Những ngày sau đó Vương Mỹ Lâm đuổi người làm trong nhà đi, dì Tống lo lắng cho Đào Thi Hàm nhưng trước người đàn bà như Vương Mỹ Lâm lại chẳng thể làm gì khác.
Đuổi được hết những kẻ có thể phá đám đi Ngôn gia thành công tu hú chiếm tổ.
Bọn họ chẳng kiêng dè gì mà bắt đầu coi căn biệt thự này như nhà của mình.
Chỉ có Đào Thi Hàm vẫn đơn thuần không biết bản thân bị kẻ khác lợi dụng, còn cảm thấy biết ơn mẹ chồng ngày ngày chăm bệnh cho mình.
Sự việc của cha mẹ khiến cô tổn thương tâm lý nặng nề, bây giờ chỗ dựa duy nhất của cô là Ngôn Bắc Hải.
Cô trở nên phụ thuộc vào hắn, thành con rối xinh đẹp trong lồng.
Vương Mỹ Lâm để có thể chiếm được trọn vẹn gia sản này bắt đầu sử dụng thuốc cho vào trong canh, khiến Đào Thi Hàm khó mà khỏe lại.
Đây cũng là lý do bà ta không muốn để giúp việc ở lại.
Sau khi trộn xong thuốc bà ta bê lên cho Đào Thi Hàm, thấy con dâu ngồi dưới đất ném đống bút vẽ ngồi co ro liền chạy lại.
"Con sao vậy! Trời ơi đồ đạc vấy bẩn hết lên rồi, làm sao thế con?"
Đào Thi Hàm lắc đầu khóc lóc, cô chỉ ngồi xổm trong phòng không nói gì.
Vương Mỹ Lâm cầm lấy chén cháo đút cho cô.
"Ăn đi, ăn rồi sẽ khá hơn đấy."
Chờ cho cô ăn xong Vương Mỹ Lâm đi xuống vứt chén vào máy rửa bát.
Bà ta bây giờ sống sung sướng làm mẹ giám đốc mà lại trở thành kẻ hầu cho con dâu.
"Hừ nếu không phải cô còn đứng tên cái nhà này và đống tài sản tiết kiệm của cha mẹ cô thì tôi cũng không phải chịu ấm ức vậy."
Đang cảm thấy bực mình thì nghe tiếng guốc vang lên, Vương Mỹ Lâm ngay lập tức chạy ra ngoài.
Chỉ thấy Ngôn San San ăn mặc sành điệu đứng trước gương lớn vuốt ve lắc lư.
Vương Mỹ Lâm nhìn con gái nói.
"Cha mày đâu rồi?"
"Cha đi chơi mạt chược rồi mẹ."
"Hừ không biết lão già này lấy đâu ra tiền để mà chơi!!"
Ngôn San San tô son đáp.
"Ban nãy cha vừa tìm được ít quỹ đen của Đào lão gia ở tủ giày thế là lấy đi chơi luôn đó mẹ."
"Quỹ đen sao..."
Hai mắt Vương Mỹ Lâm sáng lên, nghĩa là trong nhà vẫn còn có tiền, phải đi tìm trước khi lão Ngôn Tống Bình kia ngốn hết cho mạt chược.
Bấy giờ bà ta mới chú ý tới con gái.
Nhìn chiếc váy ngắn đắt tiền cùng đôi giày đính đá tinh xảo Vương Mỹ Lâm tò mò.
"Con lấy mấy cái thứ đồ này ở đâu thế?"
Ngôn San San vừa tạo dáng vừa nói.
"Lấy ở phòng để quần áo đó mẹ.
Trời ơi con nói chứ chỗ đó như cái cửa hàng vậy, bao nhiêu đồ xịn đều có hết."
"Thật sao, đi đi mẹ cũng muốn thử."
Ngôn San San dẫn Vương Mỹ Lâm đến phòng để đồ, cả một căn phòng rộng lớn chỉ dùng để đồ đạc túi xách quần áo các thứ.
Bà ta suýt xoa không ngờ đến nhiều đồ đạc đẹp trong này.
Bà ta quay sang cầm lấy vòng tay để ở mặt tủ ngắm nghía mình trong gương.
Những thứ này để không ở đây cũng chẳng làm gì, chi bằng bà ta cứ đeo lên cho đỡ tiếc.
Ngôn San San chạy tới cầm một chiếc váy màu đỏ đô khen ngợi.
"Ôi mẹ ơi nhìn chiếc váy này đi, hợp với mẹ quá phải không nào."
Vừa nói cô ta vừa lắc lư, Vương Mỹ Lâm ướm thử lên người, bà ta thấy mình đã ra dáng mẹ của tổng giám đốc rồi.
Mới mấy tuần trước chỉ là giấc mơ viển vông, bây giờ đã trở thành sự thật.
Đang lúc hai mẹ con chìm đắm trong ảo tưởng thì một tiếng động vang lên, Đào Thi Hàm bước vào trong.
Vương Mỹ Lâm thấy vậy vội buông đồ trên tay xuống chạy lại nói.
"Con...con dâu con xuống đây làm gì thế."
Đào Thi Hàm chớp mắt nhìn bà ta, cô nhíu mày nhìn đến hoa tai cùng vòng của mẹ mình lại bị bà ta đeo lên.
Thấy ánh mắt của cô bà ta cười đáp.
"Cái này mẹ chỉ đeo thử thôi, con đừng có bận tâm."
"Con mong hai người cởi đồ ra, mấy thứ này là của mẹ con, con không thích có người khác đụng đến.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chú Nhỏ
2.
Tôi Coi Các Người Như Anh Em
3.
Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người
4.
Tập Hung Tây Bắc Hoang
=====================================
Vương Mỹ Lâm nhìn ánh mắt cứng rắn của Đào Thi Hàm, xem ra lúc này cô đang tỉnh táo, bà ta vội vàng bảo con gái cởi đồ ra cất đi sau đó khúm núm nói.
"Đây mẹ trả hết rồi, con yên tâm đi mẹ sẽ không dùng nữa đâu."
Thấy cả mẹ chồng lẫn em chồng đều ra sức xin lỗi Đào Thi Hàm cũng không nói nhiều chỉ nhắc nhở vài câu rồi khóa cửa phòng đựng đồ lại.
Chờ cho cô lên nhà Ngôn San San mới cảm thấy ấm ức nói.
"Người đã chết rồi chị ta còn thương tiếc làm gì không biết, đồ không để dùng thì để làm gì hả."
Vương Mỹ Lâm cũng cảm thấy như con gái, nhìn thì tưởng bà ta làm chủ gia đình nhưng ở mới biết bà ta vẫn chẳng có thực quyền gì trong này.
Có điều Vương Mỹ Lâm rất nhanh đã nghĩ ra tính toán mới, bà ta quay sang vỗ vai con gái an ủi.
"Yên tâm đi, chờ một thời gian nữa tất cả những thứ này đều là của nhà mình thôi.
Con thích mặc lúc nào thì mặc không ai dám quản con hết."
Ngôn San San nhìn mẹ đoán chắc rằng bà đã có kế hoạch rồi, cô ta phấn khởi hỏi.
"Thật sao mẹ?"
"Đương nhiên là thật rồi."
Ánh mắt bà ta toát lên sự mưu mô thâm độc, sớm thôi tài sản này sẽ là của bà ta hết..