lo lắng về các vai diễn cũng như kịch bản.
Chẳng hạn như lúc này, một số người hâm mộ khi nghe tin đã tập trung bên ngoài hàng rào của đoàn làm phim, hào hứng dùng điện thoại để quay Tằng Vũ cùng nữ chính.
Cảnh này diễn về cuộc chia tay của nữ chính và nam chính, sau đó nam thứ nhân cơ hội theo đuổi nữ chính.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời đã mang đến một chút ấm áp cho mùa đông.
Vưu Niệm mặc áo khoác đen, đeo kính râm đứng phía sau lặng lẽ nhìn Tằng Vũ quay phim.
Sau khi đạo diễn hô “Cắt”, Tằng Vũ đi tới cau mày nhìn Vưu Niệm, “Mùa đông mà cậu đeo kính râm làm gì?”
Nói xong liền giơ tay định tháo kính râm cô xuống.
Vưu Niệm lùi lại vài bước lên tiếng cảnh cáo: “Fan của cậu đằng kia kìa, chú ý hành vi.”
Tằng Vũ bỏ tay xuống, nhưng vẫn chưa thể quen được với bộ dạng này của cô.
“Không phải, cậu sợ người ta nhìn thấy đó chứ?”
Vưu Niệm:……
“Tôi dùng để chống nắng.”
Thực ra, đêm qua cô bị mất ngủ, quầng thâm dưới mắt không thể nào che được.
“Hôm nay cậu nhìn như có chuyện gì đó nha.” Tằng Vũ nhìn Vưu Niệm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn được che gần hết bởi kính râm, làn da trắng như sứ, chóp mũi khá cao và đôi môi đỏ mọng thanh tú lộ ra khí chất kiêu ngạo và lạnh lùng.
“Sao trông cậu giống như cô vợ nhỏ đi bắt gian….” Tằng Vũ nói được một nửa, anh cảm thấy Vưu Niệm đột nhiên căng thẳng trong giây lát.
Nhìn theo hướng mắt của Vưu Niệm, anh thấy có ba người đàn ông và một phụ nữ đang đứng trước tòa nhà C, cùng một chiếc Rolls-Royce đậu ở cửa.
Bốn người cách đó không xa, chỉ thấy sau khi họ cùng bắt tay, một nam một nữ lên xe rời đi.
Hai người đàn ông còn lại nói chuyện phiếm ở cửa một lúc rồi mới quay lại.
Tằng Vũ thấy Vưu Niệm vẫn đang ngơ ngác nhìn về phía cửa tòa nhà, đôi mắt sau kính râm có chút thất vọng, không khỏi nói: “Đừng nhìn. Người cậu để ý đã có chủ rồi.”
“Cái gì?” Vưu Niệm quay sang Tằng Vũ, hỏi ngược lại, “Cậu có biết tôi đang để ý ai không?.”
Tằng Vũ tức giận nói: “Người trông đẹp trai nhất cao m, trên dưới tuổi, mặc áo khoác xám, đi giày da đen.”
Vưu Niệm: “….”
Ok, mọi chuyện đều ổn.
Tằng Vũ biết cô là kẻ thích sắc đẹp nên cũng dễ dàng đoán được cô đang nhìn Lục Thanh Trạch.
…Đợi đã!
“Tại sao cậu lại nói anh ấy có chủ?” Vưu Niệm vội hỏi.
“Anh ấy đeo một chiếc nhẫn ở ngón giữa bên trái.” Nhận thấy thân thể cứng ngắc của Vưu Niệm, Tằng Vũ hả hê: “Cậu sẽ không nhìn thấy rõ nếu đeo kính râm đúng không?”
Nhẫn……
Họ chưa từng mua nhẫn đôi trước đây.
Hồi đại học, việc các cặp tình nhân mua nhẫn đôi rất phổ biến. Nhưng lúc đó Lục Thanh Trạch không có tiền, Vưu Niệm sợ mình mua nhẫn quá đắt anh sẽ nghĩ nhiều nên không nhắc tới.
Thảo nào anh giả vờ không quen biết, hóa ra anh đã có bạn gái.
Vưu Niệm mím môi.
Cô là một người có nguyên tắc, Lục Thanh Trạch không còn độc thân vì thế cô sẽ không làm phiền đến nữa.
Những điều cô luôn muốn biết giờ đã biết rồi, sợi dây trong trái tim Vưu Niệm đột nhiên buông lỏng.
Đúng vậy, anh ưu tú như thế, có bạn gái là chuyện bình thường.
Chỉ là cô khó có thể nói ra những điều mình cảm thấy trong lòng, nó thật trống rỗng.
“Biên kịch, tới đây một chút.” Tiếng gọi lớn của đạo diễn cắt ngang dòng suy nghĩ của Vưu Niệm.
Vưu Niệm đáp lại, bước tới, nhìn đạo diễn đánh dấu một vài cảnh trong kịch bản, “Những cảnh này đã được sửa thành cảnh quay đêm, chúng ta nắm bắt thời gian quay cho kịp.”
Đoàn phim sẽ tốn thêm tiền nếu họ kéo dài cảnh quay một ngày nữa. Việc đổi thành quay vào ban đêm có thể tiết kiệm được thời gian.
Vưu Niệm gật đầu, “Được rồi, nếu không có gì, tôi sẽ sửa ngay.”
Vưu Niệm quay trở lại tầng , mở cửa sổ và bắt đầu làm việc.
Trong khi cô đang gõ chữ, điện thoại bên cạnh đổ chuông.
Vưu Niệm mở khóa màn hình tin nhắn của Hạ Anh gửi vào trong nhóm.
Hạ Anh: [Các chị em, đến giúp tớ chọn bạn trai mau.]
Ở phía sau là hình ảnh của ba người đàn ông khác nhau.
Tiết Nhu: [???]
Hạ Anh: [Chẳng phải gần đây video ngắn rất phổ biến sao? Công ty tớ sẽ chọn cho tớ một người bạn trai để quay một video CP ngắn, nói không chừng nó sẽ trở nên nổi tiếng đấy.]
Tiết Nhu: [!!! Phúc lợi công ty cậu tốt thật đấy!]
Hạ Anh: [Mau giúp tớ chọn một người đẹp trai.]
Vưu Niệm: [???]
Vưu Niệm: [Có phải công ty cậu không có mắt hay không? Nên phân cho cậu một người bạn gái mới đúng chứ?]
Hạ Anh có một khuôn mặt trung tính, mái tóc ngắn màu hạt dẻ, các đường nét trên khuôn mặt khỏe khoắn, vóc dáng cao ráo, ngoài ra cô ấy còn thích mặc quần áo màu trung tính nên nhìn khó có thể phân biệt được.
Hạ Anh bực bội: [Cút mau!]
Tiết Nhu: [Ồ hahaha! Có thật không! Niệm Niệm cậu thật sáng tạo!]
Hạ Anh: [Xu hướng giới tính của ông đây bình thường, Ok?]
Tiết Nhu không thể nhịn được cười: [Ok, Ok! Tớ thấy số không tệ, cao to dũng mãnh, anh ấy rất hợp với cậu]
Hạ Anh: [Còn nhà văn lớn thì sao?]
Vưu Niệm lại kéo nhật ký trò chuyện lên, xem ảnh.
Thành thật mà nói anh ta có vẻ ổn, nhưng lại không phải là gu của cô.
Vưu Niệm: [Chỉ số là ổn thôi. Còn hai người kia nếu đi cùng cậu tớ không thể nào phân biệt được ai công ai thụ.]
Hạ Anh: […]
Hạ Anh: [Thực ra, tớ cũng thấy hai người kia còn không ‘man’ bằng tớ.]
Hạ Anh đã đưa ra quyết định cuối cùng: [Vậy chọn số ! Phiền quá đi mất.]
Cả ba lại trò chuyện về người bạn trai mới được chọn, Vưu Niệm nghĩ đến mình thì không khỏi buồn lòng.
Vưu Niệm: [Công ty cậu còn tuyển người không? Cậu thấy liệu tớ được không?]
Hạ Anh sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng gõ: [Với khuôn mặt của cậu đương nhiên được! Nhưng việc được ghép cặp với trai đẹp thì không!]
[Cậu tự nghĩ lại đi, những năm gần đây có rất nhiều người theo đuổi cậu. Cậu đã để ai vào mắt chưa?!]
Vưu Niệm ủy khuất: [Tớ là nhan khống.]
Có rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng sau vài lần tiếp xúc thì cũng không tiếp tục. Ngay cả khi đối phương có gương mặt điển trai, Vưu Niệm có thể nhanh chóng phát hiện ra những khuyết điểm khác, vì vậy cô nhanh chóng mất đi sự hứng thú lúc ban đầu
Hạ Anh phàn nàn: [Đâu chỉ vậy? Mẹ nó cậu còn là nhan khống + thanh khống + tay khống!]
Nhan khống: Ham mê sắc đẹp; Thanh khống: Ham mê giọng nói hay; Tay khống: Cuồng bàn tay đẹp.
Tiết Nhu yếu ớt xen vào: [Niệm Niệm, cậu không muốn liên lạc lại với Lục thần à?]
Vưu Niệm yên lặng một lúc lâu, sau đó chậm rãi gõ: [Hình như anh ấy có bạn gái rồi.]
Sau vài giây im lặng, màn hình ngay lập tức hiện lên một chuỗi sticker an ủi.
Hai người họ khen ngợi tâng bốc Vưu Niệm lên tận trời xanh, vì rằng cô như tiên nữ giáng trần.
Không hổ là bạn thân.
Vưu Niệm xúc động không thôi, tiện tay gửi nhãn dán trong bộ người đàn ông trung niên ‘mời bạn uống trà’, đồng thời đổi tên nhóm thành [Tình chị em quý báu hơn vàng] để tỏ lòng biết ơn.
Có lẽ sợ Vưu Niệm tâm trạng không tốt, vài ngày liên tục sau đó Hạ Anh đều đến tìm cô.
Đôi khi vào ban ngày, đôi khi vào ban đêm.
Sau một vài lần, mọi người trong đoàn phim đều biết rằng Vưu Niệm có một cô bạn nổi tiếng trên mạng thường xuyên đến tìm.
Chiều nay, một trợ lý casting của đoàn phim đã vội vã đến tìm Vưu Niệm.
“Biên kịch, bạn cô hình như có xảy ra va chạm xe. Vừa nãy ở hầm đỗ xe tôi có nhìn thấy cô ấy.”
Vưu Niệm nhanh chóng cảm ơn anh ấy, trong lúc xuống dưới cô tranh thủ gọi cho Hạ Anh.
Theo những gì Hạ Anh nói qua điện thoại, cô nhanh chóng đến hiện trường vụ va chạm.
Ngoài Hạ Anh và xe của cô ấy, còn có một người đàn ông cao lớn đang quay lưng về phía cô gọi điện thoại, bên cạnh anh ta là một chiếc Mercedes-Benz màu đen với những vết xước không dài cũng không ngắn.
Vưu Niệm thấp giọng hỏi Hạ Anh: “Chuyện gì vậy?”
Hạ Anh buồn rầu đáp: “Khi đỗ xe tớ nghe điện thoại nên không để ý, vừa lúc anh ta định đi ra thì tớ đã lái xe vào.”
Nói xong cô thở dài.
Vưu Niệm hắng giọng định thương lượng với chủ xe. Với một vết xước nhỏ như vậy, cũng không được bảo hiểm bồi thường.
Sau khi người đàn ông nói chuyện điện thoại xong, anh ta quay mặt về phía Hạ Anh nói, “Chiếc xe này là của bạn tôi, anh ấy sẽ xuống ngay.”
Anh dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Vưu Niệm, vẻ mặt trở nên có chút hưng phấn, “Này, cô đang quay phim ở tầng đúng không?”
Vưu Niệm nheo mắt bối rối, “Anh là…”
Cô hơi mù mặt, rất khó để nhớ những người trông không có gì đặc biệt.
Cao Xuyên vội vàng nói: “Mấy ngày trước chúng ta gặp nhau trong thang máy. Tôi đi cùng đồng nghiệp, nhớ không?”
Sau lời nhắc nhở của anh ấy, Vưu Niệm đã nhớ ra.
Chính là người đã ở cùng Lục Thanh Trạch ngày hôm đó.
Chiếc xe hơi này…
“Đúng rồi, chiếc xe này cũng là của bạn tôi. Cô có ấn tượng đúng không?”
Cao Xuyên xoa tay phấn khích trong lòng, người đẹp hẳn đã có ấn tượng sau khi nhìn chằm chằm Lục Thanh Trạch một hồi lâu vào ngày hôm đó.
Nếu hai người họ có thể hòa hợp vì chuyện này, thì chiếc xe có bị gì cũng đáng.
Vưu Niệm không muốn nhìn thấy Lục Thanh Trạch nữa, vì vậy cô nói, “Bạn của tôi và tôi có việc phải làm, hay là…”
“…À! Cậu ấy tới rồi!”
Vưu Niệm bị chặn lời, âm thanh của tiếng bước chân lập tức truyền tới từ phía sau.
Đôi giày da giẫm trên nền bê tông, trong gara trống trải, âm thanh vang lên rõ rệt.
Khi tiếng bước chân đến gần, Vưu Niệm hít một hơi thật sâu.
Không có gì đâu, nếu anh ấy đã muốn trở thành người xa lạ, vậy phối hợp một chút là được.
Hạ Anh đã quay lại, nhìn thấy bộ dạng của Lục Thanh Trạch, cô vô thức nắm lấy cánh tay của Vưu Niệm và ra hiệu với cô bằng một cái nháy mắt.
Vưu Niệm không nhận ra điều ấy.
Ngay sau đó, bước chân dừng lại sau lưng cô.
“Xin chào anh, cho tôi xin lỗi. Tôi đã vô tình va vào xe của anh.” Giọng Hạ Anh vang lên bên tai.
Vưu Niệm thở dài cam chịu, quay lại nặn ra một nụ cười.
“Ồ, không sao cả! Chỉ cọ một chút, không đáng ngại không đáng ngại” Cao Xuyên đi tới hai bước liền vội vàng nói.
Lục Thanh Trạch liếc qua chiếc xe, sau đó nhìn lên khuôn mặt thanh tú của Vưu Niệm, giọng nói rất bình tĩnh: “Bạn của em à?”
Vưu Niệm gật đầu, “Đúng vậy.”
Lục Thanh Trạch khẽ “Ùm” một tiếng, “Không có vấn đề gì. Tôi sẽ xử lý.”
Hạ Anh và Cao Xuyên hoàn toàn sửng sốt khi nghe cuộc trò chuyện của họ.
Cao Xuyên là người phản ứng đầu tiên, ngạc nhiên nhìn hai người: “Khoan, hai người quen nhau?”
Lục Thanh Trạch không nói.
“Bạn học cấp ba.” Vưu Niệm nói một mối quan hệ sẽ không gây rắc rối.
Cao Xuyên vỗ vỗ lòng bàn tay, “Ồ, thảo nào!”
Chẳng trách khi hai người gặp nhau lại nhìn có chút không thích hợp, thì ra là có quen biết nhau.
“Vậy thì chúng ta thực sự rất có duyên, cô thấy có đúng không?” Cao Xuyên nhìn Hạ Anh cười tủm tỉm.
Hạ Anh ngơ ngác gật đầu.
Ở trường cấp ba có một cực phẩm như vậy mà Vưu Niệm lại không bắt lấy?
Khuôn mặt này, vóc dáng này, giọng nói này…
Quả thực quá hoàn mỹ.
“Nếu chúng ta đã có duyên như vậy, sao lại không cùng nhau ăn tối nhỉ? Để tôi mời” Cao Xuyên vui vẻ đề nghị.
“Tôi…”
“Tôi…”
Vưu Niệm và Lục Thanh Trạch nói cùng một lúc.
“Cậu sao vậy!” Cao Xuyên cau mày, “Cậu dạo này không bận mấy dự án, người cô đơn lẻ loi như cậu thì bận gì chứ? Cùng bạn cũ ôn lại chuyện không được hả?”
Cô đơn lẻ loi?
Vưu Niệm ngơ ngác nhìn tay trái của Lục Thanh Trạch.
Trên ngón tay giữa với các đốt ngón tay rõ ràng, có một chiếc nhẫn bằng bạc nguyên chất.
Đơn giản và phóng khoáng, đó là phong cách mà anh thích.
“Tôi nhớ cậu định ra ngoài gặp khách hàng.” Lục Thanh Trạch nhắc nhở Cao Xuyên.
Cao Xuyên xua tay, “Tôi đã đổi lịch hẹn rồi, không sao đâu.”
“Hai vị mỹ nhân, được không?”
Vưu Niệm vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của Lục Thanh Trạch.
Sau khi nhìn nhau vài giây, cô mỉm cười, đôi mắt hồ ly cong lên
“ Được.”
Ăn thì ăn thôi.
Sau khi khoa học kỹ thuật Linh Thần tan tầm, Vưu Niệm cũng chào hỏi đoàn phim rồi nhận phần công việc còn lại đem về nhà làm.
Cả xe của Lục Thanh Trạch và Hạ Anh đều được gửi đến cửa hàng S để sửa chữa nên họ ngồi xe của Cao Xuyên và Vưu Niệm đến nhà hàng.
Chỗ đậu khá khó tìm, Vưu Niệm phải lái qua bãi đỗ xe xa đó hơn.
Khi trở lại nhà hàng, Lục Thanh Trạch đang đứng ở cửa, anh mặc bộ quần áo đen, dáng người cao ráo, khí thế xuất chúng, ánh mắt dừng trên người Vưu Niệm đang đứng ở bên kia con đường, nhìn không rõ được cảm xúc trong đôi mắt ấy.
“Anh ấy thật đẹp trai.” Hạ Anh nhỏ giọng thì thầm.
“Niệm Niệm, người đàn ông này hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của cậu. Cảm giác cấm dục như vậy vô cùng cuốn hút.” Là bạn thân nhất của Vưu Niệm, Hạ Anh biết rõ tiêu chuẩn thẩm mỹ của Vưu Niệm nên ngay lập tức thúc giục cô hành động.
“Anh ấy là bạn trai cũ của tớ.” Vưu Niệm nói một cách bình tĩnh.
Hạ Anh sững sờ hai giây, “Mối tình đầu của cậu?”
“Chà, thảo nào cậu không vừa mắt bất kỳ ai trong số những người đang theo đuổi cậu. Thì ra là vậy…” Hạ Anh khẽ thở dài.
Khi nhìn thấy “Lục thần” trong miệng Tiết Nhu, cô lập tức hiểu được tại sao con cừu nhỏ kia khi nhắc đến anh lại có vẻ mặt sùng bái đến vậy.
“Đồng nghiệp của anh ấy vừa nói anh ấy còn độc thân.” Hạ Anh cau mày, “Đừng nói chị em cậu không đủ nghĩa khí, chút nữa tớ sẽ giả vờ hỏi, nếu còn độc thân thì…”
Cô ấy “hehe” hai lần, ý tứ rõ ràng.
Trong lúc nói chuyện, cả hai đã đi đến cửa nhà hàng.
Nhà hàng tư nhân ở trung tâm thành phố này trông giống như một căn biệt thự, nằm trong một nhóm các tòa nhà mang phong cách cổ điển, xung quanh là cây cối xanh tươi, khiến người ta có cảm giác như đang ẩn mình trong thành phố.
Vưu Niệm đã ở Hạ Thành được vài năm, nhưng cô chưa bao giờ nghe nói về nhà hàng này.
“Vào đi.” Lục Thanh Trạch đợi hai người tới gần, sau đó dẫn họ vào nhà hàng.
Người phục vụ mở cửa rồi dẫn họ lên lầu.
Trong phòng bao, Cao Xuyên đang cầm ipad xem menu.
“Xin chào, mọi người đến rồi à.” Anh ta chào hỏi rồi đưa ipad cho Hạ Anh, “Cô xem còn muốn gọi thêm gì không?.”
Để mở một nhà hàng riêng ở nơi tấc đất tấc vàng này, giá thành chắc chắn không hề rẻ.
Hạ Anh tùy ý chọn thêm vài món rồi trả lại ipad cho Cao Xuyên.
Chọn món không quá hai phút, một người phục vụ đến hỏi xem có điều gì cần chú ý hoặc có yêu cầu nào khác không.
Hạ Anh và Cao Xuyên đồng thời nói: “Đừng sử dụng hành lá và rau thơm.”
Nói xong cả hai đều nhìn nhau.
Cao Xuyên mỉm cười, “Tôi nói thay cho Lục tổng của chúng tôi.”
Hạ Anh cũng cười, “Thật là trùng hợp, tôi cũng dặn hộ bạn mình.”
Cao Xuyên “haha” hai tiếng, “Thật trùng hợp, ngay cả những thứ không ăn cũng giống nhau như vậy.”
Vưu Niệm giật giật khóe miệng và im lặng.
Giống nhau ở chỗ nào? Lục Thanh Trạch không kén ăn, đây là những thói quen ăn uống của riêng cô. Chỉ là sau khi ở bên nhau một thời gian dài, anh cũng đã quen với thói quen ấy.
Người phục vụ ghi lại nó và sau đó hỏi, “Vậy xin hỏi mọi người có ăn được cay hay không?”
Hạ Anh: “Cay.”
Cao Xuyên: “Không cay.”
Cao Xuyên cười nói: “Ồ, lần này thì khác rồi. Lục tổng bị đau dạ dày, không ăn được đồ cay.”
Vưu Niệm sững sờ một lúc, theo bản năng nhìn về phía Lục Thanh Trạch.
Cô rất thích những món có vị chua và cay, lần nào cũng cho rất nhiều giấm ớt.
Trước kia Lục Thanh Trạch đều ăn cùng cô.
Bây giờ dạ dày anh không ổn sao?
Hạ Anh vội nói: “Đương nhiên rồi! Vậy thì chúng tôi không ăn cay.”
Người phục vụ ghi lại rồi rời đi.
“Lục tổng, trên tay anh có đeo nhẫn, đây là nhẫn đôi với bạn gái sao?” Hạ Anh ho khan hai tiếng, nóng lòng đi thẳng vào chủ đề.
Lục Thanh Trạch khẽ mở miệng, bình tĩnh nói: “Tôi không có bạn gái.”
Cao Xuyên cho rằng anh quá kiệm lời, không khỏi nóng lòng giải thích: “Đây là bởi vì có quá nhiều cô gái nhỏ muốn nhào vào cậu ấy. Đeo nhẫn sẽ đỡ phiền hơn.”
Nói xong, anh ta lắc đầu tiếc nuối nói: “Ôi, tôi cũng muốn có được cảm giác phiền muộn này.”
Hạ Anh bật cười.
Cao Xuyên làm về marketing nên rất giỏi trong việc duy trì bầu không khí.
Dưới những câu chuyện của anh ta, bữa ăn diễn ra êm đềm và hòa thuận, Hạ Anh càng thêm thích thú, hận không thể cùng anh ta xưng huynh đệ ngay tại chỗ.
Sau bữa ăn Cao Xuyên biết được Vưu Niệm và Lục Thanh Trạch sống cùng một tiểu khu nên ngay lập tức để hai người họ đi cùng nhau, còn mình đưa Hạ Anh về.
Trên đường đi xuống cầu thang, hai người phụ nữ đi phía sau.
Hạ Anh nhanh chóng lấy ra một vật nhỏ hình vuông từ trong túi xách của mình và đưa nó cho Vưu Niệm một cách bí ẩn.
Cô ấy khẽ chớp mắt: “Tớ chỉ còn một cái, hai người kiềm chế một chút.”
————-