Thời gian đầu Ngôn Bắc Hải cho rằng bản thân có thể xoay sở được số tiền khổng lồ đó.
Tiếc là hắn lại không đủ năng lực, càng kéo dài số nợ càng nhân lên làm hắn khổ sở không thôi.
Đám đòi nợ còn mặt dày đi đến công xưởng của công ty phá phách, chúng không coi pháp luật là gì, có báo cảnh sát cũng chẳng ăn thua.
Hết tốp này thì lại có tốp khác đe dọa giết hắn.
Con người ban đầu có thể giữ được bản tính trong sạch của mình nhưng khi bị dồn nén vào chân tường thì bản tính thật của hắn mới bộc lộ ra.
Đào Thi Hàm dạo này thấy tâm tình mẹ chồng và cả gia đình đi xuống, cô chỉ đơn thuần cho rằng vì mình và mẹ chồng căng thẳng khiến cả nhà căng thẳng theo.
Tính tình của Vương Mỹ Lâm càng lúc càng kém, thấy cô là buông lời trách móc, Đào Thi Hàm không hiểu vì sao mẹ chồng lại giận dai đến vậy.
Cho đến một ngày cô bỗng cảm thấy buồn nôn, Đào Thi Hàm nhận ra một tháng này cô còn chưa có kỳ kinh nguyệt.
Trong lòng cô nảy sinh nghi ngờ vì thế đã lén gia đình nhân lúc mua thức ăn cũng đi mua một que thử thai về.
Đào Thi Hàm trở về nhà, sau khi nấu ăn xong bèn vào nhà vệ sinh kiểm tra, cô hồi hộp nhìn que thử thai trên tay chờ đợi.
Không bao lâu sau que thử trên tay cô biến đổi, khi nhìn thấy hai vạch hiện ra Đào Thi Hàm hai mắt đỏ hoe, sung sướng khôn tả khi nhận ra mình đang mang trong người một sinh mệnh.
Đây có lẽ là điều hạnh phúc nhất mà cô đã trải qua trong những ngày qua.
Suốt bao lâu tự trách dằn vặt về chuyện của cha mẹ, bây giờ cô mới thoải mái mà nở một nụ cười thật tươi.
Nhưng Đào Thi Hàm lại không muốn thông báo với nhà chồng luôn.
Cô cảm thấy đây là một chuyện quan trọng, có lẽ nên chờ thời điểm thích hợp thông báo cho mọi người được biết.
Đào Thi Hàm mỉm cười ôm bụng mình, có lẽ đứa bé sẽ giúp gia đình bọn họ gắn kết với nhau hơn.
Ôm tâm tình tốt đẹp cô bước ra khỏi phòng tắm, cả ngày đều tâm trạng tốt mà ngân nga.
Đến cả bê trà chiều cho mẹ chồng cũng nhịn không được vui vẻ.
Vương Mỹ Lâm đang đau đầu vì con trai thấy cô vui thì ghét bỏ hất trà xuống đất, còn quát.
"Trà gì mà nóng vậy hả! Cô tính để tôi bỏng miệng à!"
Chuyện này xảy ra nhiều nên Đào Thi Hàm cũng quen, cô nghĩ mẹ vẫn đang giận mình chuyện cái áo nên không nói gì mà dọn dẹp cốc bị đổ.
Vương Mỹ Lâm quắc mắt nhìn cô miệng lẩm bẩm.
"Con nhỏ vô tri này, chồng thì đang gặp chuyện mà còn vui vẻ được, đúng là đáng ghét!"
Nhưng bà ta không tự nghĩ xem giấu con dâu chuyện con trai mắc nợ thì làm sao Đào Thi Hàm biết chồng cô đang khó khăn.
Vương Mỹ Lâm cầm chén nước uống một ngụm cho hạ hỏa.
Lúc này cửa lớn mở ra, Ngôn Bắc Hải mệt mỏi đi vào nhà.
Cả người hắn trông mệt mỏi u uất, đôi mắt thâm quầng cả lên.
Hắn thấy mẹ mình đang ngồi ở phòng khách liền đi đến, Vương Mỹ Lâm xót con trai hỏi han.
"Sao thế con, sáng nay vẫn còn ổn mà bây giờ trông con xuống tinh thần quá vậy."
Ngôn Bắc Hải nhìn quanh quất thấy không có Đào Thi Hàm ở đây thì nói với mẹ mình.
"Con có chuyện, chúng ta tìm chỗ nào kín đáo bàn bạc được không."
Chỉ mới nhìn sắc mặt con trai mà Vương Mỹ Lâm đã đoán ra được phần nào, bà ta gật đầu sau đó cả hai mẹ con cùng tiến vào thư phòng.
Khóa cửa cẩn thận xong Ngôn Bắc Hải ngồi thụp xuống sàn, trong đầu hắn đang đấu tranh dữ dội giữa đạo đức và tiền bạc.
Mấy ngày nay hắn bị áp lực đè nén đến mức muốn nổ tung, không chỉ đám đòi nợ mà những kẻ ở cao tầng cũng đang nhân cơ hội này ép buộc hắn từ chức.
Ngôn Bắc Hải đã chịu đựng hết nổi, đứng trước bờ vực phá sản hắn không còn lựa chọn nào khác.
"Hết cách rồi..."
Vương Mỹ Lâm hỏi kỹ lại.
"Con muốn sử dụng cách mẹ nói chứ gì?"
"Con..."
Hắn không nói lên lời, Vương Mỹ Lâm hiểu là con trai đang khó xử, trong tình huống này làm sao lại không khó xử cho được.
Bà ta lại gần an ủi con trai.
"Con à chúng ta phải vì đại cục, một chút hi sinh không đáng là gì hết.
Sau này chúng ta sẽ cúng bái đầy đủ hương hỏa cho nhà họ Đào."
Hai mẹ con bọn họ sau khi bàn tính kế hoạch liền rời khỏi phòng, đúng lúc Đào Thi Hàm đi ngang qua.
Cô thấy chồng liềm vui vẻ hỏi.
"Anh về khi nào vậy?"
Ngôn Bắc Hải đen mặt, hắn chột dạ không nói gì mà đi thẳng lên trên phòng.
Đào Thi Hàm lo lắng nhìn theo, Vương Mỹ Lâm sợ đứa con trai lỡ miệng nói ra mọi chuyện bèn kéo cô lại.
"Con dâu mẹ muốn nói cái này."
Đào Thi Hàm nhìn mẹ chồng thay đổi thái độ với mình thì kinh ngạc lắm, cô gật đầu đáp.
"Mẹ nói đi con nghe đây."
"Chả là mấy hôm nay nhà chúng ta xa cách nhau quá, chồng con đi làm cũng bị căng thẳng.
Mẹ thấy cuối tuần này nhà mình nên đi du lịch một chuyến để gần gũi nhau hơn."
Đào Thi Hàm ngây thơ nghĩ mẹ chồng đã nguôi giận và muốn làm lành với mình, cô đương nhiên sẵn sàng đáp ứng.
"Vậy thì tốt quá, để con chuẩn bị đồ cuối tuần chúng ta đi."
"Ừm.."
Vương Mỹ Lâm đáp lại, Đào Thi Hàm thầm nghĩ đây có thể là cơ hội để mình thông báo việc có thai.
Mong rằng sau chuyến du lịch gia đình sẽ trở nên thân thiết hơn nữa.
Cô không hề thấy được ánh mắt có phần kỳ quái mà mẹ chồng đang nhìn mình..