Sau khi bị cả cha lẫn mẹ xui khiến, ý nghĩ mua nhà như cái gai nảy lên trong đầu Ngôn Bắc Hải.
Cuối cùng trong một buổi tối khi hai vợ chồng đang nằm xem điện thoại hắn cũng đề cập việc này với vợ mình.
"Này em, em có nghĩ chúng ta nên mua nhà mới không?"
Đào Thi Hàm nghiêng đầu nhìn chồng hỏi.
"Làm sao vậy anh?"
"À không có chi, anh chỉ thấy nhà này nhỏ quá, nếu sau này mình có con chúng ta lại không có phòng cho con."
Những lời này Ngôn Bắc Hải đã sắp xếp sao cho hợp lý nhất, Đào Thi Hàm cúi đầu suy nghĩ rồi bảo chồng.
"Anh à thực ra chuyện này mẹ em cũng đề cập với em."
Trong lòng Ngôn Bắc Hải giật thót, anh ta dò hỏi.
"Thế à, mẹ em nói gì?"
Không phải là nhắc nhở cô đề phòng nhà chồng đòi tiền mua nhà chứ.
Cũng may Đào Thi Hàm đơn thuần, mà mẹ vợ cũng không soi xét kỹ tính như thế.
"Mẹ nói hay chúng ta chuyển sang đấy ở đi, bố mẹ già cả rồi có người bên cạnh vẫn hơn."
Ngôn Bắc Hải trong lòng cảm thấy khó chịu, thực ra hắn chả muốn ở rể một chút nào.
Ai mà thích sống trong căn nhà của người khác chứ, nào có chuyện sống bám nhà vợ như thế.
Hôm sau Ngôn Bắc Hải nói chuyện này với cha mẹ mình, cả hai ông bà cũng phản ứng y như hắn.
Riêng Vương Mỹ Lâm thì nghĩ nếu ở chung như vậy làm sao có thể khuyên con dâu mua nhà được.
Không mua nhà làm sao đứng tên con trai bà ta.
"Không được, tuyệt đối không được.
Mày đi ở rể họ hàng nó cười vào mặt cho ấy!"
Ngôn Tống Bình đập bàn, ông giận đến trợn trắng mắt.
Thấy cha phản ứng kịch liệt như thế Ngôn Bắc Hải đến vỗ lưng trấn an ông ta.
"Cha đừng nóng lại tổn hại sức khỏe bây giờ.
Con cũng không đồng ý với Thi Hàm chuyện đó đâu."
"Phải đó nói với vợ con là đừng nghĩ đến chuyện đấy nữa."
Cha mẹ phản đối như thế Ngôn Bắc Hải cũng về nói với Đào Thi Hàm.
Chuyện này làm cô trăn trở không thôi, nhưng cô thấy về nhà họ Đào vẫn tốt hơn ở đây.
Hơn nữa còn có tin vui cho chồng.
"Nhưng mà anh ơi, cha em nói chúng ta chuyển về đi, ông ấy nói muốn dạy chúng ta về chuyện làm ăn."
"Sao cơ?"
Ngôn Bắc Hải kinh ngạc, chẳng lẽ là...
"Cha em nói bây giờ chỉ có mỗi em vì thế sẽ di chúc lại công ty cho em.
Mà thực ra em muốn anh cùng làm với em.
Như vậy anh cũng có thể bỏ công việc lương thấp hiện tại."
Quả nhiên là như thế, Ngôn Bắc Hải trong lòng ngũ vị tạp trần.
Một phần vì lòng tự trọng bị tổn thương khi cha mẹ vợ coi kinh công việc hiện tại của hắn, một phần lại sung sướng khi biết bản thân có thể dành được sản nghiệp to lớn kia.
Tuy nhiên đồng ý ngay chẳng khác nào bản thân đang tham lam muốn lấy công ty.
Hắn lên tiếng.
"Chuyện này em bàn gấp với anh quá, hơn nữa đó là sản nghiệp của nhà em.
Anh mà xen vào có phần không hay."
Đào Thi Hàm nhéo tay Ngôn Bắc Hải mắng yêu.
"Đồ ngốc này chúng ta là vợ chồng, sau này anh không quản công ty cùng em thì ai quản đây.
Thôi anh cứ suy nghĩ kỹ đi rồi nói với em sau cũng được."
"Ừm."
Tối đó Ngôn Bắc Hải lăn qua lăn lại không chợp nổi mắt, đến gần sáng mới thiếp đi.
Sau cuộc trò chuyện với vợ hắn liền để vài ngày mới nhắc đến nó, làm ra vẻ bản thân vì vợ mới quyết định làm chứ không phải vì hắn tham tiền nhà vợ.
Ngôn Bắc Hải cũng nói chuyện này với mẹ mình, Vương Mỹ Lâm nghe xong hai mắt sáng lên như đèn pha ô tô.
"Con nói thật sao! Trời ơi như vậy không phải nhà mình sắp lên tiên rồi à!!"
Chỉ cần nghĩ đến con trai bà ta sau này làm giám đốc công ty là bà ta sung sướng muốn khoe khoang khắp nơi rồi.
Ông Ngôn Tống Bình mặt vẫn xị xuống, tuy rằng rất ghét việc con trai ở rể nhưng ông ta cũng thèm muốn cái danh cha của tổng giám đốc.
Ông ta làm bộ làm tịch hừ lạnh nói.
"Tùy hai mẹ con muốn làm gì thì làm tôi không xen vào nữa."
Vương Mỹ Lâm làm sao không hiểu tính tính chồng già nhà mình, bà ta đập vào vai chồng cười.
"Chữ Tham hiện hết lên mặt ông rồi kìa, còn ra vẻ nữa."
Ngôn Bắc Hải ngăn lại lời cha mẹ đáp.
"Hai người đang nghĩ xa quá rồi, chưa chắc cha vợ đã để lại chức tổng giám đốc cho con đâu."
Vương Mỹ Lâm lại không quan tâm.
"Ai biết được, con cứ cố gắng lên rồi cái công ty đó sẽ là của con thôi."
"Mẹ à nói vậy không hay đâu."
"Làm gì có ai ở đây mà sợ, vợ mày nó đi làm rồi còn gì.
Thôi ăn nhanh nhanh lên rồi còn đi xin nghỉ việc."
Nghe mẹ mình nói Ngôn Bắc Hải dở khóc dở cười.
Đến tối Ngôn Bắc Hải liền đem chuyện này nói với vợ mình.
Đào Thi Hàm tưởng chồng sẽ từ chối đang định báo cho cha mẹ thì chồng cô lại nói đồng ý.
"Anh nói thật chứ, để mai em sẽ nói với cha mẹ em."
"Thật, chúng ta khi nào chuyển đi."
"Chắc cuối tuần này, hì hì em biết thể nào anh cũng đồng ý với em mà."
"Tất nhiên rồi, vợ nói gì anh cũng sẽ làm hết."
Hai người lại gần hôn lấy nhau, nụ hôn ướt át khơi dậy cảm xúc ham muốn trong cơ thể cả hai.
Ngôn Bắc Hải ôm vợ nằm lên giường nói.
"Chúng ta làm chút vận động trước khi ngủ chứ nhỉ."
"Cái anh này."
Đào Thi Hàm tay thì đẩy người nhưng trong lòng đã bật đèn xanh cho chồng.
Cứ thế một đêm xuân tình qua đi..