Đào Thi Hàm một đường đi đến nhà chồng, đến khi vào trong lại không thấy Ngôn Bắc Hải đâu, mà mẹ chồng lại chặn cô ở ngoài không cho cô vào.
Vương Mỹ Lâm khoanh tay nhìn Đào Thi Hàm mặt nặng mày nhẹ chất vấn cô.
"Sao, ở nhà mẹ đẻ ăn sung mặc sướng không thích à còn mò về căn nhà rách nát này làm gì?"
Qua câu nói gay gắt này của mẹ chồng Đào Thi Hàm đoán rằng bà đã biết được chuyện, cô sốt sắng giải thích.
"Mẹ à nghe con nói đã, sự việc không như mẹ nghĩ đâu!!"
"Cô biết tôi nghĩ gì ư? Tôi chỉ biết rằng nhà cô chưa bao giờ để Bắc Hải vào mắt, chồng cô đã chịu những ấm ức gì ở đó cô có biết không hả?"
Vương Mỹ Lâm càng nói càng hăng.
"Đúng là được nước lấn tới, thấy con trai tôi thân cô thế cô nên muốn bắt nạt chứ gì! Tôi nói cho cô biết chúng tôi có nghèo cũng không phải không có tự trọng."
"Có vài đồng bạc mà tưởng mình cao quý lắm nên hạ nhục người khác, chút bố thí đó của cô nhà tôi chẳng để vào mắt."
Mắng sa sả một hơi xong bà ta cũng không thèm nghe Đào Thi Hàm giải thích đã đóng rầm cửa lại.
Bị nhốt bên ngoài Đào Thi Hàm không biết nên làm gì, gọi điện cho Ngôn Bắc Hải thì hắn không chịu nghe máy.
Cô đợi trước cửa nhà hơn hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng thất vọng đứng dậy đi về.
Bên trong bà Vương ló đầu ra cửa sổ nhìn, Ngôn Tống Bình ngồi uống nước thấy vợ mình lén lút như thế hỏi.
"Nó đi chưa?"
Vương Mỹ Lâm bĩu môi đóng rèm ngồi xuống ghế đáp.
"Đi rồi."
Lúc này Ngôn Tống Bình có phần lo lắng con dâu bị mắng sẽ ghét nhà mình, ông ta chép miệng nói với vợ.
"Này bà có thấy chúng ta quá đáng không?"
Vương Mỹ Lâm trừng mắt với chồng mình, vừa cắn hạt dưa vừa trách móc.
"Quá đáng gì chứ, ông nghĩ xem một năm qua con trai mình phải chịu bao nhiêu sỉ nhục rồi.
Ông bố vợ kia coi khinh con mình khác nào coi khinh gia đình mình."
Bà ta cưng con trai nhất nhà, có gì cũng quan tâm đến con trai đầu tiên làm sao nhịn được cục tức này cơ chứ.
Còn chưa đến nhà thông gia làm náo loạn là bà ta đã kìm nén lắm rồi.
Nhưng Vương Mỹ Lâm cũng không xem lại bản thân mình, chính vì muốn cướp tài sản nhà con dâu mới hi sinh để con trai ở rể.
Con trai bà ta là phế vật mới bị mắng, bây giờ lại quay ra trách ngược nhà người ta.
Thấy vợ mình ăn nói hùng hồn như vậy Ngôn Tống Bình gãi mái đầu đinh thắc mắc.
"Thế bà không sợ con dâu đổi ý không chia tài sản với thằng bé à?"
Vương Mỹ Lâm sớm đã nghĩ tới trường hợp này, bà ta đáp.
"Yên tâm đi, con nhỏ yêu Bắc Hải như thế làm sao nỡ bỏ thằng bé.
Bọn trẻ ngày nay có câu gì nhỉ, kẻ nào yêu nhiều hơn kẻ đấy là người thua cuộc.
Đào Thi Hàm không dám buông tay đâu."
"Bà nay cũng nói triết lý cơ à."
Vương Mỹ Lâm định nói gì thì nghe tiếng cửa mở, sau đó là giọng của Ngôn Bắc Hải vang lên.
"Ban nãy có ai đến hả mẹ?"
Ngôn Bắc Hải giận vợ liền tắt máy đi ngủ cả buổi chiều, đến khi tỉnh dậy ngồi trong phòng suy nghĩ hồi lâu mới thấy mình hành xử hơi trẻ con.
Lại nghĩ sau này bản thân hắn cũng nắm được công ty trong tay, bây giờ chịu khổ nhịn nhục tí có đáng là gì.
Ngẫm vậy hắn đứng dậy đi ra ngoài, mẹ hắn thấy hắn đã ngủ dậy đon đả đứng lên.
"Con trai cưng dậy rồi à? Mẹ hầm món canh gà con thích rồi đó, mau uống đi cho đỡ đói."
Ngôn San San từ trong nhà vệ sinh đi ra bĩu môi.
"Sao mẹ cho anh ăn mà không cho con ăn! Mẹ thiên vị quá rồi đó!"
Vương Mỹ Lâm phất tay với con gái.
"Mày béo lắm rồi, ăn nữa để thành heo à!"
"Mẹ không cho thì con sẽ nói nãy chị Thi Hàm...ưm...ưm!!
Còn chưa nói xong Ngôn San San đã bị Vương Mỹ Lâm nhanh tay bịt miệng lại, Ngôn Bắc Hải nghe không rõ em gái nói gì quay qua hỏi.
"Ban nãy làm sao cơ?"
Vương Mỹ Lâm nhéo con gái rồi nhìn con trai nói.
"Chẳng có gì đâu con, mau ăn đi.
Còn San San mẹ cũng phần con cái đùi gà đó."
Đến đây bà ta nói thầm với con gái.
"Im lặng đi đừng có quấy rầy anh con."
Ngôn San San được hối lộ chiếc đùi gà cũng vui vẻ đồng ý im lặng.
Cả ba đi vào bếp, Ngôn Bắc Hải xúc canh ra bát rồi ngồi ăn, Vương Mỹ Lâm đang định hỏi con trai canh ngon không thì hắn lên tiếng.
"Mẹ à con nghĩ ngày mai con sẽ về lại bên kia."
Vương Mỹ Lâm chau mày hỏi.
"Sao lại về? Ở đây thêm vài ngày nữa đi con."
"Nhưng mà con sợ vợ con lo lắng..."
Nghe con mình lưỡng lự Vương Mỹ Lâm đảo mắt, bà ta bắt đầu nói xấu con dâu mình.
"Con thì sợ nó lo lắng, còn nó lại chẳng lo lắng cho con tí nào.
Xem đi con bỏ về nhà mà nó chỉ gọi điện cũng không đi xe đến đây.
Nhà nó cách đây có xa đâu, muốn xin lỗi mà chẳng có chút thành ý gì."
"Cứ ở đây thêm hai hôm nữa đi, xem xem vợ con có coi trọng con không, nếu coi trọng nó sẽ tự tìm đến đây."
Ngôn Bắc Hải thấy lời này của mẹ cũng có lý bèn làm theo ý của bà.
Nhưng hắn đâu có biết mỗi lần Đào Thi Hàm đến Vương Mỹ Lâm đều chặn không cho cô gặp mặt chồng.
Bà ta làm vậy chỉ muốn Ngôn Bắc Hải có giá, để Đào Thi Hàm càng thêm áy náy với chuyện này.
Như vậy tương lai con bà ta sẽ nắm thế chủ động trong mối quan hệ vợ chồng, không sợ bị con dâu sai bảo.
Đào Thi Hàm quả nhiên giống như bà ta dự đoán, lo sợ chồng sẽ vì chuyện này mà ly thân với mình nên càng hốt hoảng.
Khó khăn lắm bọn họ mới được ở bên nhau, cô không muốn chỉ vì chút hiểu lầm nhỏ mà hai người cãi vã gây rạn nứt tình cảm.
Đào lão gia mấy hôm nay nhìn con mình sốt sắng cũng biết bản thân hơi quá đáng, nhưng ông rất kiêu ngạo sẽ không mở lời xin lỗi con rể trước..