Ngôn gia giấu giếm chuyện này, bọn họ trở về liền phao tin Đào Thi Hàm đi du lịch một mình.
Bởi vì cô không có họ hàng thân thiết, bạn bè cũng không có nên chẳng mấy ai quan tâm.
Đến ngày thứ ba Vương Mỹ Lâm đoán rằng lúc này Đào Thi Hàm chắc chắn xuống suối vàng rồi mới vội vàng thông báo tìm người.
Bà ta làm chuyện này rùm beng lên muốn để mọi người biết là Đào Thi Hàm ngã vực không liên quan gì đến gia đình nhà bà ta.
Sau đó Ngôn Bắc Hải mời rất nhiều đội tìm kiếm, lên báo đài cũng diễn một màn đau khổ thương tâm mong muốn tìm được vợ mình.
Ai không biết nội tình đều bị gia đình họ lừa hết, còn thông cả cho Ngôn Bắc Hải.
Có vẻ như ông trời cũng rất tác hợp cho gia đình bọn họ, ngay hôm tìm kiếm lại đổ mưa to, trận mưa lớn tới nỗi khiến đất đai sạt lở che lấp đi nơi Đào Thi Hàm ngã xuống.
Vài ngày sau liền có thông báo tìm thấy giày của Đào Thi Hàm dưới đống đổ nát.
Lúc nhận tin Vương Mỹ Lâm cùng Ngôn Bắc Hải đến tận nơi để xem, Ngôn Bắc Hải mặt mày xám xịt, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ hắn đang đau khổ vì tin này.
"Chúng tôi rất tiếc, có lẽ cô Đào đã gặp sạt lở, hi vọng sống không nhiều..."
Nghe đội trưởng đội tìm kiếm nói xong Vương Mỹ Lâm khóc đến tê tâm liệt phế trước đám nhà báo, như thể bà ta thật sự mất đi đứa con ruột thịt của mình.
"Con ơi....sao con số khổ thế này hả con...tại sao lại như vậy hả trời! Con tôi có tội tình gì mà ông trừng phạt nó như vậy chứ!! Aaaa...!!"
Ngôn Bắc Hải an ủi mẹ mình, sau đó hắn vẫn bắt mọi người phải tìm bằng được vợ mình rồi đưa mẹ hắn ra xe.
Vừa đi khuất tầm mắt mọi người Vương Mỹ Lâm đã thay đổi sắc mặt.
Bà ta lau nước mắt bước vào trong xe, đến khi không thấy ai xung quanh mới hỏi con mình.
"Xem ra Đào Thi Hàm chết thật rồi, âu cũng là cái số của cô ta."
Ngôn Bắc Hải trong lòng ngũ vị tạp trần, dù sao đó cũng từng là người vợ đầu gối tay ấp với mình làm sao nói tuyệt tình được như mẹ hắn.
Nhưng đâm lao thì phải theo lao, hắn phải giữ bí mật này đến già, chết cũng không thể nói ra.
Sau một tuần tìm kiếm trong vô vọng, ngoại trừ chiếc giày còn lại không tìm thêm được gì.
Mọi người đều cho rằng Đào Thi Hàm đã bị vùi sâu dưới lớp đất, dần dần cũng không còn hi vọng sống sót.
Một tháng trôi qua, Ngôn Bắc Hải ngừng lại công cuộc tìm người, thông báo rằng Đào Thi Hàm đã qua đời.
Cái chết của Đào Thi Hàm giúp Ngôn Bắc Hải rất nhiều, tiền từ bảo hiểm của cô đã được hắn lấy đi trả nợ.
Mà Vương Mỹ Lâm không còn con dâu ngáng đường trực tiếp lấy hết đồ mà Đào phu nhân để lại mang bán.
Gia đình nhà họ Ngôn đổi đời, không còn là con gián bò lúc nhúc dưới đáy xã hội nữa.
Có điều vẫn còn người quan tâm đến Đào Thi Hàm, chính là người bạn thân của cô Trình Tuấn Triết.
Dù đã ra nước ngoài anh vẫn luôn nghe ngóng tin tức về Đào Thi Hàm.
Trình Tuấn Triết giữ liên lạc với vài người bạn ở thành phố H, tất nhiên cũng sẽ nghe được chuyện Đào Thi Hàm mất tích.
Tin tức này giống như bóp nghẹt trái tim anh, lập tức Trình Tuấn Triết bỏ lại công việc sau lưng mà bay trở về thành phố H.
Mọi người đều nói do Đào Thi Hàm quá thương xót cha mẹ nên tự vẫn theo họ, chỉ có Trình Tuấn Triết là khác.
Anh chắc chắn có nội tình bên trong, Đào Thi Hàm không thể nào tự tử được.
Người luôn tích cực, vui vẻ như cô sẽ không bao giờ nghĩ đến cái chết để giải thoát.
Trình Tuấn Triết như kẻ điên xông vào công ty của Ngôn Bắc Hải, bảo vệ chạy ra cản anh đều bị anh đánh ngã.
Đôi mắt Trình Tuất Triết đỏ ngầu vì căm tức, anh đẩy cửa vào phòng của Ngôn Bắc Hải túm lấy cổ áo hắn quát.
"Mày đã làm gì Thi Hàm! Cô ấy không thể nào tự tử, chắc chắn là mày đã giết cô ấy! Thằng khốn nạn tao sẽ giết chết mày!!"
Nói rồi anh giáng một cú đấm vào mặt Ngôn Bắc Hải, hắn kêu lên một tiếng máu mũi chảy xuống.
Ngôn Bắc Hải chột dạ nhưng hắn biết Trình Tuấn Triết chẳng có bằng chứng gì chứng minh hắn giết người.
Nếu có bằng chứng Trình Tuấn Triết đã đến báo cảnh sát chứ không phải đến đây đe dọa hắn.
Ngôn Bắc Hải bực tức nắm tay đấm lại Trình Tuấn Triết, ngữ khí tràn đầy giận giữ.
"Tôi chẳng làm gì hết, có bằng chứng thì đi mà kiện, còn không có thì anh đừng ngậm máu phun người!!"
Bảo vệ nhanh chóng đi vào chế ngự Trình Tuấn Triết, thư ký chạy tới đưa khăn để Ngôn Bắc Hải lau máu mũi.
Hắn nhìn Trình Tuấn Triết giãy giụa như một con thú mà nhịn không được chế giễu.
"Trình Tuấn Triết anh việc gì phải bận tâm đến vợ tôi hả, dù cô ấy có chết cũng không phải việc của anh.
Anh có giỏi thì đi mà xuống vực tìm, đừng ở đây làm bẩn mắt tôi."
Nói rồi sai người lôi Trình Tuấn Triết ra ngoài..