Tôi gọi cảnh sát sau đó cởi bỏ cái nón vướng víu, cả khẩu trang để bọn người kia có thể thấy rõ một chút.
Đoán chắc là không thể nào phân biệt đâu là người cần tìm, tôi tốt bụng vứt luôn cái áo đang mặc, đây là lần đầu tiên cái áo tôi chạm đất, bởi vì không còn boss nữa.
Tôi đoán Ngưỡng Minh Kỵ chưa biết sự trở về của đứa cháu thất lạc bấy lâu nay, có lẽ ông ta cũng quên mất, biểu hiện kinh ngạc thế mà.
Bọn người kia cũng lớ ngớ chẳng hiểu chuyện gì.
“Hai người có việc thì cứ đi trước.”
Một cửa bị chặn một cửa thì không, Ngưỡng Minh Kỵ và Ngưỡng My thoát ra bằng cánh cửa còn lại, lần lượt sinh viên cũng chạy ra.
Tôi ngu gì đối đầu với nhiều người như vậy, đương nhiên phải chạy rồi kéo dài thời gian chờ cảnh sát đến.
Một vụ nổ rung chuyển trời đất làm toàn nhà cao tầng kế bên trường tôi bị đổ sập, lần này có vẻ không thể không thiệt hại về mạng người, muốn bao che nhất định là chuyện viển vông.
Bọn họ đến trễ rồi sao?
Tôi nên lo thân mình trước thì hơn, trốn chạy dưới mấy chục tên.
Hình như không đơn giản chỉ là vì số , những con người này nếu không có chút tiền thì có mà xách mông đi lo chuyện bao đồng.
Chạy đến cuối đường thì tôi nhìn thấy An Tử, cứ nghĩ sắp chết nên thấy mấy hình ảnh tào lao, suýt chút thì phải dụi mắt.
Đến khi anh ấy đưa tôi côn nhị khúc thì tôi tức muốn thổ huyết, tôi không biết dùng cái này.
Tôi lắc đầu đứng nép sang một bên mà xem, An Tử dùng côn nhị thuần thục, còn kéo theo vài fan hâm mộ, không còn từ nào để diễn tả.
Kẻ đến thì tiếp tên đó, lối đi giữa hai dãy phòng học kéo dài, cảnh sát ập đến bọn người kia không thể chạy, đầu này có An Tử chặn mất càng không thể tẩu thoát, một mẻ tóm gọn.
“Sao anh lại xuất hiện ở đây?”
“Người cài bom được khoanh vùng ở phía nam, còn đang đợi phía trên cho người đi xác nhận.”
Tôi gật gật đầu vài cái chợt nhớ ra bên phía Ngưỡng Mi có chuyện gấp, muốn hỏi nhưng An Tử đã chặn trước.
“Nhiệm vụ của anh là triệt phá sàn đấu phi pháp.”
Lần này người cài bom không còn nhắm vào mấy nơi hoang vụ mà trực tiếp ra tay ở nơi đông đúc, chính xác là thành phố phát triển của đất nước.
Chuyện của kẻ đó không quan tâm mấy, tôi lo cho Ngưỡng Mi nhiều hơn.
Thời gian của An Tử rất ít, anh ấy nhanh chóng đi làm việc mình được giao phó, trường của tôi trong tích tắc trở thành tiêu đề nóng nhất ở thời điểm hiện tại.
Chỉ có cảnh An Tử đánh nhau với bọn người kia, đoạn về trước mặc nhiên không có xuất hiện.
Có người cố ý đ è xuống là ai tôi không biết, khả năng cao là lão phu nhân, người quyền lực như thế chỉ có bà ấy.
Sau một ngày chờ đợi Ngưỡng Mi đã quay về phòng trọ như lẽ thường tình, tôi đương nhiên đứng chờ nó ở một nơi cách đó không xa.
Nó thấy tôi lập tức chạy như bay, gương mặt ẩn chứa một tia hạnh phúc.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi mới là người phải hỏi câu này, tôi đáp.
“Làm chút chuyện, bên mày hình như không thuận lợi.”
Ngưỡng Mi trở nên trầm lắng.
“Người đó đánh tiếng lớn như vậy chắc chắn muốn công bố với mọi người, mày cẩn thận.”
Nó mới là người cần thận trọng chẳng lẽ tôi xui đến mức giẫm phải bom.
Muốn tên tội phạm kia nhanh nhanh sa lưới, chuyện này kết thúc càng sớm càng tốt.
“Ừ.”
Tôi quay về khách sạn, vừa mở cửa đã nhận được cuộc gọi của An Tử, nhấc máy chỉ mỗi đối phương bày tỏ, giọng điệu gần như muốn tìm cái chết.
“Chú ta chạy rồi, mấy câu anh nói không thực hiện đến đâu.
Anh nên chết quách đi cho rồi, vạch trần Ngưỡng Anh Đạt không được, đến chú ta cũng bắt không xong.”
Chuyện này nên trách boss quá thông minh, nếu lão ngồi yên để người khác bắt chắc chắn người đến bắt là một kẻ còn quỷ quyệt hơn gấp trăm ngàn lần.
Nhưng tôi mạo gan đón người đang ngồi trong căn phòng này là lão.
Tôi bình tĩnh đáp.
“Anh làm rất tốt, chuyện của Ngưỡng Anh Đạt không lên tòa ngược lại càng làm ông ta tức chết.
Về phần chú của anh, sau này vẫn còn nhiều thời gian.”
“Anh vẫn chưa thể đến chỗ em.”
“Công việc quan trọng hơn.”
Ngắt máy tôi đưa tay bật đèn, gương mặt kia liền hiện ra.
Chính xác là boss rồi, chạy đến chỗ này làm gì, đừng nói uy hiếp tôi để chạy trốn, lão thừa biết tôi không có cái khả năng trở thành người tốt.
ngôn tình tổng tài
Trên gương mặt kia giữ nét điềm tĩnh đến bất ngờ, chuyện ngồi tù chắc là có trong dự định tương lai của lão chăng.
Thôi đoán già đón non, tôi trực tiếp hỏi.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Phi vụ cuối cùng lần này chia đôi, tao đang lo đường lui cho mình.”
Ý boss nói sau khi ra tù có thể khởi nghiệp lại?
Thời điểm này tôi không bị hợp đồng trói buộc, nói không boss cũng không thể ép tôi.
“Nói thử xem, nếu ổn.”
Tôi thừa biết lão chưa từng ép tôi giết người, lần này chắc chắn sẽ giống như vậy, lão thả người trên giường, lấy hai tay làm gối.
Giọng điệu vô cùng trầm ổn, ổn như này thì khiến người khác phải có cái nhìn khác.
“Mày có từng nghĩ, việc cài bom nhắm vào ai không?”
“Không phải là tôi.”
Đáp án khá ngoài lề nên lão mệt khi phải mắng tôi, trực tiếp đưa ra câu trả lời đúng.
“Nhắm vào Ngưỡng Mi.
Ngưỡng Khải vì ganh đua với Ngưỡng Minh Kỵ mà muốn nhanh nhanh thăng chức, Ngưỡng Anh Đạt mày nghĩ có hay không?”
“Không biết, tôi gặp mặt ông ta đã thấy ghét thật sự chưa một lần nghĩ cho ra lẽ.”
“Có hay không.”
Tôi hít sâu một hơi đáp.
“Có!”
Chuyện này nếu nói thì thật vượt ngoài sức tưởng tượng, trước đây chỉ chú ý đến mấy chỗ hoang vu hiện tại đánh tiếng lớn như vậy cũng thật trùng hợp.
Tôi bị cái ý nghĩ của lão nhấn chìm không biết bắt đầu từ đâu..