Phía Trên Môi Nàng

chương 140: xin ngài mau ôm em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

giờ dạ tiệc không có vị ăn chay đã là bắt đầu

Phái trên bàn dài bày biện các loại mỹ thực xa hoa huyết tộc yêu nhất

Ánh nến cùng rượu vang đỏ

Đồ ăn ngon cùng người đẹp

Có thể nói, mỗi người đến tham gia dạ tiệc ở trang viên Thảm Bố Lâm đều mặc lễ phục xa hoa, lãnh diễm mị ảnh, này vốn chính là một hồi liên hoan gia đình quỷ hút máu, không khí khó tránh khỏi có chút ám sắc.

Chẳng qua, vì chúc mừng các thành viên gia đình Mục phủ lại lần nữa tụ họp, cùng với vị địa vị tối cao cùng già nhất Áo Trạch lão tiên sinh tới nói, trận tiệc tối này cũng là vì kéo gần quan hệ con gái bảo bổi của mình cùng người yêu nhỏ, tổ chức quan hệ giữa hai người.

Rốt cuộc, hắn ngủ say nhiều năm như vậy, còn kém chút để Mục phủ ở dưới tình huống mình không hiểu rõ biến mất hầu như không còn, làm con gái bảo bối của hắn bị trắc trở.

Đối với Áo Trạch mà nói, khó tránh khỏi có chút thật xin lỗi con gái của mình, đã chiếu cố không tốt.

Cho nên, nam nhân ngồi ở đỉnh bàn dài chủ của Mục phủ, Áo Trạch tiên sinh giơ lên ly rượu, với mọi người trước mặt, bắt đầu lên tiếng.

Ánh mắt tối cả mọi người ở bàn dài mang ý cười mà nhìn lão chủ nhân ngủ say nhiều năm phát biểu cảm nghĩ.

Chỉ duy nhất một người, đôi mắt tuy rằng cung kính mà nhìn chăm chú Áo Trạch tiên sinh, chẳng qua, nàng tựa hồ có chút......!Không thích hợp.

Phi thường không, thích, hợp.

Ánh mắt Vưu Nhiên nhìn chăm chú Áo Trạch lão tiên sinh mấp máy hàm dưới, tuy rằng biết đối phương đang nói chuyện, nhưng nàng tựa hồ căn bản nghe không vào đối phương đang nói cái gì.

Đầu óc nàng hiện tại đã bắt đầu loạn ra một hồ sâu đen nhánh.

"......!Như vậy nói đến chỗ này, ta hy vọng các vị đêm nay dùng cơm vui vẻ, rốt cuộc nơi này không có vị ăn chay, ta đã kêu người bạn già Phất Minh Tân riêng chuẩn bị rượu huyết thuần khiết cao, đương nhiên số độ rất thấp, các vị nếm thử đi."

Áo Trạch nói xong, đầu tiên là giơ lên ly rượu vang đỏ, theo đó là mọi người đang ngồi bưng lên ly rượu máu đỏ thắm lên trước mặt.

Vưu Nhiên nhìn ly rượu trong tay như là máu đỏ tươi, nghe nói là dày máu tươi động vật sản xuất lại thấp độ rượu, hàm lượng cồn so với máu trâu đực thấp hơn, người bình thường đều sẽ không uống say, bao gồm Mục Phỉ.

Tửu lượng Vưu Nhiên cao hơn Mục Phỉ, chẳng qua, giờ phút này nàng nâng ly rượu ngón tay đang gắt gao nắm, đôi mắt nàng như là bị móc câu lấy giống nhau, nhìn kia ly rượu vang đỏ trong trạng thái xoáy nước.

Kia đong đưa, đỏ xinh đẹp.

"Vưu Nhiên, em không dám uống sao? Nếu không tôi lấy cho em một ly nước Anh Đào."

Mục Phỉ một bên mặc váy dài mày tím đen khẩn thấp giọng dò hỏi tiểu chó săn của cô.

Vưu Nhiên quay đầu, cho dù ở sảnh có nhạc nhẹ nhu hoãn, nàng vẫn như cũ có thể phi thường rõ ràng mà nghe được tiếng nói mỹ diệu mị hoặc của đại nhân mình.

Ánh mắt nàng lập tức liền dừng ở trên môi đỏ của Mục Phỉ đang hơi hơi mở ra.

So với ly rượu vang nàng vừa nắm trong tay còn đỏ hơn.

Đỏ, vừa nhìn giống mấy người phải thiêu đốt.

Vưu Nhiên còn không kịp tự hỏi chính mình vì cái gì sẽ nghĩ dạng so sánh kỳ quái vậy, nhưng nàng chỉ là nhẹ nhàng cười một cái, nàng nhưng không muốn bị Mục Phỉ đại nhân khinh thường, cho nên lập tức bưng lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

"Đại nhân, mong ngài không cần cảm thấy em là đứa nhỏ."

Vưu Nhiên nhẹ giọng phản bác, nhanh chóng uống hết, nhưng huyết vị độ tinh khiết cao kích thích cổ họng nàng, làm nàng nhịn không được lập tức uống một ngụm nước đá giải khát.

Mục Phỉ hừ cười một tiếng, đáy lòng nghĩ nào có uống rượu như vậy.

Tuy rằng Mục Phỉ còn muốn tiếp tục trêu chọc, nhưng nhìn tiểu gia hỏa ra vẻ bộ dáng người lớn, cũng liền không kích thích đối phương.

Cô biết tiểu tâm tư của Vưu Nhiên, đối phương tưởng muốn để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng mọi người, đặc biệt là lão phụ thân ngồi ở đằng trước bàn dài.

Tuy rằng cô rất muốn nhắc nhở Vưu Nhiên, không cần quá để ý mấy cái này, tự nhiên một chút thì tốt rồi.

Nhưng thật hiển nhiên, tiểu gia hỏa thật là khẩn trương đến không được.

Khẩn trương đến chân run đến không thể dừng lại.

Mục Phỉ nhìn không được, đành phải nhẹ nhàng đem tay đặt ở trên chân Vưu Nhiên, trấn an chụp một chút.

"Có tôi ở đây, không cần khẩn trương."

Nào biết, cử chỉ Mục Phỉ vốn là có ý tốt muốn trấn an, làm Vưu Nhiên mới vừa cầm lấy dao nĩa run run, dụng cụ cắt gọt đều rơi trên trên mặt đất.

Ầm một tiếng

Mọi người lập tức hướng tới Tiểu Vưu Nhiên ngồi ở bên cạnh Mục Phỉ nhìn lại.

"Ngượng ngùng, ngượng ngùng......"

Vưu Nhiên sốt ruột xin lỗi, biểu tình của nàng quẫn bách cực kỳ, nàng lập tức kéo chỗ ngồi ra một chút, ngồi xổm thân xuống đi nhặt bộ dụng cụ.

Mục Phỉ còn muốn nhắc nhở để Vưu Nhiên không cần phải xen vào, để phục vụ trực tiếp lấy một bộ mới là được, nhưng Vưu Nhiên sớm đã ngồi xổm thân xuống.

"Vưu Nhiên tương đối kinh sợ với uy nghiêm phụ thân đại nhân, có chút khẩn trương, mọi người không cần để ý." Mục Phỉ thiển thanh báo cho những người khác, giải vây cho tiểu gia hỏa, cũng nhìn thoáng qua cha nình đồng dạng tò mò, ý bảo cha mình không cần hỏi nhiều.

Kỳ thật Mục Phỉ cũng rất buồn bực, ngày thường lá gan của tiểu gia hỏa vẫn là rất lớn, tuy nói là lúc ấy thấy phụ thân đại nhân ngất xỉu đi, nhưng qua lâu như vậy cũng nên có chuẩn bị trong lòng, như thế nào hôm nay ở trong tiệc hoảng loạn như vậy?

Không đơn giản là khẩn trương, cả người tiểu gia hỏa cho cô cảm giác chính là rơi vào một loại rạng thái phi thường nóng nảy, này căn bản không giống Vưu Nhiên ngày thường.

Liền ở thời điểm Mục Phỉ trong lòng hoang mang, mặt ngoài còn phải cùng những người khác hàn huyên.

Toản ở cái phía dưới bàn, Vưu Nhiên lục tìm thấy bộ dao nĩa rơi xuống ở dưới ghế của Mục Phỉ, nàng muốn duỗi tay đi lấy.

Thật khéo hoặc không khéo, chân vốn là bị làn váy che đậy, bởi vì chủ nhân nhúc nhích, chân trắng nõn thon dài lộ bên ngoài váy xẻ tà cao.

Chân trắng của Mục Phỉ chói lọi mà dán gần vào trước mắt Vưu Nhiên ngồi xổm phía dưới nhặt dụng cụ.

Vưu Nhiên trừng lớn hai mắt nhìn cảnh này thướt tha như bức hoạ cuộn tròn, tốc độ thôi tình của hồng xuân thụ trong cơ thể làm nàng cầm lòng không đậu mà vươn tay, sờ soạng chân lộ ra bên ngoài của Mục Phỉ đại nhân.

Mục Phỉ bởi vì bị đột nhiên đụng vào mày đều nhướng.

Cô lập tức trừng lớn mắt liếc hướng về dưới bàn, cô muốn đem gia hỏa đùa giai kia xé nát.

Liền ở lúc cô vừa muốn tức giận hết sức, phát hiện thế nhưng là Vưu Nhiên đang vuốt chân mình!

Mục Phỉ tức khắc cảm thấy đầu óc có chút chuyển động qua tới.

Đây là tình huống như thế nào?!

"Tiểu Phỉ, làm sao vậy?" Ngồi ở trước sườn phụ thân Áo Trạch buông ly rượu xuống, rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm biểu tình kinh dị của con gái nhà mình, ông muốn nghiêng đầu xem xét rốt cuộc đã xảy ra chuyện thú vị gì.

Mục Phỉ lập tức ngẩng đầu, dùng làn váy phủ qua đầu Vưu Nhiên, trước hoạt động một chút, che đậy tầm mắt của phụ thân, lạnh lùng nói, "Không có gì."

"Vì cái gì tiểu chó săn của con nhặt bộ dụng cụ lâu như vậy?" Áo Trạch tiếp tục hỏi, thập phần buồn cười lá gan Vưu Nhiên có phải thật sự nhỉ như vậy hay không, tránh ở dưới bàn không dám đối mặt với người cha như ông.

Sách, ông có đáng sợ như vậy sao?

"Em......!Tôi hỏi một chút." Mục Phỉ cố nén xúc động muốn đá ngươi, hơi hơi hạ eo, ôm lấy váy che, bắt lấy tiểu súc sinh đang rơi vào ở trầm mê với việc sờ chân mình.

( Em đến tột cùng đang làm gì?) Mục Phỉ dùng ánh mắt răn dạy đối phương.

Vưu Nhiên bị Mục Phỉ bắt lấy như vậy, ý thức lúc này mới thanh tỉnh chút, nàng dần dần ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt bắt đầu nhỏ máu mũi.

( Em như thế nào chảy máu mũi?!)

Mục Phỉ muốn kéo tiểu gia hỏa nhìn kỹ xem, nhưng Vưu Nhiên đã biết chính mình càng lúc càng không thích hợp.

Nàng lập tức lấy tay Mục Phỉ ra, dùng lòng bàn tay khác che mũi lại, sau đó cả người nhanh chóng từ dưới bàn bò lên.

Vưu Nhiên kia vốn là phát ra hương khí huyết vị kỳ dị lập tức lan tràn ở trong không khí, mọi người nháy mắt xác định được mục tiêu toả ra mùi máu.

Vưu Nhiên xấu hổ mà dùng khăn trên bàn ăn che lại cái mũi, phi thường quẫn bách mà giải thích hành vi quái dị chảy máu mũi của mình.

"Thật sự thật, thật xin lỗi mọi người, ta giống như có chút nóng, ta đi toilet một chút, thật sự thực xin lỗi, Áo Trạch tiên sinh......" Vưu Nhiên đỏ bừng mặt nhìn phía mọi người có vẻ mặt kinh ngạc, cùng với ngồi ở vị trí chủ trì cha của Mục Phỉ đại nhân.

Nàng ảo não không thôi, suy nghĩ hỗn độn.

Nàng không kịp lại ở chỗ này, bởi vì máu mũi nàng đang ở trên trang phục trắng có vẻ càng thêm bắt mắt.

Cho nên nàng chỉ có thể sắp khóc mà cấp tốc rời đi, che lại cái mũi đi toilet trên lầu.

Để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.

Trong toilet tràn ngập hương khí hoa lan

Vòi nước xôn xao vang lên

Lấy nước lạnh băng đập vào mặt mình, nhưng đám lửa nóng bỏng kia vẫn cứ không diệt được.

Vưu Nhiên không biết chính mình là làm sao vậy? Đến tột cùng sao lại thế này!

Nàng nóng quá, nàng thật sự nóng quá, nàng cảm giác toàn thân phảng phất là đang dùng một ngàn độ bỏng cháy nàng.

Nàng che lại gương mặt nóng bỏng không thôi, cho dù dùng nước lạnh đều không tưới được nhiệt độ trên người.

Nàng nhìn gương mặt ửng đỏ của mình trong gương, tóc đã bị mồ hôi xối đến dính ở trên cổ, đồng tử càng thêm thâm trầm, quần áo bị nàng xả đến chỉ còn lại có áo trong, nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng nóng.

Nhiệt khí thở ra đều có thể đem người bỏng rát.

Nàng bực bội mà mặt lại, cả người đều đã bắt đầu đứng không yên.

Trong lòng càng là ngượng ngùng khó nhịn, bởi vì nàng không thể hiểu được, phía dưới thế nhưng đã ướt một mảnh.

Qua mười phút

Còn không thấy Vưu Nhiên trở về.

Ngồi ở đối diện trước sau bảo trì trầm mặc Hách Lị đã ngồi không yên, nàng tính toán đi xem tình huống Vưu Nhiên như thế nào, bởi vì chỉ có nàng biết Vưu Nhiên ăn vào quả cao liều tình dược!

"Ta đi xem Vưu Nhiên." Mục Phỉ buông xuống bộ dao nĩa, cùng phụ thân Áo Trạch thông báo một tiếng, liền đứng dậy đi toilet lầu hai, cái này làm cho Hách Lị tính toán đi trước xem xét tình huống lại lâm vào bên trong bất an.

Thịch thịch thịch ——

Mục Phỉ gõ vang cửa toilet, cũng không có người đáp lại.

"Vưu Nhiên, em ở bên trong sao?" Mục Phỉ có chút lo lắng, cô nắm lấy nắm cửa, một bên hỏi, phát hiện cửa toilet thế nhưng không khóa, cô lập tức đẩy cửa đi vào.

Cảnh tượng trước mắt tức khắc khiến cô kinh ngạc.

Vưu Nhiên cả người tựa hồ bị nước lạnh tưới qua, để lộ ra một loại nhu nhược sẽ đem người bức điên cùng cảm giác bất lực.

Nàng thở gấp dựa vào bên bồn tắm, sắc mặt đỏ sắp như máu, trong ánh mắt càng là nước mắt mờ mịt.

"Đại nhân......!Đại nhân......!Xin ngài, xin ngài mau ôm em.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio