Suốt dọc đường quay về nhà không ai nói với ai một câu nào, đơn giản thì Belie không phải kiểu con gái sẽ nhăng xị lên khi vấn đề chính còn chưa giải quyết xong, dù sao họ cũng cần phải rời khỏi đây rồi giải quyết chuyện riêng kia sau, hoặc cũng có thể cô sốc đến mức chết lặng mất rồi.
Belie vẫn ở trong vòng tay của Arthur khi anh bay vụt qua các tầng mây mang cô về nhà, vòng tay ấy vẫn thế, mạnh mẽ, vững chãi chở che cô trước bao định mệnh nghiệt ngã, nó cho cô cảm giác bình an đến mức chỉ mới ban nãy thôi, cô đã nguyện sẽ bỏ cả thế giới để ở bên người, thế mà giờ đây, tất cả những gì cô cảm thấy chỉ còn lại sự sợ hãi, căm hận và đắng cay, cùng với nỗi đau hóa thành sức ép đến nghẹt thở.
Ngôi nhà hiện ra trong tầm mắt Belie, nó vẫn thế, một ngôi nhà hai tầng nhỏ nhắn nhưng bên dưới tầng hầm đào sâu xuống đất là một phòng y tế, một kho vũ khí, đủ để nó trở thành một pháo đài quân sự cỡ nhỏ bảo vệ vị lãnh chúa ngự ở trong đó, nơi đó, nơi mà cô đã nghĩ nó là nhà mình, nơi duy nhất chấp nhận cô, yêu thương bảo bọc cô, ấy thế mà giờ đây khi cô chạm chân xuống nền của nó, tất cả sự ấm áp hôm nao hóa thành sự lạnh giá tột cùng.
Ngay khi Arthur buông Belie ra, cô đã lùi lại phía sau vài bước, hai tay cô siết chặt, đầu cuối xuống như thể không muốn phải đối diện với sự thật cay đắng và đớn đau này, cô im lặng, chờ đợi một lời giải thích từ Arthur, chờ đợi hai bàn tay ấm áp đó sẽ đặt lên vai cô, buộc cô nhìn vào mắt anh và cho cô lời giải thích hợp lý nhất.
Belie nghĩ mình luôn là người thấu tình đạt lý, cô rất dễ cảm thông cho những sai lầm của người khác, đến mức nhà Laurentin đối xử với cô tệ như thế cô còn thông cảm cho họ mà, cô hiểu cô vì cô là con riêng của chồng nên phu nhân Laurentin mới ghét cô đến thế, bởi vì cô là thứ làm tên tuổi của công tước Laurentin trở nên nhơ nhớt nên ông ta mới ghét cô đến thế, cũng hiểu cho hai anh em nhà đó nhận được sự giáo dục từ cha mẹ họ như thế nên mới ghét cô, cô còn thông cảm cho cả bọn người hầu cũng do nhận lệnh nên mới đối xử với cô như thế, bởi cô hiểu sự ích kỷ hèn nhác của con người, cô hiểu góc tối trong loài thụ tạo được gọi là con người ấy. Ban nãy Asmodeus nói Arthur muốn báo thù, vậy có nghĩa là Satan cha cô đã làm điều gì đó sai trái với anh trước, nếu là như thế thì những chuyện ân oán này cô có thể hiểu được, hơn nữa, lúc đó Arthur chưa yêu cô, dù cô thật sự rất đau lòng, nhưng quá khứ là quá khứ, nên chỉ cần anh cho cô một lời giải thích hợp lý, Belie sẵn sàng bỏ qua tất cả, bởi vì dù có hận anh thì cha cô cũng không sống lại, dù có giết anh thì quá khứ cũng không quay lại.
Cô đã mất quá nhiều rồi, cô không muốn phải mất thêm Arthur nữa, lịch sử có thể lặp lại, nhưng quá khứ sẽ không thể quay lại, phải không?
Belie đã im lặng hồi lâu để chờ đợi lời giải thích từ Arthur, thế nhưng đáp lại cô chỉ có không gian im lặng đến mức ép nghẹt trái tim cô.
Cuối cùng Belie ngẩng đầu lên, Arthur đã ngồi xuống tràng kỷ từ bao giờ, anh ngã người ra, tay gác lên thành ghế, bộ dạng phong trần có phần buông thả của anh như thể một kẻ say đang ngẫm sự đời.
- Arthur không có lời giải thích nào dành cho em sau tất cả mọi chuyện sao? – Belie đứng im tại chỗ, hai tay vẫn siết chặt, cắn răng để nước mắt không tuôn rơi.
- Giải thích thì có thay đổi được sự thật không? – Arthur đáp lại cô, anh thậm chí còn không quay mặt sang nhìn cô, mà hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa sổ nơi bóng tối đang giăng mù mịt.
Câu nói đó khiến Belie cảm thấy tổn thương nặng nề sau tất cả niềm tin rằng Arthur sẽ cố giải thích để giữ cô lại, nước mắt cô rơi lã chả trên khuôn mặt, chảy từ khóe mi xuống cằm rồi vỡ tan dưới sàn nhà, cô cuối đầu sâu hơn, nước mắt cứ thế rơi xuống.
- Arthur biết nếu anh không giải thích, em sẽ rời khỏi đây mà, phải không? Anh, thật sự để em đi thế sao?
Lúc đó, Belie đã cuối đầu, nên cô đã không thấy được đôi mắt đau đớn bất lực của Arthur nhìn sang cô, cùng bàn tay muốn vươn đến cô, nhưng lại kiên quyết chọn bỏ xuống.
- Như anh đã nói với em, anh muốn đứng trên đỉnh cao của quyền lực, giết cha em, thứ nhất là trả chút tư thù cá nhân, thứ hai là để lấy sức mạnh của ông ta, giúp thiên đàng xâm chiếm địa ngục là để chiếm lấy tài sản, em đã bao giờ tự hỏi bọn thiên sứ vốn không cần tài sản vật chất nhưng địa ngục lại bị vét sạch của cải chưa? – Arthur nghiêng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt ấy không còn sự yêu chiều dịu dàng của một gã bạn trai lý tưởng nhìn về người yêu của mình nữa, mà là ánh mắt của một vị vua tham lam tột cùng – Tất cả đều ở Ildes!
Rồi, anh chốt lại một câu:
- Em nên nhớ, trước khi là chồng chưa cưới của em, thì anh là vua của một đế chế, mà phàm là những kẻ làm vua, không một kẻ nào lại không tham lam tàn nhẫn.
Belie choáng đến mức khụy chân, cô cố đứng vững, loạn choạng lùi về sau vài bước, nước mắt vì câu nói giá lạnh kia dường như đã hóa thành băng mà cạn khô.
- Nhưng lúc đó Arthur chưa yêu em mà phải không? Em hiểu bản tính của Arthur, Arthur sẽ không bao giờ làm thế với người mà anh yêu, phải không?
Artuhr nhếch môi cười, chìa bàn tay ra về phía Belie ngụ ý bảo cô lại gần, lúc này ánh sáng nhàn nhạt từ bóng đèn chiếu lên người Arthur, phủ anh trong tầng ánh sáng nhàn nhạt nửa sáng nửa tối đó, đôi mắt anh cũng nửa tối nửa sáng, không minh bạch cũng chẳng âm u, khiến Belie không cách nào đoán ra được biểu cảm trong nó, cô chỉ biết cô đang lừa dối mình, không, cô đã làm thế từ lâu lắm rồi, từ cái ngày cô thấy đầu của Arthur nằm trong Thủ Phủ Của Người Chết thì cô đã lừa dối mình rồi. Thật ra đến tận bây giờ thì chỉ cần nghĩ một chút thôi cũng đủ suy ra Arthur là con quái vật đã gây ra những bi kịch ấy, thế nhưng đứng trước hai con đường là tin tưởng và đi tìm sự thật, cô đã chọn tin tưởng Arthur, bất chấp lờ đi bao chứng cứ vởn vơ trước mặt mình, và giờ, nó không vởn vơ nữa, nó đã đập thẳng vào nhận thức cô, khiến cô không cách nào chối bỏ được rồi.
Thế nhưng, Belie vẫn không muốn chấp nhận, cô bất chấp mình ngu dốt và yếu đuối, đưa tay nắm lấy tay Arthur, giây phút đó, Arthur đã kéo mạnh cô về phía anh, cô ngã ập xuống đệm ghế, vào lòng của anh, khuôn mặt hai người kề nhau, đủ để cô cảm nhận sự hận thù đến giá lạnh trong đôi mắt và hơi thở anh, những cảm xúc mà chưa bao giờ anh dùng nó để đối xử với cô:
- Belie, em nghe cho rõ đây, tôi đã yêu em từ lâu lắm rồi, từ lúc em còn là một đứa trẻ được bế trên tay của Selafin, thế nhưng em chưa một lần nhìn đến tôi, thậm chí còn không phát hiện ra sự tồn tại của tôi, trong mắt em chỉ có Lucifer, trong tim em chỉ có duy nhất một mình hắn. Em vứt bỏ tôi không thương tiếc, xoay lưng về phía tôi mà nói em yêu hắn. Ngày hôm đó, trong tôi tồn tại hai thứ, là tình yêu và thù hận, tôi yêu em nhiều bao nhiêu thì hận em bấy nhiêu, giết cha em, tàn phá quê hương em, nhưng nó chưa đủ để giải tỏa cơn hận trong tôi đâu!
Belie như đóng băng tại chỗ, hai bàn tay Arthur vươn đến, áp lên bờ má cô, bàn tay ấm áp ấy bây giờ lạnh giá, sự dịu dàng ủi an đó giờ đây lại mang cho cô từng đợt đớn đau không cách nào chịu đựng nổi.
- Sau khi giúp thiên đàng sát phạt địa ngục, tôi dễ dàng tìm được em ở Romilda, đứa trẻ ngày đó chỉ là một cách để tôi đùa giỡn với em thôi, đề nghị với thiên thần hãy xử tử cha em trên thánh đường Michael cho em thấy, khiến em đau khổ, rồi buộc con quỷ đó dẫn em xuống địa ngục rồi thực hiện giao ước với em, tất cả là một tay tôi sắp đặt.
- Sau giao ước đó lẽ ra em đã là của tôi, nhưng Lucifer lại chen ngang, cũng không sao, bởi vì cứu em nên hắn mất ký ức vào tay tôi mà, bóp nát ký ức đó không thương tiếc để hắn vĩnh viễn không thể nhớ ra, còn em thì luân hồi, đơn giản! Tôi chỉ cần hủy phép của mẹ em là em sẽ bị tẩy não ở kiếp sau, tôi đã tính như thế, nhưng bằng cách nào đó ký ức của em lại không bị mất. Tôi đã định đón em từ nhà Laurentin từ khi em vừa sinh ra, nhưng vì ký ức của em không mất nên tôi đành để em lại. Mười sáu năm sau, Flora và Luan xuất hiện, tôi cho người đưa em ra khỏi nhà Laurentin, em còn nhớ mình thi trượt Metatron không? Chính tôi là người hạ điểm sàn xuống để em có thể vào được đấy, tôi muốn em hiểu cảm giác của tôi năm xưa, cảm giác chứng kiến người mình yêu không yêu mình thì đau đớn thế nào.
Bàn tay Arthur luồng qua gáy Belie, xuống lưng cô, ôm lấy cô:
- Tất cả kế hoạch đó, chỉ để biến em thành của tôi, từ tâm hồn cho đến thể xác – Anh dừng lại, thủ thỉ vào tai cô – Đó là lời giải thích của tôi, em chấp nhận không? – Đôi môi anh cong lên, kéo thành nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai
- Chính xác hơn, chấp nhận nổi không?
Belie khép mắt lại, hai giọt nước mắt cuối cùng chảy dọc xuống nơi bờ má, đọng lại trên vai áo của Arthur, rồi cô đẩy anh ra, rời khỏi vòng tay của anh, lắc đầu bật cười mà chẳng hiểu tại sao, nước mắt đã sớm khô cạn, chỉ còn tiếng nói nhẹ như lông hồng rơi trong gió:
- Tôi vẫn còn nhớ ngày tôi bị cưỡng chế biến đổi, trong giây phút đó, đầu óc và trái tim tôi chỉ có anh, không phải Luan hay ai khác, chỉ anh mà thôi, chỉ vì sợ tôi trở nên điên dại mất kiểm soát mà làm ảnh hưởng đến anh, tôi không chút ngần ngại rút dao tự sát, Arthur Solomon, hôm đó tôi đã đâm hàng chục nhát dao lên cơ thể này chỉ để lập tức chết đi, để không ảnh hưởng đến tương lai của anh. Tôi cũng không biết từ khi nào, anh đã trở thành tín ngưỡng của tôi, tôi không tin ác quỷ không tin thiên thần, cũng không tin đúng hay sai, tôi chỉ tin anh, chỉ cần anh nói điều đó là đúng, tôi không ngại xem cả thế giới này là rác rưởi, chỉ cần vì anh, đến cả Luan tôi cũng sẵn sàng quay lưng – Belie đứng trên cao, cuối mắt nhìn Arthur đang ngồi bên dưới đó, nhếch môi cười đắng cay
– Arthur Solomon, nếu đây là cuộc trả thù của anh, ép tôi vào tột cùng đau đớn, thì chúc mừng anh, anh thành công rồi.
Belie ôm lấy ngực mình, cảm nhận nỗi đau đang giết dần cô, đôi mắt như dại đi, chẳng còn những giọt nước mắt đau khổ, chẳng còn những tiếng gào đớn đau. Mà gào lên chửi mắng thì có được gì, nước mắt hoen mi thì có được chi, Arthur là một nhà vua tham lam tột độ, anh cần ngai vị của anh, cái giang sơn bát ngát đó của anh, cô không bao giờ có thể sánh nổi.
- Anh là tín ngưỡng của tôi, là cả thế giới của tôi, vậy mà bây giờ, thế giới của tôi đang sụp đổ, đổ vỡ hoàn toàn.
Nói rồi Belie xoay lưng bước đi, không nói thêm câu nào, dứt khoát buông chân rời khỏi Arthur.
Phía sau cô, Arthur vẫn ngồi đó, chẳng nhúc nhích, chẳng níu giữ, chỉ nói đúng một câu:
- Bất cứ lúc nào em muốn, cứ trở về bên tôi, tôi sẽ luôn đợi em.
Belie đã không nói một câu nào, thậm chí một giây chùng bước chân cũng không, làn váy phất lên theo từng nhịp đi dứt khoát, cô rời khỏi ngôi nhà đó, không một ánh mắt ngoảnh lại thương tiếc nhớ nhung, chỉ có nước mắt vẫn đọng lại nơi khóe mi cay.
Lúc này trước cửa nhà là hai chú chó và Kero, không biết từ khi nào ba đứa nhỏ đã đợi cô, Kero còn kĩ càng hơn chuẩn bị sẵn cái vali nhỏ, nó e dè nhìn cô, rồi thở dài:
- Em nghe cả rồi nên em đoán lần này chị sẽ không về nữa, nhưng đừng lo, chị không một mình đâu.
Lúc này, hai chú chó tiến lên dụi đầu vào chân Belie, mang lại cho cô chút ủi an nhẹ nhõm.
Không nói nhiều thêm và cũng không muốn ở lại đây lâu hơn, Belie bước lên thảm cùng Kero và hai chú chó bay vụt khỏi ngôi nhà.
Arthur đã không níu lại, anh mệt mỏi gác tay lên mắt mình, che đi những cảm xúc yếu đuối đang tràn ra từ đôi mắt mình:
- Em không cần phải chúc mừng, vì anh còn đau hơn em gấp trăm lần!
- Cần phải làm tàn nhẫn thế à? – Từ trong một góc tối của căn phòng, giọng nói của Letizia vang lên, rồi cô ta bước ra, chiếc váy suông dài mềm mại phủ nơi đôi chân yêu kiều.
- Có gì sai ở đây? Sự thật là ta đã từng hận cô ấy đến thế, và yêu cô ấy bằng cái cách điên khùng bệnh hoạn đó – Arthur đáp lại, tay vẫn giữ trên mắt.
Letizia bước đến bên cửa sổ, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào dung nhan diễm lệ của cô, tay cô bấu nơi rèm cửa mềm mại, đôi mắt xanh xám nhìn về phía chân trời xa xăm mù mịt, dường như nhắc đến chuyện này, thì dù cho Arthur Solomon là vị vua độc tài tàn nhẫn, thì Letizia cũng không cách nào ngăn mình sợ hãi và cảm thương cho những gì anh ta đã trải qua:
- Bị nhốt gần tỷ năm trong một cái lồng, bị thí nghiệm, không ngừng chịu đựng sự tha hóa ép xuống đập nát nhận thức, không điên khùng mới là chuyện lạ! Nếu tôi là cậu thì việc giết Satan là quá nhân từ!
Nhắc đến chỗ ký ức đó khiến Arthur khẽ run vai, nhưng chính vì cái cảm giác sợ hãi đến ám ảnh đó lại giúp anh trở nên mạnh mẽ để tiến về phía trước, buông tay xuống khỏi mắt mình, đôi mắt Arthur khôi phục lại thần thái cao ngạo và tàn nhẫn của một đấng trị vì ngồi ở ngôi cao quyền lực, anh đứng dậy, đưa tay mở một cổng không gian để trở về Ildes. Thấy thế Letizia quay sang anh, có chút không hài lòng:
- Cậu thật sự bỏ rơi Belie lại đây?
Arthur dừng bước chân, tay anh vẫn cho vào túi quần như thói quen của anh, anh không quay lại, trả lời Letizia:
- Cô nghĩ vì sao mà Asmodeus biết được tội lỗi của ta?
Letizia cau mày, không đáp, bởi vì cô thật sự không biết.
- Ta chắc chắn mình đã giết sạch những kẻ biết chuyện rồi, Asmodeus không thể biết được chuyện đó – Bàn tay Arthur siết chặt, đôi mắt tím như đặc lại vì sự lạnh giá –
- Là “Chúa” để hắn biết, chính xác hơn, là TÁC GIẢ!
Letizia rõ ràng thoáng nét sợ hãi và kinh ngạc trong ánh mắt, cô cắn môi hỏi lại:
- Chẳng phải cậu nói kẻ đó sẽ không can thiệp nhiều vào đây sao?
- Bởi vì kể từ bây giờ kẻ đó đã không muốn viết những chương ngắn giải trí nữa rồi, hắn đang đẩy câu chuyện này về cao trào kết thúc.
- Kết thúc sao? – Letizia đưa tay đặt lên bụng mình, cuối xuống nhìn nó – Kết thúc sẽ như thế nào? Sẽ còn bao nhiêu người còn sống?
Arthur nhếch môi cười, ngửa cổ lên nhìn trần nhà:
- Ta đã nói với Bell ta sẽ không để cô ấy trải qua cảm giác bị thí mạng như một con tốt, ta đã nói sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn, thế nhưng đến hôm nay ta đã nhận ra một điều, trước “kẻ đó”, dù cho bao nhiêu quyền lực, bao nhiêu sức mạnh cũng không thể thắng nổi, ta có cảm giác mình không thể mãi mãi bên cô ấy được rồi.
- Tốt thí? Qủa thật, chúng ta đều là tốt thí trong tay “kẻ đó” – Letizia cười, nụ cười buông xuôi mệt mỏi.
Arthur thu lại dáng vẻ bất lực trách đời của mình, hướng đôi mắt về phía cánh cổng không gian rồi bước đi:
- Có vẻ như giá cược lần này sẽ là sự xóa bỏ - Arthur nhếch môi cười - Ván cờ đã đi dần về kết thúc, cuối cùng sẽ có bao nhiêu quân còn trụ lại được? Sẽ có bao nhiêu con tốt bị thí mạng? Và những con tốt bị thí mạng đó, sẽ là ai?
Một vầng bóng tối bọc lấy cơ thể của Arthur, phút chốc hóa thành hoàng phục của một nhà vua, vương miện vàng đội trên đầu, áo choàng đỏ bay phần phật, giọng anh vang vọng bên tai của Letizia:
- Không phải là vua, quân hoàng hậu mới chính là quân cờ quyền lực nhất, thế nhưng quân hậu của ta tới giờ vẫn chưa rời khỏi vị trí ban đầu của nó, đã đến lúc ta phải dạy hoàng hậu của mình cách hi sinh quân tốt để tiến lên giành chiến thắng. Mà trước đó, sẽ có vài con tốt bị dẹp để mở đường cho hoàng hậu giáng lâm!
Letizia vẫn ở lại căn phòng đó cho tới khi Arthur mất dạng, cô thấy mệt mỏi chẳng muốn đi đâu, khẽ dạo quay căn nhà vắng tanh chẳng còn lại chút hơi ấm, cô tiến đến bàn làm việc của Arthur, trên đó có một bàn cờ đang đánh dở, ván cờ đã đi được hơn một nửa với gần một nửa số quân cờ hai bên đã bị loại khỏi bàn cờ, trong số đó có quân Hậu của bên trắng.
Thế nhưng quân Hậu của bên đen vẫn nằm im ở ô D – vị trí ban đầu của nó, nó vẫn chưa đi được một bước vào, nằm cùng hàng với nó là quân Vua ở ô E và quân Tượng C, trước nó là ba quân Tốt nằm lần lượt ở ba vị trị liên tiếp C, D, E, năm quân cờ này vây lấy nó, bảo vệ nó, nhưng đồng thời cũng cản bước di chuyển của nó.
Nhất là ba quân tốt nằm ở phía trước quân hậu, chúng đang rất cản đường quân cờ quyền lực này, khiến cho quân cờ này không hữu dụng như khả năng của nó có thể.
Ba quân tốt này chắc chắn sẽ bị dẹp đi để quân hậu có thể xuất kích giáng lâm!
Letizia nhớ đến ba đứa trẻ đi theo Belie lúc nãy, nhắm mắt hít một hơi thở đầy lòng ngực nặng nề rồi đem ba quân tốt ấy đá ra khỏi bàn cờ, nhích quân Vua sang một ô F và quân Tượng sang ô B, tạo khoảng trống cho hoàng hậu tiến lên.
- Arthur nói đúng, đã đến lúc cô học cách bước đi và thí tốt rồi, Belie!
“Bất cứ lúc nào em muốn, cứ trở về bên tôi, tôi sẽ luôn đợi em”.
Nếu Belie thật sự quay lại bên Arthur thì chỉ có hai lí do duy nhất, một là cô ấy yêu Arthur đến mức chỉ cần ở bên Arthur, cô ấy sẵn sàng bỏ qua mối thù kia, và cái còn lại là người phụ nữ quay lại sẽ không còn là Belie Laurentin nữa, mà là một con quỷ thâm độc lợi dụng quyền lực và tình yêu của Arthur để báo thù cả thế giới này.
Nếu không phải mang theo hai chú chó và Kero thì Belie thật sự đã buông thả mình trôi theo từng bước chân vô thức rồi, nhưng vì có ba đứa trẻ nên cô phải cố gắng nuốt cơn đau đớn ngập lòng kia xuống, bay thảm từ thành phố Loreto sang thành phố Celeste – thành phố lúc trước cô và Luan đã ở đó một thời gian. Lại nói từ ngày đồng hóa với năng lượng Sovereign, cơ thể Belie không những bất tử mà còn có được nguồn năng lượng vô tận xài mãi không hết, đến bây giờ cô vẫn để thiết bị hút năng lượng ở trong người mình, cho nên dù cô ở đâu thì cô vẫn là cái nguồn cung cấp năng lượng cho toàn bộ đất nước Ildes, và cho tới giờ cô cũng không định tháo nó ra.
Sau khi thuê một căn nhà nhỏ nằm bên con kênh Ivory như ngày trước cô cùng Luan sống chung, Belie để cùng Kero dọn dẹp căn phòng, cả hai chú chó vốn đã thông minh lại được Kero huấn luyện nên chúng cũng giúp một tay bằng cách ngậm đồ vật vào miệng và đặt chúng xuống theo hướng Kero yêu cầu.
Xong xuôi đâu đó, Belie liền ra ngoài đi mua đồ ăn cho cả nhà, dù cô không cần ăn nhưng hai chú chó hẳn phải đói lắm rồi.
Kero giành nấu bữa tối thay cho Belie, cô không nói gì, chỉ gật đầu rồi chạy lên phòng, quăng mình xuống tấm đệm, ngước mắt nhìn trần nhà, trông như một người chết không nhắm mắt.
Không biết là bao lâu, cánh cửa phòng bị đẩy ra, Kero cùng hai chú chó bước vào, chúng lại gần giường Belie, dùng răng cắn cắn vào bàn tay cô, thu hút sự chú ý của cô.
- Hôm nay đã mệt rồi, mấy đứa đi ngủ đi!
- Tụi em muốn ngủ với chị! – Kero hùng hồn tuyên bố, nói rồi nó huýt sáo, lập tức hai chú chó nhảy thốc lên giường Belie, mỗi con một bên, nằm sát vào người cô – Chị yên tâm đi, hai đứa nó ngày nào cũng được em tắm cho, sạch còn hơn người thường đấy.
- Không phải, ý chị là.. – Belie thở dài, rồi cũng im lặng trở lại, úp mặt vào bộ lông ấm áp của Mina, nước mắt từng giọt rơi xuống khuôn mặt – Cảm ơn đã ở bên chị lúc này, thật sự rất cảm ơn, Kero, Mino, Mina.
Đêm đó Belie vẫn thao thức mãi không ngủ được, nhưng ít nhất hơi ấm từ hai chú chó truyền đến khiến cô cảm thấy đỡ lạc lỏng hơn rất nhiều, ít nhất, cô vẫn còn một gia đình nhỏ dễ thương này để trở về.
Cũng trong đêm đó, Belie nhận ra một điều mà cô đã không biết từ trước, rằng từ lúc nào đó, Arthur đã có thể khiến trái tim cô đau đớn đến mức này.
Nhưng Belie chỉ cho phép mình yếu đuối một đêm mà thôi, sáng hôm sau, cô thức dậy sớm, dùng máu của mình viết một cái kết giới bảo vệ ngôi nhà này, bây giờ cô đã mạnh hơn cả đại pháp sư cộng thêm nguồn năng lượng vô hạn trong cơ thể mình thì kết giới của cô khắp thế gian con người này đã chẳng ai có thể phá được rồi.
Yên tâm, Belie lấy áo chùng trùm lên cơ thể mình, đeo lên mặt mình chiếc mặt nạ mỏng thiết kế che cả đôi mắt, cô rời khỏi thị trấn Ivory để đi tìm việc làm, thứ nhất cô cần tiền để lo cho gia đình mình, Kero cần sách để đọc, hai chú chó thì ăn cực nhiều, lại nói sống với Belie lâu ngày chúng đâm ra quen ăn ngon, cô muốn chăm sóc chúng, muốn cho chúng những điều tốt nhất, nên cô sẽ tự lao động, thứ hai, cô phải khiến cho mình bận thì mới quên được hình bóng ám ảnh tâm trí cô.
Là một pháp sư có năng lực như Belie thì tìm việc là chuyện rất dễ dàng, cô nhanh chóng tham gia vào một hội pháp sư tự do, ở trong hội tự do này khi tham gia không cần phải khai báo thông tin nhiều, chỉ cần để lại một cái tên là được, chọn cho mình cái tên Selafie – xuất phát từ tên ông ngoại cô là Selafiel, cô tham gia vào đó.
Trên bảng nhiệm vụ chưa có người nhận được phân ra cấp từ khó đến dễ, dĩ nhiên mức tiền thưởng từ cao đến thấp dần, Belie có chút ngẫm nghĩ, dù sao cô cũng chưa ra đời kiếm tiền bao giờ, lại tính toán khoản tiền nhận được dùng trong bao lâu, cuối cùng quyết định chọn nhiệm vụ cấp – trung bình khó – để làm. Người quản lý và vài thành viên của hội có vẻ không đồng tình lắm khi một người mới lại nhận nhiệm vụ như vậy, nên họ liền cử người theo cô, lại còn tốt bụng đến mức nói không cần chia tiền khi hoàn thành xong, coi như là dạy việc cho cô không công.
Belie chẳng quan tâm, chỉ để lại câu “muốn làm gì thì làm” rồi cầm tờ giấy ghi nội dung công việc ra đi.
Nhiệm vụ đầu tiên của cô là hái một loại thảo dược trên núi, sẽ không khó khăn gì nếu khu vực này không có nhiều gấu Kaoth hay đi quanh, mà loài thảo dược này lại hay mọc gần hang của nó nữa, nói chung lí do nhiệm vụ này được liệt vào hàng trung bình khó là vì phải đụng độ với loài gấu đã nhanh lại còn mạnh này.
Belie ngồi lên thảm, cưỡi một mạch từ chân núi lên đến gần đỉnh cùng với người cộng sự Marino của mình, khi thấy Belie bay một đoạn đường dài như vậy mà vẫn tỉnh bơ ngồi thả chân xuống bên thảm hóng gió, anh ta không khỏi há hốc miệng mồm mà hỏi:
- Tôi chưa biết năng lực của cô ra sao, nhưng riêng việc cô cưỡi thảm bay suốt cả tiếng đồng hồ từ hội đến đây, còn chở theo tôi, thì năng lượng của cô đã ngang hàng pháp sư cấp kim cương rồi!
Belie không nói gì, thậm chí lời nói kia cũng không thu hút được sự chú ý của cô, cô… không cách nào ngăn đầu óc mình nhớ đến Arthur, không cách nào buộc ý thức tập trung vào hiện tại nơi mà không có Arthur.
Rồi sau đó thì mọi chuyện dễ dàng hơn Belie nghĩ rất nhiều, cô dường chỉ ngồi trên thảm búng ngón tay là có thể xử được mấy con gấu sang một bên, chẳng có gì nguy hiểm cả, chẳng đủ sức để kéo cô thoát khỏi nỗi đau này.
Belie xuống thảm, chân cô dẫm trên tuyết để tiến lại một vách đá, cô đưa tay hái đóa hoa màu vàng ấy, đúng lúc này, một con gấu gầm gừ lao về phía cô. Lúc đó lẽ ra cô đã có thể ngăn nó từ xa, nhưng không, cô không làm thế, cô để nó lao đến mình, rồi trong khoảnh khắc nó dơ tay lên, bộ móng vuốt suýt giáng xuống lấy mạng cô, Belie mới đưa tay chặn lại.
- Này, cô điên à? Suýt nữa thì mất mạng rồi đó – Marino chạy lại, anh ta có vẻ mệt sau khi đối phó với mấy con gấu còn lại.
Giữa núi non trùng điệp chỉ có tuyết là tuyết và cái lạnh giăng thấu xương, Belie đã đưa tay ôm lấy ngực mình, cô cười như đã tìm ra được điều gì hay lắm:
- Làm được rồi…
- Ừ, chúc mừng cô, nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành mỹ mãn!
- Trong một giây suýt mất mạng đó, bản năng kéo tôi tỉnh táo lại để giải quyết vấn đề, dù chỉ trong một phần của giây đó thôi, tôi đã không nhớ đến anh ta nữa.
Marino chẳng hiểu cô gái đó nói gì, chỉ biết sau khi trở về từ nhiệm vụ đó, hai ngày sau cô ta quay lại, nhận ngay nhiệm vụ khó nhất của hội, và đi một mình.
Hiện tại Belie đang ở dưới lòng biển, trước mặt cô là một con bạch tuột khổng lồ đang tung xúc tua của nó đến bắt cô, ở trong môi trường nước làm cô bị bất lợi rất nhiều, con bạch tuột lại còn rất mạnh thêm vào đây là địa bàn của nó nữa, phải mất cả tiếng đồng hồ chiến đấu mới hạ được nó, moi được viên ngọc mà nó đã nuốt – hoàn thành nhiệm vụ của cô.
Lúc Belie bước lên bờ thì tay chân cô đã bằm tím do bị xúc tua khổng lồ của nó đập văng vào đá ngầm, thế nhưng cô lại vui lắm, dù không hẳn trong một tiếng, nhưng hễ mỗi khi cô cận kề cái chết, cô lại quên được Arthur.
Cô vẫn còn biết sợ hãi, vẫn còn biết giật mình, những lúc ấy bộ não cô sẽ theo bản năng mà dồn hết sự tập trung vào mối nguy hiểm kia, vì thế chỉ khi đứng trước nguy hiểm cô mới quên được Arthur trong vài giây. Vậy là kể từ đó trở đi cô luôn nhận nhiệm vụ khó nhất của hội và làm một mình, lần nào bước ra từ chiến trường cũng thương tích đầy mình, nếu không phải nhờ khả năng bất tử kia thì cô đã sớm chết từ lâu rồi.
Ban đầu là vài giây, từ từ sẽ quên hết, phải không?
Belie đã nghĩ như thế đấy, cô đã nghĩ cô sẽ quên được Arthur sớm thôi, vì đến Luan cô còn quên được, thì Arthur hẳn nhiên là có thể rồi. Nhưng cô đã nhầm, mùa hè trôi đi, xuân đến rồi đông về, lại thêm một vòng lập nữa, một năm đã trôi qua, Belie đã bước sang tuổi hai mươi.
Mùa thu đã đến, trong gió có hơi se se lạnh, bầu trời xanh trong, có chút nặng nề, những áng mây trắng theo làn gió bay qua ô cửa sổ, còn Belie thì ngồi trên bậu cửa sổ ngắm chúng, cô mặc một chiếc váy đen đơn giản ở nhà, mái tóc đen đã dài hơn, buông qua bờ vai quyến rũ chấm xuống bậu cửa, cái nắng nhạt mùa thu khiến làn da cô trở nên trắng mịn, khiến cho đường nét khuôn mặt cô lại càng hoàn mỹ như họa ra, đôi mắt ngày nào dường như đã chững chạc hơn, trầm lắng hơn sau một năm bước ra ngoài đời, mà chủ yếu là lao vào những chiến trường nguy hiểm.
- Chị lại nhớ Arthur nữa sao? – Kero bay đến cạnh Belie, hỏi.
- Có bao giờ quên đâu mà nhớ - Belie thẳng thắn đáp lại, cô khẽ tì cằm vào đầu gối, tay ôm lấy chân mình – Chị đã quen với cuộc sống không có Arthur, nhưng hình như ngoại trừ lúc ở trên chiến trường nguy hiểm ra thì không có nỗi lấy một giây chị quên người đó, đến cả ngủ rồi cũng mơ thấy, chẳng biết phải làm sao nữa.
- Đúng là dù cho chị rất yêu thương bọn em, nhưng không có Arthur thì cũng như không.
- Chị thừa nhận không ai có thể thay thế được Arthur, cả bọn em cũng không thể, nhưng nếu không có mấy đứa chị không biết mình đã thành bộ dạng gì rồi.
- Chị trông đâu có hận Arthur thấu xương nhỉ? Sao không về đi?
Belie thở dài, tựa lưng vào thành cửa sổ, buông chân xuống, nghiêng cổ ngó ra ngoài bầu trời u buồn:
- Ai lại có thể hận được người mình yêu, dù cho có hận thì hận, yêu thì vẫn yêu thôi, có quên được đâu. Còn việc trở về thì có lẽ một ngày xa xôi nào đó chăng? Chị chưa sẵn sàng lắm, ít nhất là trong một năm qua. Hơn nữa, chị vẫn còn tin Arthur cơ mà.
- Tin? Tin cái gì nữa? – Kero bất bình to giọng.
- Tin rằng Arthur thật sự rất yêu chị, có thể cách yêu của anh từng sai lầm, nhưng có lẽ, trừ Lucifer ra, chẳng còn ai yêu chị nhiều đến thế. Hơn nữa sau này bình tĩnh ngẫm lại, chị cứ có cảm giác Arthur cố tình để chị đi thì phải...
- Em biết lí do vì sao chị không cách nào hòa đồng được với con người rồi, bởi vì suy nghĩ của chị quá khác họ!
- Chị chỉ nói sự thật thôi, vì chị hiểu cảm giác yêu một người không yêu mình sẽ đau thế nào mà! – Belie nghiêng đầu cười, đúng lúc này trong tầm mắt cô lọt vào một bóng hình khiến cô cau mày lại, bước khỏi bục cửa sổ, cô nói với Kero – Đừng ra mặt.
Belie lấy một cái áo khoác ngoài mặc vào để trông lịch sự hơn, cô bước xuống tầng trệt mở cửa, rồi đi qua những ô gạch dẫn ra cái cổng gỗ nhỏ, nơi đó phu nhân Alison đã đợi cô từ khi nào.
- Dì! – Belie làm vẻ mặt ngạc nhiên lại có chút niềm nở chào đón bước ra mở cửa cho Alison – Sao dì lại đến đây?
- Lâu quá không gặp con, Belie, con khỏe vẫn khỏe ha? – Alison hỏi cô, mấy năm trôi qua trông ba ta không khác gì nhiều, vẫn trẻ và đẹp, với làn da dù ở tuổi bốn mươi hơn vẫn căng tràn nhựa sống, mà cũng đúng, sung sướng đến xa đọa như bà ta thì có gì phải lo lắng mà già sớm.
- Vẫn thế ạ, còn dì và gia đình thì sao? À, dì có muốn vào nhà chơi không?
- Khỏe lắm, à không cần đâu, dì rất bận, nửa tháng tới Alina sẽ kết hôn, nên dì đến mời con đây, bá tước thì trở về Ildes cả năm nay, con cũng biến mất.
Belie nghĩ vẫn chưa phải lúc thích hợp nói ra việc cô và Arthur chia tay nên hỏi sang câu khác:
- Con sẽ đến, nhưng làm sao dì biết con ở đây?
- Một người quen của dì nhìn thấy con rồi nói cho dì nghe, dì thật sự đã tìm con suốt thời gian qua – Alina trả lời, môi đỏ cười đoan trang hiền dịu, rồi nói xong vài câu xã giao, bà ta rời khỏi.
Belie cầm tấm thiệp vào nhà mà nghiến răng, cô gọi Kero và hai chú chó đến:
- Thu dọn hành lí thôi Kero, chúng ta phải đi!
- Sao thế ạ? – Kero hỏi lại, xong nó cũng nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc để rời khỏi.
- Nhà Laurentin không có cửa tìm ra hành tung của chị đâu, e là người quen của bà ta là nhân vật chẳng hiền lành gì, chúng ta phải đi, chị thì không sao rồi, nhưng chị phải giữ cho mấy đứa được an toàn.
Belie nghiến răng, vò nát tờ thiệp trong tay rồi ném vào sọt rác, đôi mắt cô tràn cơn tức giận và đề phòng:
- Chị không cần biết kẻ đó là ai, chỉ cần một người dám động đến các em, chị giết một người, một thiên thần, chị giết một thiên thần, một đội quân, chị giết một đội quân, chị sẵn sàng triệu hồi hết quân đội trong Thủ Phủ và cả phần cha để lại cho chị để rọc xương moi tim bất cứ kẻ nào dám động đến những người thân còn lại này, tuyệt đối, cho chúng chết không toàn thay nếu chúng dám động đến bọn em.
- Belie… - Kero thở dài, bay đến trước mặt cô, đóm sáng nhỏ xíu ấy lơ lửng nơi chóp mũi cô đầy âu yếm – Chỉ cần Belie có thể hạnh phúc, bọn em sao cũng được hết! Dù sao thì em cũng không sợ đâu, em tin Belie nhất định bảo vệ được bọn em chu toàn mà.
Belie đưa tay lên, chìa ngón út ra cạnh đóm sáng đó, mĩm cười dịu dàng:
- Chị hứa nhất định sẽ bảo vệ mấy đứa chu toàn.
Belie đưa tay thu lại tấm thiệp vừa bị bóp nát kia, vuốt cho nó phẳng trở lại, đọc ngày giờ rồi nhìn ra cửa sổ:
- Chị sẽ đến thử coi bọn chúng muốn gì.
- Thế có nguy hiểm quá không? Những con điếm nhà đó lúc nào cũng muốn hại chị, bây giờ chị lại không có Arthur chống lưng nữa.
- Yên tâm! Bây giờ việc giết chết được chị là một trong những điều khó nhất trên đời rồi, bây giờ chị cũng không nhân từ như xưa đâu, chúng thích chơi thì chị chiều – Lúc này đồ đạc đã chuẩn bị xong, Belie đứng lại gần ba đứa nhỏ, một vòng tròn xuất hiên giữa đám – Trong thời gian đó để đảm bảo an toàn chị sẽ gửi bọn em đến chỗ Thủ Phủ Của Người Chết, ở đó các em sẽ được an toàn.
Một năm trước Belie ra đi không mang theo gì nhiều đồ đạc cho nên trong hai tuần trước lễ cưới của Alina Lauretin, cô phải đi đo váy mua sắm đồ đạc chăm sóc lại nhan sắc một chút, dù sao đã mất chỗ dựa là Arthur rồi thì phải xuất hiện thật xinh đẹp để còn kênh mặt nhìn đời. Phụ nữ có thể không có một người chồng đẹp, không giàu có, thế nhưng chỉ cần đẹp và có khí chất là đủ ăn đứt nhiều người rồi.
Lại nói suốt một năm qua Belie toàn làm nhiệm vụ cấp cao, có khi chỉ cần vài ngày là cô kiếm đủ một khoản đủ sống vài năm, cô chi tiêu không nhiều nên bây giờ chuyện tiền bạc của cô khá đơn giản, vì thế cô cũng chẳng tiếc tay tậu cho mình những gì tốt nhất, xong vẫn còn chút nể mặt không muốn lấn áp cô dâu nên lưu ý không chọn những bộ quá nổi bật.
Lễ cưới của Letizia được tiến hành tại tư dinh nhà Cale – nhà chồng cô ta – Aldo Cale, con trai của công tước Cale xứ Balce. Theo thông tin Belie tìm hiểu được thì nhà Balce có vẻ là một quý tộc hết thời, nhưng dù sao vẫn còn cái tiếng thơm là công tước, vừa hay Alina cần một người chồng là công tước và cô ta có tiền để lo cho cái gia đình hết thời ấy, thiết nghĩ cũng là một cặp đôi hoàn hảo.
Xứ Balce nằm ở phía Bắc Romilda, đi xe lửa một ngày là tới, Belie chẳng thiết đi xe lửa nữa, dùng phép tàng hình rồi bay thẳng đến luôn, dù sao tốc độ của cô cũng nhanh hơn tốc độ xe lửa. Đến đó trước một ngày rồi thuê một phòng trọ, cô mệt mỏi đánh một giấc từ sáng đến chiều (chính xác hơn là mệt mỏi về mặt tinh thần, hơn nữa không ngủ cũng không có gì làm, vì Belie lúc này luôn trong trạng thái đầy năng lượng rồi), dĩ nhiên không bỏ qua một việc mà cô vẫn thường làm hằng ngày trước khi đi ngủ - tự hỏi lúc này Arthur đang làm gì - hay chính xác hơn, nhớ anh.
Thoảng khi Belie hay mơ thấy Arthur, anh bước về phía cô, nắm lấy tay cô, ôm lấy cô mà nói rằng anh đã quá mệt và mong cô quay về, lại thoảng khi cô mơ thấy Arthur đã lập một hoàng hậu cho riêng mình, những lúc đó cô thường thức dậy, lòng nặng nề mệt mỏi, tự hỏi có nên trở về không?
Thật sự, cô đã phân vân rất nhiều dù cô không phải kiểu người như vậy, có lẽ với tình trạng yếu lòng của hiện tại, e là chỉ cần Arthur đến trước cửa bày ra bộ mặt âu sầu hối lỗi là cô “đổ” ngay không trụ nổi, thế mà Arthur lại không đến, không một tin tức gì từ anh, cũng chưa nghe tin vua Solomon trở về, chẳng biết sống sao rồi, có ngủ được không, có buồn không, có nhớ cô không, …
Khi Belie còn đang lạc trong nỗi nhớ kia thì hoàng hôn đã đến, buổi tiệc của Alina bắt đầu lúc năm giờ chiều nên cô chuẩn bị lúc bốn giờ, không sớm đâu vì thay váy, trang điểm, tóc tai là những việc cực kỳ mất thời gian.
Belie có mặt trước cổng tư dinh nhà Cale trước năm phút – không sớm cũng chẳng muộn, sau khi đưa thiệp xác nhận danh tính thì cô cũng nâng váy bước vào. Như đại đa số những tư dinh trong thời đại này thì sân vườn của nhà Cale cũng có bệ phun nước, hoa viên xinh đẹp, nhưng không có quá nhiều những vách tường cỏ nên không gian tạo cảm giác khoáng đạt hiếu khách hơn, lễ đường đã được chuẩn bị đầy đủ ở góc đầu khu vườn, từ lễ đường đi xuống là những bàn tiệc nhỏ để đầy thức ăn, bánh ngọt và rượu, trang trí trang nhã mà vẫn giữ được sự bắt mắt sang trọng.
Lúc Belie bước vào, dĩ nhiên tới bản thân cô cũng tự hiểu thế nào mình cũng sẽ gây chú ý, thứ nhất là mọi người đang cực kỳ hiếu kỳ mối quan hệ giữa cô và Arthur cũng như nguyên nhân hai người cùng biến mất khỏi Romilda trong suốt một năm, hơn nữa, cô lúc nào mà chẳng gây chú ý ở một buổi tiệc với ngoại hình và trang phục trên người cô. Bộ cánh là sự phối hợp giữa màu xanh tối và màu vàng (dù thích màu đen nhưng cô vẫn biết đây là một lễ cưới), cổ áo vuông không quá trễ, ít đăng ten trông có vẻ khá đơn giản nhưng bù lại họa tiết hai bên thân váy trông nó vẫn sang trọng đúng mực, trang sức và giày cao gót, mái tóc thì chải cao với những chiếc cặp vàng hoa văn, tự tay trang điểm cho mình, điểm thêm cho khuôn mặt càng sắc nét là đôi hoa tai retro dài chấm nhẹ xuống bờ vai.
Không như mọi khi với tông màu tối làm mất không khí của một lễ cưới, không quá sắc xảo nổi bật lấn áp nhân vật chính, cũng không quá sơ xài tầm thường, không nổi bật nhưng vẫn có sức hút, Belie đẹp và cô biết mình đẹp, thay vì khiêm tốn thì cô thật sự lấy làm hãnh diện về điều đó, cô mắt liếc một vòng kèm theo nụ cười chào hỏi, bàn tay cầm cây quạt vải vẫn khép, cánh tay hơi co lại, để trên bụng, thanh lịch mà quý phái, ra dáng một quý cô.
- Ra là tiểu thư Belie cao quý đây mà! Sao lại đi một mình thế? Ngài bá tước không đi với cô sao? – Một người phụ nữ đón đầu cô bằng cách đưa cho cô một ly rượu cao chân, cô ta nhấp một ngụm, cười một nụ cười xã giao rồi nghiêng đầu hỏi Belie, cung cách đầy vẻ quý tộc, mà, nếu không phải chức tước cao thì đã chẳng dám đón đầu cô hỏi câu này.
- Anh ấy bận việc ở Ildes, vẫn chưa về được! – Belie cười đáp lại, về vấn đề này cô đã suy nghĩ khá nhiều, cô biết Arthur sẽ không công khai cả hai đã chia tay đâu, nên bây giờ cô nói dối cũng không ai biết, cô thì không sao nhưng cô vẫn còn gia đình nhỏ của mình ở nhà, cô không thể liều được, ở đây kẻ thù của cô tương đối nhiều, dại gì mà vì chút sỉ diện rồi tự đem mình ra đối đầu với nguy hiểm, với cả, chẳng phải chỉ cần cô muốn, thì vòng tay của Arthur sẽ là của cô, bất cứ lúc nào hay sao?
Nói xong Belie hớp một ngụm rượu, đôi mắt khẽ nhướn khi nhìn thấy vẻ mặt sững sờ không biết nên tin hay không của cô nàng, chẳng đợi cô nàng phản ứng, cô đã chạm ly với cô ta, chỉ một cái nhướn mày, chỉ một cái chạm ly, chỉ một tiếng thủy tinh va nhau, cô gái kia đã run rẩy, mà cả thảy mọi người xung quanh lúc này dường như cũng nhận thức được mọi chuyện qua thái độ kênh kiệu của Belie, phải, thế giới này có thể thay đổi, mặt trời rồi cũng có lúc tàn, nhưng cái bản mặt kiêu kỳ của cô ta khi khoác lên mình bộ cánh rực rỡ trong những buổi tiệc thì chưa bao giờ được dẹp xuống, mà có thể cho cô ta được sự kiêu kỳ tột cùng đó, bộ váy và trang sức đắc tiền như thế, ngoài Arthur Bewizer ra thì còn ai?
- Dì lấy làm vinh hạnh khi con đã đến, và cảm thấy bị khinh rẻ khi chồng chưa cưới của con có thể vắng mặt trong lễ cưới của chị nó! – Alison tiến lại, hôm nay bà ta ăn mặc rất hoành tráng, trang sức đầy người, váy màu ánh trăng phồng to và đi đầy đá quý trên thân váy, đến cả đăng ten cũng là lọa một, xa hoa đến từng chi tiết.
- Con thay mặt anh thành thật rất xin lỗi, dạo này ở Ildes nhiều việc quá, không thể nào làm khác được, chỉ biết thể hiện lòng thành bằng quà mừng thôi ạ! – Belie đáp lại, nhu mì phẩy phẩy cây quạt trước ngực, mắt đưa về phía phong thư và hộp quà để ở bàn.
- Dì chỉ mắng yêu thế thôi, chứ con đến được đây thì dì đã vui lắm rồi!
- Làm sao con có thể diễn tả được hết cảm xúc của mình khi được nghe những lời yêu thương này đây! – Belie tít mắt cười, trong đầu bổ sung thêm từ “buồn nôn” vào, lại nói tiếp - Con biết con là cô gái hạnh phúc nhất mà, vừa có được người chồng chưa cưới yêu thương, lại còn được gia đình mình yêu thương nữa, cảm tạ Chúa và các thiên thần đã cho con sinh đến thế giới này!
Alison cũng cười, vòng tay sang thân thiết đẩy lưng Belie về phía trước:
- Cứ tận hưởng buổi tiệc nhé!
Lúc này giờ đã đến, từ giữa lối đi chính được trải thảm đỏ, Alina trong bộ váy cưới trắng cùng cha mình bước ra, hai bên là những đứa trẻ xếp hàng tung hoa hồng, trông sắc mặt cô ta khá hồi hộp, ánh mắt ngại ngùng nhìn về phía chú rễ đang đứng cạnh linh mục trên lễ đường, có vẻ cô ta thật sự yêu anh chàng này.
Belie yên phận ngồi đúng ở vị trí được sắp xếp ở đầu hàng, vị trí mà nếu như lúc nãy cô tuyên bố đã chia tay Arthur thì còn lâu mới kê mông vào ngồi được, sau khi đọc xong một mớ tuyên thề rồi trao nhẫn, bên dưới kèn nhạc và tiếng vỗ tay vang lên chúc mừng. Belie cũng buông quạt xuống để trên chân mình, vỗ tay chúc mừng.
Belie chẳng ưa gì cái nhà này nhưng sau khi nhìn lại mình, lại nhìn về phía cô ta, cô có chút cảm tình chúc phúc, có thể mặc được chiếc váy trắng rồi được cha mình dắt lên lễ đường, trao cho người đàn ông mình yêu, thật sự là điều hạnh phúc trên đời này. Kiếp trước cô đã luôn mơ giấc mơ này, mơ mẹ mình chấm nước mắt vì hạnh phúc khi nhìn cô trong chiếc váy cưới, cha sẽ tự hào về cô và có chút dè chừng con rễ mới, và Lucifer sẽ hạnh phúc đến mức hồi hộp khi đón lấy tay cô từ cha, sẽ đặt vào mu bàn tay cô nụ hôn, rồi trán, rồi môi, rồi sẽ trao cho cô chiếc nhẫn vĩnh cửu ấy. Ngẫm lại thì thời thiếu nữ có cô nào không từng ít hay nhiều nghĩ qua, chỉ là sau này mới nhận ra thực tế phũ phàng đến dường nào.
Một lần nữa đưa mắt nhìn Alina hạnh phúc trao môi hôn ngọt ngào cho chồng mình, bỗng dưng trong đầu Belie hiện ra cảnh cô và Arthur cũng tương tự thế, vừa nghĩ đến thôi mặt cô đã đỏ, biểu cảm này không qua mặt được một quý bà ngồi cạnh cô, bà ta phất quạt, cười cùng Belie:
- Cô gái nào dự lễ kết hôn mà không mơ ước một ngày nào đó cũng được như vậy phải không?
- Vâng! Thật sự có thể cùng nhau đi đến lễ đường đúng là ơn Chúa!
- Còn tiểu thư thì sao? Đã hai mươi mốt rồi? Ở Loreto thì đã tính là muộn rồi đấy!
Cảm thấy quý bà này không có ác ý gì lắm nên Belie cũng cười thành thật, đáp:
- Có lẽ một ngày không xa nào đó khi chúng cháu đã đủ hiểu suy nghĩ của nhau!
- Có thể tìm hiểu nhau rồi mới đến với nhau thì thật sự rất tốt, từ xưa đến giờ hôn nhân toàn do cha mẹ sắp đặt, đặc biệt trong giới quý tộc này thì cái gọi là hôn nhân chẳng qua chỉ là cái giao kèo quyền lực cho này đổi kia mà thôi – Bà lão thở dài rồi đứng dậy, một hầu gái đỡ lấy bà – Tiểu thư cứ ở lại chơi, ta lớn tuổi rồi, cố lắm chỉ đến dự được phần lễ chính này thôi.
- Vâng, cầu Chúa ở cùng bà – Belie cũng đứng dậy, lễ phép nâng váy nhún chân chào kèm theo một nụ cười xinh đẹp đỡ phần xã giao hơn so với cái cách cô cười với đại đa số người ở đây.
Các bàn ăn chính được dọn lên, bàn nào bàn nấy đầy ắp thức ăn, tất cả đều là bàn hình chữ nhật dài, chỗ ngồi đã được định sẵn trong thiệp nên giờ đây Belie đang đi về bàn của mình. Đúng lúc này trong tầm mắt cô xuất hiện một bóng hình khiến cô ngạc nhiên suýt nữa thì vẫy tay hô gọi, may sao người đó nhìn cô, đưa tay lên miệng bảo cô giữ im lặng. Là Killiam, phải rồi nhỉ? Nhà Laurentin ít nhiều có giao tình với nhà Fredo cơ mà!
Đổi chỗ đã định là hành vi không lịch sự trong một lễ cưới nên Belie ngồi đúng chỗ của mình từ đầu đến cuối, sau khi ăn xong là đến màn tiệc tùng khiêu vũ, dĩ nhiên màn ăn uống này nhanh lắm vì bọn quý tộc không thích trò chuyện khi ăn, các quý cô lại không ăn nhiều do váy đa phần đều thiết kế ôm eo rất chặt, ăn nhiều có mà nghẹt thở, tất nhiên không lộ bụng được đâu vì cái áo lót Corset nịt bụng cực kì chặt.
Các bàn ăn được dọn dẹp ngay sau đó để mở ra không gian cho một bữa tiệc ngoài trời, Belie lập tức nâng váy nhẹ nhàng len qua đám người tiến về phía Killiam, cô ôm chầm lấy cậu ta như một cách chào hỏi thông thường, mà Killiam cũng ôm lại Belie, siết lấy mái tóc cô:
- Tôi nhớ cô biết bao! Suốt thời gian qua có nhớ tôi không? Có lo lắng cho tôi không?
- Tôi còn tưởng đời này sẽ không bao giờ gặp cậu nữa chứ! – Belie đáp lại rồi buông cậu ta ra, cười nói – Tôi biết cậu vẫn khỏe chán nên thèm lo vào!
- Miệng mồm cứ luôn thế đấy! Không thể một lần nói ngọt được à?
- Nói ngọt thì sao xứng đáng làm bạn cậu!
Rồi cả hai cùng cười, Belie cũng chẳng hỏi Killiam đã đi đâu và làm gì, cả hai chỉ ngồi tám nhảm với nhau những chuyện trên trời dưới đất thôi, chẳng ai can thiệp vào quá sâu vào đời tư của người kia.
- Dạo này cô vẫn ổn chứ? – Killiam hỏi, cậu nghiêng đầu nhìn Belie, khi phát hiện ra ánh mắt cô tắt đi ánh cười thì cậu né đi, xoay mặt về phía trước, nhấp một ngụm rượu, bộ dạng có vẻ mất tự nhiên.
- Nếu tôi nói rằng tôi ổn, cậu có tin không? – Belie cười, rồi lại nói tiếp – Tôi có cảm giác dù cậu rất ít xuất hiện nhưng cái gì cũng nằm trong tay cậu thì phải, cậu biết mọi thứ, nhưng lại vờ như không biết bất cứ thứ gì, rất giống với cô ta!
- Ai cơ?
- Một con khốn thôi!
Killiam chỉ kéo môi cười, tay lắc lắc cốc rượu, uống một ngụm rồi đứng dậy, ôm lấy Belie, vỗ vỗ vào lưng cô, nói khẽ vào tai cô:
- Con khốn đó đang rất nhớ cô đấy, con đần!
Belie hơi khựng người ra, sau đó cũng đưa tay đặt lên lưng của Killiam, cười:
- Chuyển lời với con khốn đó rằng tôi vẫn sống tốt lắm!
Rồi hai người buông nhau ra, Killiam vẫn tay chào tạm biệt Belie và mọi người xung quanh rồi xin phép về trước vì có việc bận.
Belie không biết có phải là mình tự tin hay không nhưng cô có cảm giác rằng Killiam đến đây chỉ để gặp cô thì phải? Nghĩ đến đây cô bỗng thấy lòng mình có chút gì đó vui vẻ và ấm áp, tự thưởng cho mình một ly rượu, Belie nghĩ cũng đến lúc mình nên ra về rồi, pháp thuật mà cô phủ lên Kero để bảo vệ cậu bé cũng không có phản hồi nào, vậy là cho tới bây giờ mọi chuyện vẫn ổn. Nếu vậy mục đích Alison mời cô đến đây là để làm gì, hay là cô lo lắng quá mức?
Cảm thấy không có gì phải cảnh giác nên Belie bỏ ly rượu xuống rồi đi về phía phu nhân Alison và Alina lúc này đang đứng cùng một đám khách, vì là chỗ đống người, hơn nữa cô cũng không có ý định gây hiềm khích, nên nhẹ nhàng mĩm cười, khép quạt lại đầy từ tốn và lễ độ:
- Con phải về thôi, thưa dì, chị!
- Xem kìa, làm sao một thành viên của gia đình lại có thể về sớm thế được – Alison nghiêng đầu trách yêu Belie – Dì không cho phép thế đâu nhé.
- Đúng thế, tiểu thư Belie là một thành viên của gia đình này mà, làm sao có thể về giữa tiệc thế được – Mọi người xung quanh cũng ủng hộ Alison, phẩy phẩy quạt nhu mì góp ý.
- Con phải về sớm thôi, Arthur đang đợi con!
Lúc này Alina khẽ cười, đưa tay lấy một cốc rượu trên bàn, đưa đến trước mặt Belie, cười:
- Nếu ngài bá tước đã muốn thế thì đúng là không làm khác được rồi, nhưng mà để cho công bằng thì em cũng nên bị phạt nhé!
- Thật có lỗi quá! – Belie cười nhẹ vẻ hối lỗi rồi cũng cầm ly rượu ngửa cổ uống cạn, có độc hay không cô không biết, nhưng cô biết không phải loại độc nào cũng giết được cô lúc này, hẳn nhiên Cetris không dư nhiều đến thế đâu, bên cạnh đó, nhà Laurentin có ăn phải gan trời cũng không dám hạ độc trước bao nhiêu con mắt thế này, chẳng bận tâm, Belie đặt ly rượu xuống, cô đảo mắt một vòng chào lịch sự rồi rời khỏi phòng tiệc.
Kéo váy leo lên cỗ xe ngựa đợi sẵn ở ngoài, Belie yên ổn chống tay lên thành cửa sổ ngắm nhìn đường phố Loreto chìm trong màn đêm mùa thu tĩnh lặng, sương rơi xuống dày đặc trắng xóa cả không gian, phóng tầm mắt ra phía xa xa chỉ thấy những màn trắng sâu hút và mờ ảo.
Bỗng dưng Belie tự hỏi cảnh trước mắt là như vậy, hay do lọt vào tầm mắt cô lại thành như vậy?
Belie buông cánh tay từ nãy đến giờ vẫn chống cằm mình, quả nhiên một cơn choáng ập đến cô, khẽ xoa xoa hai bên thái dương, cô tự hỏi mình đã uống phải cái gì? Đưa tay phất thử pháp thuật thì vẫn được nhưng lại không cách nào chữa lấy cơn đau đầu và mệt mỏi đang dâng lên trong người, tự rạch tay mình để kiểm chứng thì thấy vết thương vẫn có thể tự lành lại, dù chậm hơn bình thường một chút.
Một chất gì đó đang ức chế năng lượng Sovereign? Belie cắn môi mình, đưa tay đỡ lấy cái đầu đang choáng đến không nhìn rõ khung cảnh trước mặt, cô cố lấy lại tĩnh táo, nếu như thứ mẹ con Alina cho cô uống là chất ức chế năng lượng Sovereign thì đối thủ lần này của cô tuyệt đối không phải họ, mà là một kẻ đáng sợ hơn nhiều.
Raphael?
Khi cái tên này vang lên trong đầu Belie thì tim cô như quặng lên vì sợ hãi, cô chống tay lên thành xe, cố bước ra ngoài:
- Làm ơn đi vào chỗ nào đông người giúp cho!
Lời Belie vừa dứt thì cỗ xe ngựa đã phanh gấp lại, cô ngã chúi về trước, vừa hay một bàn tay đưa ra đỡ lấy cô, bàn tay của kẻ đó bóp cổ cô, “cứu” cô khỏi đập đầu vào thành xe, kĩ càng đến mức khi cô đã lấy lại thăng bằng rồi mà vẫn không chịu buông tay ra mà còn siết chặt hơn.
Belie đưa tay ôm lấy bàn tay đang siết cổ mình kia, cau mày nhìn người đàn ông mặc áo chùng đen đang ngồi trước mặt mình, hào quang thiên thần dù đã cố che đi nhưng vẫn chói lọi một cõi, đôi cánh trắng mờ nhạt phía sau lưng, những móng tay vàng siết chặt lấy cổ cô, thấp thoáng nơi cổ áo choàng là những sợi tóc bạc lấp lánh như sao. Cho dù hắn có trùm kín mình trong áo choàng thì cô vẫn nhận ra hắn, kẻ mà cô hận nhất trên đời này.
- Ông… là ai? – Belie đã tính gọi tên ông ta nhưng may sao dù choáng nhưng tâm trí cô vẫn còn tỉnh táo lắm, tính tới bây giờ thì Belie kiếp này vẫn chưa biết được sự tồn tại của Raphael.
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là chúng ta có muốn làm một phép thử không?
- Thử cái gì chứ?
- Thử xem Luan có yêu Flora không?
Vai Belie run nhẹ, cô chưa biết hắn muốn cái gì nhưng chỉ cần nghe đến hai cái tên này, cô liền cảm thấy lần này mình không chết cũng bị thương, chỉ cần dính đến hai kẻ này thì dù cho có đi bước nào, cùng với ai, thì cô cũng bị tổn thương hoặc về cơ thể hoặc tinh thần.
Raphael yêu Flora, nhưng Flora lại yêu Luan, nếu vậy hắn đang muốn tìm cách chia rẻ hai người bọn họ, và cách tốt nhất để chia rẽ một cặp đôi chính là một trong hai người họ phản bội lại người kia. Nghĩ đến đây, Belie đã mở to mắt sợ hãi với những gì đang diễn ra trong đầu cô, cô ra sức đánh vào tay Raphael nhưng vô ích, ông ta là một tổng lãnh thiên thần, là người đã tạo ra Luan, ông ta quá mạnh, đừng nói là cô lúc này, e là dù không uống phải ly rượu kia thì chỉ cần một cái búng tay ông ta cũng tóm được cô rồi.
Chỉ trong một cái chớp mi, không gian đã thay đổi, khung cảnh tối tăm trong xe ngựa trở thành một căn phòng cũng tối không kém, Raphael đã biến mất từ khi nào, chỉ còn lại mình Belie nằm trên giường, mà váy áo đã bị xé đi một nửa.
Belie thấy sợ, sợ hãi cực kỳ, cô cố ngồi dậy, kéo lại áo trên người mình, cố trấn tĩnh mình lại bằng cách nghĩ rằng Luan sẽ không thèm động đến cô, thế nhưng, cô bình tĩnh làm thế quái nào được khi mà trước giờ Raphael rất ít khi xuất hiện nhưng ra tay lần nào là đủ cho lần ấy, xuống một nước là chết một quân.
Belie bước xuống giường nhưng lập tức ngã khụy xuống đất, trán cô đập xuống sàn nhà, đau đớn khiến cô tỉnh táo lại đôi chút, thế nhưng chút tỉnh táo kia hoàn toàn bị đập nát khi hai bàn tay ấy chạm vào vai cô, đỡ cô đứng dậy. Khỏi cần nhìn thấy mặt cô cũng biết đó là ai, và cô cũng biết, người đó sẽ không bao giờ ân cần với cô kiểu này đâu, bàn tay người ấy luôn lạnh giá chứ không phải nóng rực như thế này, chưa bao giờ!
- Luan – Belie khẽ gọi, giọng cô yếu ớt và run rẩy như ngọn nến trước gió, đôi mắt ngước lên nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình.
Dưới ánh sáng nhạt từ bên ngoài hắt vào và ánh nến nhạt trong phòng, khuôn mặt anh trông như một làn khói sương trong màn đêm, thế nhưng đôi mày cau chặt, đôi môi cắn lại đầy chịu đựng cùng đôi mắt đầy sự đấu tranh của anh khiến anh trông chân thật hơn bao giờ hết, và đáng sợ hơn bao hết.
- Luan, làm ơn tỉnh táo lại đi! – Belie vung tay tát thẳng vào mắt của Luan – Chúng ta rơi vào bẫy của Raphael, tỉnh táo lại để thoát ra khỏi đây.
Luan bị tát một cái liền xoay đầu đi, anh đã không quay lại nhìn Belie như thể đang cố tránh xa cô ra nhất có thể, thế nhưng bàn tay đang ôm nơi vai cô vẫn siết chặt.
Belie lại tiếp tục vung tay tát, nhưng lần này bàn tay cô bị chụp lại, Luan đã bắt lấy cổ tay cô, rồi, anh áp tay cô lên má mình, mân mê như anh đã nhớ hơi ấm từ đôi bàn tay này từ cả ngàn năm trước, khẽ hôn lên đầu ngón tay cô, anh gọi, giọng anh khàn đục:
- Bell…
Hành động này của Luan khiến mọi hi vọng của Belie bị đập vỡ dần, cô xô Luan ra, thu tay lại, dùng răng cắn phập bàn tay, máu tuôn ra, cô sử dụng pháp thuật để thoát ra khỏi anh, thế nhưng vô ích, có vẻ như không gian này được phủ trong một kết giới rất mạnh và nó chống lại sức mạnh của cô.
Không còn cách nào khác, Belie đành nắm lấy cổ áo của Luan, lắc mạnh, cô gần như hét lên để có thể đánh thức được anh:
- Làm ơn! Hãy nghĩ đến Flora đi Luan! Raphael muốn dùng tôi như một con điếm thứ ba chia cách hai người, hắn ta đã dựng nên màn kịch này để Flora đau khổ mà rời khỏi anh, hãy nghĩ đến cô ấy, xin anh…
Luan nhăn mặt vì cơn đau khi chống lại cơn dục vọng trong anh, anh đưa tay ôm lấy đầu mình, đẩy mạnh Belie ra đến mức cô đập đầu vào tường chảy cả máu.
- Tránh ra! – Anh gầm lên, loạng choạng đứng dậy, tay anh không ngừng đấm vào mặt mình, mồ hôi cùng máu tuôn đầy trên khuôn mặt, mép môi rách toạt rồi lại lành, rồi cảm thấy nó không có tác dụng, anh tiến đến chống tay lên vách tường, không ngừng đập đầu vào đó, không ngừng gọi tên cô gái mà anh yêu – Flora, Flora, Flora, Flora, Flora, Flora, Flora, Flora, Flora, Flora, Flora, Flora, Flora, Flora, Flora, Flora, Flora, Flora, Flora, Flora ….
Anh gọi cái tên ấy hàng chục lần, mỗi lần như thế anh lại đập đầu mình vào tường, máu tuôn ra bết vào đó, máu chảy từ trán anh qua cánh mũi rồi nhiễu xuống chiếc áo sơ mi trắng, bết vào cơ bắp của anh, còn Belie chỉ biết ngồi im một chỗ nhìn anh hành hạ mình mà trái tim cũng chảy máu như anh.
Belie thừa nhận mình đã yêu Arthur, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ mình đã hoàn toàn quên Lucifer, nơi góc trái tim cô vẫn rất yêu Lucifer, cho nên bây giờ nhìn anh đau đớn như vậy cô thật sự không chịu đựng nổi.
Liếc nhìn trong phòng có một lọ hoa, Belie bò lại gần đó, đập nát lọ hoa, rồi cầm mãnh thủy tinh lên, cô không biết cách này có hiệu quả không, thế nhưng cô thà là làm thử còn hơn bất lực nhìn anh hạnh hạ mình như thế.
Bên tai cô, giọng anh vẫn đau đớn gọi tên cô ấy, hòa cùng tiếng anh đập đầu vào tường, từng âm tiết một không ngừng dội vào tim cô từng cơn đau thắt.
Hai tay Belie siết lấy mãnh thủy tinh rồi giơ lên cao, cô sẽ tự đâm mình, sẽ chết tạm thời, cô mong như thế này sẽ khiến anh bình tĩnh hơn, hoặc ít nhất có thể tự khiến mình ngất đi, không phải nhìn anh tự hành hạ mình nữa.
Đúng lúc này, bên tai Belie vang lên một tiếng gọi đầy âu yếm:
- Bell!
Belie lập tức dứt khoát đâm mãnh thủy tinh xuống ngực mình, máu xịt ra, ấm nóng, bắn vào mặt cô, thế nhưng, đó lại không phải là máu của cô.
Belie mở bừng mắt nhìn Luan đã áp sát cô từ khi nào, bàn tay anh nắm lại mãnh thủy tinh khiến nó cắt qua tay anh, máu chảy ra, bắn vào mặt Belie, chảy xuống bờ ngực trần của cô khiến làn da trắng ngần lại càng bật lên hơn, từng giọt từng giọt đỏ chói chảy xuống khe mềm ấy, mất hút nơi ngực áo.
Rồi, Luan đã cuối mặt xuống, áp mặt vào ngực cô, liếm nó cho cô.
Belie nhắm mắt lại, chấp nhận sự thật tàn nhẫn trước mặt, cô tuyệt vọng đến mức buông lơi mãnh thủy tinh xuống, bàn tay cô cũng bị cắt đứt, máu nhỏ giọt xuống đất, bê bết trên ngực Luan khi cô bán sống bán chết mà đẩy anh ra. Thế nhưng chỉ chạy được vài bước liền bị anh tóm lại mà ném lên giường.
- Không, thả em ra, Luan, thả em ra – Belie hét toáng lên, cô không ngừng chống cự đẩy Luan ra, anh áp môi xuống môi cô, cô cắn nát nó, cô liên tục đánh về phía trước, không ngừng đem mọi sức còn lại ra mà chống cự, nước mắt tràn trên bờ mi, máu tràn trên môi, tay cô vì không ngừng bị Luan dùng sức khống chế mà bấm tím, cô cắn môi anh, anh cắn lại nơi cơ thể cô, để lại những vệt đau nhói trên cơ thể, mà trái tim thì đã đau đến mức tái tê – Arthur, cứu em, Arthur, cứu em với, Arthur…
Tiếng của Belie hoàn toàn bị tắt nghẹt khi Luan bóp cổ cô, cô không thở nổi, không gọi nổi cái tên ấy nữa, cái tên duy nhất cô hi vọng, nước mắt cô rơi nơi gò má, máu đã rướm nơi cổ và ngực khi Luan cắn cô, tóc cô bù xù, bộ váy đã bị xé tung, cơ thể trần trụi nằm dưới thân anh.
- Câm-miệng – Luan nói, gằn từng chữ một, bàn tay anh siết cổ Belie chặt đến mức khi anh buông tay ra thì cổ cô đã hằn đủ năm ngón tay của anh, anh tóm chặt lấy cằm của Belie, đặt nụ hôn điên cuồng vào đó,
cảm nhận mùi thơm, máu và nước mắt, hòa lại thành mùi vị đắng cay đau đau khổ của cuộc đời vương nơi đôi môi mềm đang cố giẫy giụa kia.