Có lẽ vì Eli là người đầu tiên và duy nhất cậu bộc lộ tâm tình, Naib không còn kháng cự sự xuất hiện của anh nữa. Cả mùa hè diễn ra suôn sẻ. Công việc ở nhà thờ của Eli khá bận rộn, Naib cũng muốn giữ bí mật về việc ôn thi vào trường quân đội nên hai người không gặp nhau thường xuyên. Nhưng thỉnh thoảng Eli vẫn hỏi han để chắc rằng cậu ổn, sau đó hai người đi chơi một lúc. Hầu hết là dạo phố, Eli không bao giờ hết cảm thấy mới mẻ về Thủ đô, còn Naib đã tung hoành khắp mọi ngóc ngách của Orpheus.
Hôm nay hai người đi xem phim. Eli mong chờ chuyến đi này từ lâu rồi, trên đường anh liên tục hỏi Naib rằng mình có phải chuẩn bị gì không. Bây giờ ngoài rạp chỉ toàn phim tình cảm cũ rích nên Naib chẳng mong chờ, nhưng nghe anh nói bên tai như vậy cũng không phiền lắm.
Phim màu đã chiếu được một tháng nhưng mọi người vẫn không hết mới mẻ. Rạp phim hơi đông, Naib sợ Eli đi lạc nên dặn anh theo sát mình, anh gật đầu lia lịa, chăm chăm bám đuôi cậu. Y hệt con gà mới ra đời đi sau mẹ nó vậy, nghĩ đến đây khiến cậu bật cười.
Hết phim, Naib sợ cảnh đông đúc như lúc vào nên ngồi nán lại một lúc. Dù sao Eli cũng đang sụt sịt, hẳn chưa về luôn được. Cậu đưa chiếc khăn tay của mình sang, Eli nhận lấy, nói cái gì đó mà sẽ giặt trả lại sau.
“Em không cảm thấy gì luôn hả? Lạnh lùng vậy.” Một loáng sau Eli đã nín, gập khăn lại.
“Anh dễ khóc quá thì có.” Thật ra không chỉ mỗi Eli, phân nửa rạp cũng khóc vào đoạn cuối. Nhưng Naib không thích phim tình cảm, vả lại cậu không tập trung xem lắm, thỉnh thoảng lại liếc sang bên cạnh. “Anh ổn chưa?”
Bấy giờ Eli mới chú ý trong phòng chiếu đã không còn ai, anh hơi ngại, nhanh chóng đứng lên. Đi qua cơn xúc động, anh bắt đầu cảm thán. “Lần đầu tiên anh thấy nhiều màu sắc trên màn ảnh như thế đấy, không biết người ta làm kiểu gì nhỉ. Đỉnh ghê.”
Hai người đi ra chỗ để xe, Naib liếc thấy một bóng lưng chướng mắt vô cùng, đang định đi đường vòng thì đối phương đã nhận ra cậu trước.
“Ái chà, quý tử nhà Subedar.” Giọng của Ganji Gupta gợi đòn vô cùng. Chiếc áo sơ mi trên người hắn ta mở toang mấy chiếc cúc đầu, để phanh lồng ngực, tay phải vẫn ôm eo cô gái bên cạnh, mắt lại lia về phía Eli. “Dạo này biết chơi ghê.”
Naib đã khó chịu với Ganji từ trước, thấy ánh mắt đó của hắn chỉ thấy sôi hết cả máu. Vốn cậu cũng chẳng phải người hiền lành gì. Nhưng Eli thì hiền thật. Cậu mím môi, kéo tay anh toan bỏ đi. Mấy tên đàn em của Ganji chẳng nói chẳng rằng, đứng chặn trước mặt hai người. Nhà Gupta làm ăn bất hợp pháp, đi theo hắn không phải xã hội đen thì cũng là mấy tên đầu đường xó chợ. Naib bước lên trước, giơ cánh tay chắn giữa Eli và bọn chúng
“Hôm trước đánh thằng em tao oai lắm cơ mà, sao giờ cụp đuôi chạy như con chó thế?”
“Dạo này tao chỉ đánh mấy thằng khốn nạn thôi.”
Ganji cười ha hả, đoạn giơ chân đạp vào bụng Naib, nhưng cậu đã kịp lấy tay đỡ theo bản năng. Lực từ cú đạp khiến cậu lùi lại một chút.
“Thằng đấy đúng cặn bã thật, nhưng nó là em tao, mày đánh chó không biết ngó mặt chủ à?” Khuôn mặt Ganji lạnh tanh, song như nhớ ra gì đó, hắn ta lại cười. “Mà thật ra hôm nay tao đang vui, hay là bỏ qua cho mày nhỉ? Chỉ cần mày cúi đầu xin lỗi thôi là xong chuyện rồi.”
Trước giờ Naib rất ít khi hối hận về việc mình đã làm, nói gì đến chuyện cậu tiện tay đập thằng nhãi nhà Gupta khi vô tình thấy nó quấy rầy lớp trưởng. Nếu hôm nay không bị chặn lại có lẽ cậu cũng quên bắng chuyện ấy rồi.
“Đừng có kéo người ngoài cuộc vào.”
Ganji đáp lại bằng cái nhún vai, hắn ngoắc tay với đàn em để lấy chiếc gậy đánh bóng quen thuộc. Naib nhìn hắn đăm đăm. Hôm nay chắc chắn hai người đã kết thù, nếu hôm nay đi với Norton cậu chẳng ngại gì đánh một trận sống chết với hắn, nhưng phía sau lại là Eli. Naib không muốn liên lụy đến anh. Cậu thở hắt, giơ hai tay lên.
“Đừng.” Eli bước lên kéo áo Naib trước khi cậu kịp nói. “Nếu không làm chuyện trái lương tâm thì sao phải cúi đầu.”
Naib muốn giằng tay áo lại, anh thì biết gì chứ, Ganji một khi đã muốn phô diễn tầm ảnh hưởng thì chẳng còn nể nang gì ai nữa đâu. Nhưng Eli không chịu buông ra, lại còn nhìn cậu bằng ánh mắt đó. Tên ngốc này bướng bỉnh chết đi được.
Đột nhiên Naib muốn hỏi sao anh lại nghĩ cậu không làm điều xấu, số lời đồn về sự khốn nạn của Naib Subedar đâu chỉ lan truyền ngày một ngày hai, mà sự thật là cậu cũng từng làm đủ trò mất dạy rồi. Hồi mới gặp nhau, số lần cậu đối xử tệ với Eli cũng chẳng ít, vậy sao tên ngốc này vẫn có thể nghĩ cậu sẽ làm điều tốt cơ chứ?
Cuối cùng Naib không hỏi, chỉ nhìn anh chăm chú. Rồi cậu thấy môi Eli mấp máy gì đó, người chưa từng đọc khẩu hình như cậu tự dưng hiểu được lời anh muốn nói.
Anh sẽ chạy.
Giữa bầu không khí căng thẳng như đầy mùi thuốc súng, Naib bỗng bật cười. Cậu dời mắt về phía Genji, bên trong không còn sự dịu dàng, chỉ có ánh nhìn ác liệt và chuyên chú của một con sói.
Cuối cùng Eli không chạy được, dù sao mấy tên đàn em của Ganji cũng không đứng làm cảnh. Nhưng sức chiến đấu của Naib kinh khủng hơn bình thường nên bọn chúng không rảnh để phân tâm, hơn nữa Ganji cũng bị thương, thiếu người đứng đầu khiến bọn chúng không dám đánh đến cùng. Nói gì đi nữa cậu vẫn mang họ Subedar.
Sau khi bọn chúng bỏ đi, Eli dìu Naib đến bệnh viện. May mà vết thương thoạt nhìn kinh khủng nhưng không tổn thương đến nội tạng, chỉ cần băng bó lại và nghỉ ngơi là được. Naib vẫn còn là học sinh cấp ba, còn Eli trông hiền lành quá đỗi, cô y tá vừa nhanh nhẹn làm việc vừa hỏi thăm hai người gặp phải chuyện gì, đã báo cảnh sát chưa. Nói chuyện một lúc, thấy Eli không quá tập trung nên cô không làm phiền nữa, chỉ dặn hai người nghỉ ngơi thật tốt rồi sang chăm sóc giường bệnh khác.
Đầu óc Eli đang bay về nơi khác thật, anh hơi đau lòng khi nhìn thấy những vết thương trên người Naib. Nếu không vì anh ngăn cản thì hẳn cậu đã xin lỗi rồi, và hai người có thể về nhà một cách an toàn. Nếu hai người không làm bạn suốt thời gian qua thì anh sẽ để cậu làm thế, từ trước đến nay Eli chưa bao giờ là người sẽ khuyến khích bạo lực cả, nhưng thời gian một năm rưỡi là đủ để anh hiểu Naib hơn một chút. Anh cảm giác một con người kiêu ngạo, tỏa sáng như cậu không cần phải cúi đầu như thế, nhất là khi cậu đã làm việc tốt, chỉ vì bị con người vô dụng như anh làm vật cản. Vậy nên thật ra anh không hối hận cho lắm… chỉ là thấy xót thôi. Cuộc đời bất công với Naib quá.
Naib không chịu nổi không khí trong bệnh viện nên Eli đành dìu cậu về nhà. Cuối hè là mùa lễ hội nên đường phố vẫn tấp nập, hai người bị khá nhiều ánh mắt tò mò chiếu đến, nhưng chẳng ai để tâm.
Đột nhiên Naib lên tiếng. “Đồ ngốc.”
“Em cũng ngốc.”
“Anh ngốc hơn.”
Eli mím môi, nếu anh còn tiếp tục chủ đề này thì hai người sẽ biến thành những đứa trẻ ba tuổi mất. Song một lúc sau, anh lại mở miệng. “Em hơn.”
Naib bật cười. Eli đỏ rần mặt, khẽ cười theo.
Naib ngủ không ngon lắm, chỉ chớp mắt một chút đã tỉnh dậy vì cơn đau âm ỉ. Cũng vì một chút xốn xang trong lòng nữa, cậu nhớ lại ánh mắt kiên định của Eli, rồi nghĩ đến vẻ mặt của anh lúc thay đồ hộ cậu tối nay. Cậu nghiêng mình, ngắm người bên cạnh. Giường của Eli hơi nhỏ, anh không có nhiều chỗ nằm nên ghé sát vào cậu, Naib có thể cảm nhận được hơi ấm mơ hồ và cả hơi thở nhịp nhàng của anh thổi vào vai mình. Cậu chống người dậy, đôi tay mơn man theo những đường nét dịu dàng trên khuôn mặt Eli.
Sao lại có thể có một người tốt như anh cơ chứ… Kể cả khi cậu không xứng…
Naib cúi đầu, đôi tay bên má Eli trượt xuống nâng cằm anh, khẽ đặt lên môi anh một nụ hôn.
“Em thích anh.”
Mấy ngày sau đó, Naib có cảm giác Eli tránh mặt mình nhưng cậu không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng anh đang bận.
Cho đến khi trở lại trường, cậu mới nhận được tin anh đã chuyển công tác sang thành phố khác.
Không một lời từ biệt.