Vãn Bạch là vợ tôi
Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Vưu Niệm và Lục Thanh Trạch cùng hai vị trưởng bối ở Hạ Thành chơi hai ngày, chiều chủ nhật họ đưa hai người lên máy bay trở về Bình Thành.
Trước khi đi, Trần Oánh tặng Vưu Niệm một cái vòng vàng, còn nắm tay dặn dò Vưu Niệm mấy lời.
Sau khi về nhà, Vưu Niệm mở một bộ phim tình cảm lên xem rồi lười biếng dựa vào sofa.
Trên màn hình đang chiếu một bộ phim thanh xuân vườn trường tươi đẹp nhưng tâm tư Vưu Niệm lại không tự giác bay đến trải nghiệm hai ngày nay, càng nghĩ lại càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Theo quan sát của cô, hai ngày nay mẹ chồng cô luôn có một thái độ tinh tế và cả lo lắng. Nhìn thế nào, cũng không giống lời Lục Thanh Trạch đã nói.
Vưu Niệm đặt gối ôm trong tay xuống, cầm dĩa anh đào trên bàn trà lên, đi về phía thư phòng.
Lục Thanh Trạch ở trong thư phòng đang xem bản báo cáo bằng PPT.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, ánh mắt anh di chuyển từ biểu đồ màn hình qua Vưu Niệm.
Lời còn chưa nói, ý cười đã từ đáy mắt dâng lên.
“Cho anh à?” Anh chỉ chỉ vào dĩa anh đào nhỏ trong tay Vưu Niệm.
Những quả anh đào lớn và tròn có màu đỏ tươi, trông rất hấp dẫn.
Vưu Niệm tiện tay đặt dĩa thủy tinh trong suốt lên bàn, “Ừm” một tiếng.
Cơ thể cô nghiêng nghiêng dựa vào bên cạnh bàn, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu hỏi anh: “Lục Thanh Trạch, anh mau thành thật nói, anh và mẹ anh đã nói gì?”
Lục Thanh Trạch buồn cười: “Hai ngày trước không phải anh đã nói cho em biết rồi hay sao?”
Vưu Niệm mím môi, bất mãn: “Anh đừng tưởng em là trẻ con mà có thể dễ dàng bị lừa gạt?”
Cô che ở trước màn hình máy tính, thuận thế ngồi trên đùi Lục Thanh Trạch.
Ngón tay trượt từ cằm xuống yết hầu, chỗ nhô lên đang khẽ rung.
Lục Thanh Trạch đưa tay nắm lấy tay Vưu Niệm, giọng nói trầm xuống: “Niệm Niệm.”
Vưu Niệm nhíu mày, hơi cúi người, ghé vào bên tai Lục Thanh Trạch, nhỏ giọng nói: “Có phải anh đã nói với mẹ, em muốn sinh con, nhưng anh lại chưa muốn đúng không?”
Cô suy nghĩ mất nửa ngày mới nghĩ được lý do nào là hợp lý hơn.
“Không khác biệt lắm.” Lục Thanh Trạch vòng tay ôm lấy cô.
Vòng eo mảnh khảnh bị ôm chặt, mùi thơm thoang thoảng bay vào giữa mũi.
Tâm tư Lục Thanh Trạch hơi loạn.
“Thật sao?” Vưu Niệm quay đầu về phía sau, đôi môi ấm áp lướt qua bên mặt anh.
“Nhưng nếu nói như vậy thì nghe rất giả.”
Lục Thanh Trạch sẽ là một người cha tốt. Tất cả những người biết anh đều sẽ nghĩ như vậy.
Trần Oánh là mẹ anh, không tự nhiên mà lại tin rằng anh mới là người không muốn có con.
Lục Thanh Trạch trầm mặc một lúc lâu, khẽ thở dài.
Anh giải thích một cách bình tĩnh: “Ý là anh đã nói với mẹ khi kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân, anh phát hiện ra rằng tng trùng của mình có vấn đề, không thể có con.”
“Cái gì?” Vưu Niệm kinh hãi mà biến sắc.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lục Thanh Trạch, ánh mắt cô dần dần trở nên phức tạp.
“Đừng nhìn anh như thế. Là khả năng sinh sản chứ không phải là khả năng xx kia.” Lục Thanh Trạch khẽ cười.
“Nhưng người có vấn đề rõ ràng là em…” Vưu Niệm rũ mắt xuống, lẩm bẩm.
Anh cứ như vậy nhận lấy phần trách nhiệm không cần thiết…
Lục Thanh Trạch vỗ vỗ bả vai Vưu Niệm, ôn hòa nói: “Nói như vậy thì mẹ anh sẽ không có ý kiến gì với em nữa——”
Những lời còn lại bị Vưu Niệm chặn ở cổ họng.
Vưu Niệm vòng quanh cổ Lục Thanh Trạch, thân thể dán rất chặt, trực tiếp hôn lên môi anh.
Đầu lưỡi luồn vào khoang miệng, nụ hôn mang hương vị anh đào vừa sâu vừa gấp gáp.
Sao có thể có một người đàn ông tốt như vậy chứ? Tương lai mưa gió ngoài kia, anh cũng đã sớm che ô cho cô, dùng thân thể của mình ngăn cản những thương tổn có thể xảy đến với cô.
Tâm tình Vưu Niệm như phiêu bạt mãnh liệt trên biển rộng, lên xuống phập phồng, rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Hô hấp của Lục Thanh Trạch rối loạn, yết hầu lăn lộn, cánh tay dùng sức, ôm Vưu Niệm lên bàn sách.
Anh nghiêng người đè lại, cường thế nắm lại quyền chủ động vào tay mình.
Vưu Niệm bất đắc dĩ ngửa ra sau, lưng dường như lõm thành chữ C, mái tóc xoăn dài màu đen buông xuống bàn.
Cô “nức nở” một tiếng, cánh tay mềm nhũn di chuyển xuống, dĩa thủy tinh đựng quả anh đào bị đụng mà rơi xuống đất.
“Cốp” một tiếng, những quả anh đào tròn vo theo đó lăn quanh sàn nhà.
Một chiếc áo sơ mi trắng đã được ném xuống đất, bao gồm anh đào rải rác xung quanh.
Những trái anh đào trốn dưới lớp quần áo trên sàn, bị thanh âm xấu hổ truyền đến từ phía trên làm cho đỏ mặt…
Đúng như lời Lục Thanh Trạch nói, cuộc sống sau khi hai người lãnh chứng cũng không khác gì trước kia.
Khi thời gian vô tình trôi đến tháng Sáu, “Ánh sáng thời gian” đóng máy.
Trong khi đó, mùa tốt nghiệp hàng năm cũng đang đến vào mùa hè.
Lục Thanh Trạch là cựu sinh viên xuất sắc của học viện vi điện tử A, được giáo sư của học viện mời về thỉnh giảng cho các sinh viên khóa dưới.
Trong những năm gần đây, chuyên ngành CS (Khoa học Máy tính) có sức nóng lớn hơn nhiều so với chuyên ngành EE (Kỹ thuật Điện tử).
Đại học A hàng năm rất tận tâm đào tạo ra những sinh viên xuất sắc trong chuyên ngành vi điện tử, nhưng sau khi tốt nghiệp lại không có nhiều người theo chuyên ngành này. Xét về tiền lương, giờ làm việc, cơ hội thăng tiến trong nghề nghiệp về lâu dài và các khía cạnh khác, phần lớn đều muốn chuyển nghề.
Trường đại học A mà còn như vậy thì tình hình của các trường cao đẳng và đại học khác là rất xấu. Mặc dù mức lương gần đây trong ngành công nghiệp sản xuất chip đã tăng lên so với trước đây, nhưng nhìn chung, đãi ngộ của ngành sản xuất phần mềm vẫn hấp dẫn hơn.
Đây là một thực tế bất đắc dĩ, không ai có thể thay đổi hiện tượng này trong ngắn hạn.
Lục Thanh Trạch được coi là sinh viên tiêu biểu của đại học A trong những năm gần đây tham gia vào chuyên ngành này và đạt được thành tựu khá cao.
Ý tứ của giáo sư cũng rất rõ ràng, hy vọng anh có thể dùng kinh nghiệm của mình tạo nhiệt huyết cho đàn em, khuyến khích mọi người. Cũng không phải là đến để nói mọi người từ bỏ mức lương cao của ngành CS nhưng ít nhất là để cho sinh viên thấy được hy vọng khi theo đuổi ngành EE.
Trong khuôn viên trường đại học A vào tháng , hai bên đường là những cây cổ thụ cao lớn và tươi tốt, không khí thoáng mùi cỏ và cây cối.
Những cô gái xinh đẹp mặc trên mình những bộ trang phục mùa hè, trong tay cầm ô hoa gấp, túm năm tụm ba đang đi trên đường.
Gần cuối kỳ, hầu hết các sinh viên trên đường đều vội vã, gấp rút để chuẩn bị cho kỳ thi.
Trong đó, Vưu Niệm ăn mặc diễm lệ, tư thái nhàn nhã có vẻ có chút không giống người thường.
Cô mặc một chiếc váy xẻ ngực với chiếc đai thô màu đỏ tươi. Đôi mắt được trang điểm tinh xảo bị che dưới lớp kính râm, mái tóc đen như thác nước xõa sau lưng. Làn da trắng như tuyết nổi bật, dáng người thướt tha.
Trong khuôn viên trường đại học mộc mạc, Vưu Niệm một thân ăn mặc thế này quả thực quá mức điệu đà, dọc theo đường đi hấp dẫn ánh mắt ở khắp mọi nơi, loáng thoáng còn có những lời bàn tán khe khẽ truyền đến.
Vưu Niệm từ nhỏ đã lớn lên dưới những ánh mắt hâm mộ của người khác, đối với những thứ này không thèm để ý.
Ngược lại Chu Thư Thư đi bên cạnh cô bị nhìn thì lại đặc biệt thấy không được tự nhiên. Vưu Niệm về diện mạo và cách ăn mặc thật sự quá nổi bật, làm cô giống như một trợ lý nhỏ đi bên cạnh minh tinh vậy.
“Chị dâu, chị ăn mặc xinh đẹp như vậy, anh trai em có biết không?” Chu Thư Thư nhỏ giọng nói thầm.
“Không biết đâu.” Vưu Niệm thuận miệng đáp.
Ngón giữa của cô đẩy kính râm xuống, nháy mắt với Chu Thư Thư.
“Không phải ban nãy em nhất định muốn chị tới sao?”
Với sự hiểu biết của Vưu Niệm về Lục Thanh Trạch, bài phát biểu này khẳng định cũng giống như “bài phát biểu dưới lá cờ” thời trung học của anh, nghiêm túc lại chính trực.
Cô vốn không có kế hoạch tới đây, dự định ở nhà chuyên tâm viết kịch bản “Thanh Cam Phi Tuyết”.
Nhưng Chu Thư Thư gọi điện thoại tới, nhiệt tình mời cô đến đại học A, nói muốn cho anh trai một bất ngờ, còn hứa hẹn mời cô ăn cơm.
Vưu Niệm từ chối không lại cô, đành phải đặt kịch bản xuống.
Chu Thư Thư nhìn về phía Vưu Niệm, bị làn da trắng của cô làm cho chói mắt, nhịn không được hỏi: “Chị xõa tóc như vậy không thấy nóng sao?”
Vưu Niệm cười khẽ: “Bạn nhỏ à, em nói xem xinh đẹp quan trọng hay mát mẻ quan trọng hơn?”
Chu Thư Thư hơi mở to hai mắt: Đương nhiên là mát mẻ quan trọng, hơn nữa…
“Em cảm thấy chị ăn mặc và trang điểm đã rất xinh đẹp rồi.”
Đây cũng là một câu nói thật, từ nơi đỗ xe đến học viện điện tử chỉ có một đoạn đường ngắn như vậy, mỗi người đi ngang qua cơ hồ đều không khỏi quay đầu nhìn cô nhiều thêm vài giây.
Thậm chí một nam sinh bởi vì quay đầu lại quá chuyên chú, thiếu chút nữa đụng vào cây, may được người bạn đi cùng giữ lại mới tránh được một chuyện khôi hài.
Thô tục!
Háo sắc!
Chu Thư Thư trong lòng thầm khinh bỉ một phen. Đột nhiên nghĩ đến ngày khai giảng, anh trai nói câu “Người ngắm nhìn Vưu Niệm ngày càng nhiều hơn”.
Cô mơ hồ có thể cảm giác được, Vưu Niệm ở trường là một sự tồn tại tinh phong huyết vũ cỡ nào.
Bề ngoài càng chăm chút, càng được chú ý.
Khó trách tình yêu trước kia của bọn họ lại oanh oanh liệt liệt, ngay cả chia tay rồi vẫn còn có người mắng cô trên diễn đàn trường học.
Chu Thư Thư lại nhìn vẻ mặt tự nhiên Vưu Niệm, trong lòng không khỏi bội phục tâm lý mạnh mẽ của cô.
“Chị dâu, chị thật sự không để ý người khác nói gì sao? Khi chia tay có phải là rất nhiều người có ý kiến với chị không?”
Vưu Niệm nghiêng nghiêng đầu nhìn lại, “Ừ” một tiếng.
“Để ý người khác làm gì? Vì những người không quen biết mà làm hỏng tâm trạng, không đáng.”
Cô đưa tay ấn lên trán Chu Thư Thư một cái, “Đầu óc lớn như vậy, giả vờ vui vẻ không tốt sao?”
Chu Thư Thư ôm đầu, khẽ “ồ” một tiếng.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới tòa nhà giảng dạy của học viện điện tử.
Chu Thư Thư ngựa quen đường cũ, dẫn Vưu Niệm tìm đến lớp học bậc thang mà Lục Thanh Trạch thỉnh giảng.
Hai người đến trễ, bài phát biểu đã bắt đầu.
Trong lớp học không còn chỗ trống, ngay cả lối đi cũng trật kín sinh viên đứng.
“Anh của em ở học viện rất nổi danh.” Chu Thư Thư kiêu ngạo nâng cằm lên.
Vừa nhấc mắt lên nhìn đẫ thấy khóe môi Vưu Niệm khẽ nhếch, lại nháy mắt.
Không đúng, muốn nói kiêu ngạo, cũng phải là Vưu Niệm càng có căn cứ để kiêu ngạo chứ nhỉ? Cô ấy là một người phụ nữ đã kết hôn với “người nổi tiếng”.
Vưu Niệm tháo kính râm xuống, cùng Chu Thư Thư chen chúc ở góc sau lớp học.
Trên bục giảng, Lục Thanh Trạch ăn mặc chính tề ngồi ở trước bàn, tay cầm micro.
Ngũ quan anh tuấn của anh, áo sơ mi trắng chỉnh tề sạch sẽ, đường cong cơ bắp ẩn giấu ở phía dưới, vừa trầm ổn lại thuần thục.
Giọng nói thanh khiết và ấm áp lan rộng khắp lớp học từ micro.
“Tất nhiên, tôi cũng hiểu tâm lý muốn theo đuổi một mức lương cao của mọi người. Trước thực tế chúng ta cùng nói về lý tưởng và tình cảm. Vì vậy, hoan nghênh các bạn sau này gia nhập khoa học công nghệ Linh Thần. Tiền lương đảm bảo là top trong ngành…”
Dưới khán đài truyền đến từng trận tiếng cười.
Sao bài phát biểu này lại mang tính chất tuyển dụng rồi?
Vưu Niệm nhìn chằm chằm Lục Thanh Trạch trên bục, đôi mắt xinh đẹp cong cong thành hình lưỡi liềm.
Cả buổi thuyết trình cũng không nhàm chán như cô tưởng tượng.
Lục Thanh Trạch kết hợp với chuyện bản thân từng trải, nghe cũng không khô khan, ngược lại có chút hài hước.
Vào cuối bài phát biểu, như thường lệ, là các câu hỏi của sinh viên.
Sau một vài câu hỏi về chuyên ngành, micro được giao cho một cô gái.
Sắc mặt nữ sinh đỏ bừng, giọng nói cũng ngượng ngùng: “Xin hỏi học trưởng Lục, lúc trước em có thấy một ít tin tức trên mạng về anh…”
Nói đến đây, dưới khán đài nhất thời vang lên tiếng hò reo hưng phấn.
“Có một diễn đàn nói, biên kịch Vãn Bạch là bạn gái của anh, có phải không ạ?”
Tiếng xôn xao dưới khán đài càng lúc càng rõ ràng, trên khuôn mặt trẻ tuổi của những sinh viên tràn đầy vẻ tò mò và hóng chuyện bát quái.
Vẻ mặt Lục Thanh Trạch thản nhiên, thanh âm không gợn sóng.
“Không phải.”
“A…”
Những âm thanh thất vọng liên tiếp vang lên.
Chu Thư Thư sửng sốt, nhỏ giọng an ủi: “Anh trai em tương đối khiêm tốn, chị dâu có thể hiểu ——”
Lời còn chưa dứt, người trên bục lại mở miệng.
Lục Thanh Trạch sửa lại từng câu từng chữ: “Không phải bạn gái.”
Thần sắc của anh nhu hòa, ánh mắt chuyển hướng tới người mặc trang phcuj đỏ ở cuối lớp học, khóe môi hơi cong lên.
Giọng nói không thể cưỡng lại sự dịu dàng và vẻ hạnh phúc: “Vãn Bạch là vợ tôi, chúng tôi đã kết hôn.”