Khi Doãn Tư Lê đang cùng tiểu chó săn ở phòng khách nghiên cứu đoán mệnh, xa ở một thư phòng khác Mục Phỉ căn bản là không có tâm trạng đọc vô.
Cô tháo mắt kính viền vàng xuống, nhìn câu chữ dày đặc trên sách, thế nhưng hoàn toàn không đọc vào
Thậm chí là đang loạn lật sách, cô cũng chưa ý thức được điểm này.
Giờ phút này, cô phi thường muốn biết, lão gia hỏa Doãn Tư Lê gà sẽ cho Vưu Nhiên mưu ma loạng choạng gì.
Không, là chân ái tương lai đáng chết.
Cô khó có thể tưởng tượng được hình ảnh tiểu chó săn của cô cuối cùng bị nam nhân khác hoặc là nữ nhân khác lừa lên giượng
Vưu Nhiên hồn nhiên như vậy, căn bản không phải đối thủ của những kẻ vô lại đó.
Tựa như Anh Đào đỏ trong tay cô.
Hạt no đủ, bóng loáng thơm ngon.
Một khi rơi vào đến bẫy rập tình yêu đó, liền sẽ trở nên khô héo, tựa như những cái vu thuật trên sinh mạng hư bại, không hề có sức sống.
Vưu Nhiên chính là Anh Đào đỏ của cô.
Anh Đào: Cherry ( đồng trinh)
Cô hy vọng người con gái của cô hẳn là luôn duy trì hồn nhiên.
Ít nhất, hẳn là vì nàng, cô càng không hi vọng tiểu chó săn sẽ bởi vì bất luận kẻ nào làm cho khổ sở khóc thút thít.
"Suy nghĩ của cậu quá vả mặt, với tính tính cậu, tiểu đồ ngốc bởi vì ai khóc nhiều nhất, thương tâm nhất?" Doãn Tư Lê thình lình xuất hiện ở trước mặt cô, sau đó mở miệng hỏi ngược lại.
Mục Phỉ liếc liếc nàng một cái, biểu tình trông không quá trong sáng.
Doãn Tư Lê đã đoán chân mệnh thiên nữ cho Vưu Nhiên, sớm đã đi tới chỗ phòng tối của nữ chủ nhân nơi này.
Nàng nhìn trang sách trong tay Mục Phỉ đã lâu, phi thường thông minh mà biết được Mục Phỉ đang bởi vì cái đoán vận mệnh này mà nôn nóng.
Mục Phỉ kỳ thật rất muốn biết kết quả bọn họ xem ra được.
Nhưng tính tình ngạo kiều đến chết cũng không chủ động hỏi.
"Ngươi vì cái gì còn chưa đi." Mục Phỉ lạnh mắt thấy Doãn Tư Lê thích trêu chọc mình, lạnh lùng hỏi.
Doãn Tư Lê cau mày, chỉ xem Mục Phỉ là người già nhớ giai.
"Quý công thân yêu của tôi, tôi không phải đã nói sao? Ăn sinh nhật của Tiểu Vưu Nhiên xong rồi sẽ đi, lại nói, tôi muốn ăn bánh kem tình yêu ngọt ngào nha ~" Doãn Tư Lê dõng dạc, chính là muốn ăn vạ ở nơi này, e ngại tính tình Mục Phỉ.
Mục Phỉ không lên tiếng, biết được tính tình đối phương lì lợm la liếm là đuổi cũng không đi.
"Ngươi" cô tạm dừng một chút.
Đối diện con ngươi tinh lượng của Doãn Tư Lê, lại nuốt xuống nói, "Không có gì."
"Cậu có phải muốn hỏi tôi, chân ái của Vưu Nhiên xuất hiện sao có phải không không? Hoặc là nàng / hắn trông như thế nào ~"
"......" Mục Phỉ bị đối phương đoán trúng tâm tư, vừa không gật đầu cũng không phủ nhận, chỉ là trầm mặc mà ngồi ở kia, giống như pho tượng lạnh băng.
Doãn Tư Lê nhìn ra được vị nữ chủ nhân này luôn là không muốn biểu đạt cảm xúc như vậy, rõ ràng trong lòng so với ai khác đều muốn biết đáp án hơn.
"Tôi cũng chỉ từ các sứ giả phía tây học một chút bên ngoài thôi, nhưng tôi có thể khẳng định chính là, người trong lòng Tiểu Vưu Nhiên đã xuất hiện."
Theo lời nàng vừa dứt, tay nắm trang sách của Mục Phỉ thình lình run lên một chút, cô mượn cớ đem sách đóng lại.
Trên bìa sách chính là《 thành kiến bá tước phu nhân 》, là nhà soạn kịch ở thế kỷ trước viếtcâu chuyện tình yêu thuyết âm mưu.
Bá tước phu nhân tình sử phong phú, mà cái khiến người liếu lưỡi nhất chính là, trong kịch nàng không chỉ cùng người hầu nữ của mình phát sinh tình yêu mà đương nhiên kết cục cuối cùng đều không phải rất tốt đẹp.
"Người trong lòng xuất hiện? Phương pháp sứt họng gãy gọng của ngươi cũng có thể xem ra tới cái này?" Mục Phỉ hừ cười một tiếng, cô rất là hoài nghi mức độ đáng tin của Doãn Tư Lê.
Doãn Tư Lê nhún nhún vai, "Không chỉ có xuất hiện, hơn nữa tôi còn biết đối phương là nam hay nữ." Doãn Tư Lê mang mũ màu đen chậm rãi nghiêng, thuận tay cầm đi sách trong tay Mục Phỉ.
U, cư nhiên coi trọng tiểu thuyết tình sắc thế kỷ này.
Nhưng sách có chút sắc, Doãn Tư Lê đều sẽ đem liệt vào là tiểu thuyết tình sắc, bởi vì cô đều xem qua.
"Ngươi là muốn để ta hỏi ngươi là nam hay nữ."
"Nào có, ta chính là đã biết, nếu ngươi không có hứng thú, ta đây cũng không cần nói tiếp." Doãn Tư Lê dùng đầu ngón tay mở ra quyển sách mới tinh, thực hiển nhiên, Mục Phỉ đối với loại tiểu thuyết tình cảm không có hứng thú, bằng không quyển sách này sẽ không giống như mới mua mới tinh như vậy.
Mục Phỉ ngồi yên ở ghế trên, cuối cùng vẫn là mở miệng hỏi, "Nam hay nữ nhân."
"Là nữ nhân, còn là nữ nhân hư phi thường không ổn." Doãn Tư Lê cười trả lời, lên giọng.
Sắc mặt Mục Phỉ phi thường khó coi, "Vưu Nhiên không có khả năng thích nữ nhân hư, tuyệt đối không có khả năng."
"Vì cái gì không có khả năng đây, có vài thiếu nữ chính là thích cái loại này......!Ân, cậu biết mà, các nàng càng được che chở, càng sẽ như thế, tiểu gia hỏa ở dưới che chở của cậu, nói không chừng tính cách cũng hoặc nhiều hoặc ít có điểm vặn vẹo."
Đáy lòng Doãn Tư Lê bật cười, nàng thật sự đang nói nói mát, trời biết Vưu Nhiên căn bản không ở dưới che chở của Mục Phỉ lớn lên, nữ chủ nhân vô tình này căn bản chính là đã hơn một năm không can thiệp chuyện nhà.
Quá nhẫn tâm, quá hư.
Cả gọi video báo cáo cũng không kêu tiểu đáng thương kia đến một lần, đương nhiên, mấy chuyện thương tâm đều là Vưu Nhiên vừa rồi bị Doãn Tư Lê buộc nói ra.
Mục Phỉ quả nhiên là cái nữ nhân hư.
"Vưu Nhiên có khả năng còn ở tuổi dậy thì, cho nên đối với những chuyện đó tương đối mới lạ mà thôi." Mục Phỉ tận lực làm cảm xúc mình ổn định, vì Vưu Nhiên có khả năng sẽ thích nữ nhân hư còn tìm từ phủ định nói.
"Tuổi dậy thì? Hảo đi, tuổi dậy thì đối với nhân loại mà nói xác thật là tồn tại, đối tính tình gì đó đều sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền, nhưng tôi cảm thấy tiểu gia hỏa vốn dĩ đã sớm trưởng thành, nhưng cũng lại thực hồn nhiên mà chọc người đau lòng." Doãn Tư Lê tưởng tượng đến vật nhỏ đáng thương vô cùng cư nhiên yêu thầm đồ cổ nhiều năm này như vậy, liền cảm thấy đặc biệt đau lòng.
Chủ yếu là yêu ai không yêu, cố tình yêu một người bạc tình như vậy.
Đường tình sẽ tuyệt đối là gian nan hiểm trở, bởi vì lão gia hỏa này tính tình ngạo kiều hơn nữa cổ quái khó hiểu, Vưu Nhiên trừ phi là trả giá hoàn toàn thiệt tình cùng dũng khí mới được.
"Vưu Nhiên không cần ngươi đau lòng." Nàng có ta đau là đủ rồi.
Mục Phỉ cũng không có đem câu phía sau nói ra, cô tin tưởng mặc kệ thế giới này thay đổi như thế nào, Vưu Nhiên sẽ vĩnh viễn theo ở dinh thự của cô, the ở bên người cô, cô sẽ cho Vưu Nhiên những gì nàng muốn hết thảy.
Cho nên, chân ái gì đó xuất hiện quả thực chính là lời nói vô căn cứ, còn có cái gọi "nữ nhân hư" gì.
Nếu Vưu Nhiên thật bị cái gọi là "nữ nhân hư" lừa lấy, vậy thì cô tuyệt đối sẽ trước một bước giết chết nữ nhân kia.
Mục Phỉ nhấp chặt một môi mỏng, tư tưởng ám hắc từ từ dần dần cắn nuốt nội tâm cô.
Cô thậm chí cảm thấy những lời này của Doãn Tư Lê thực buồn cười, bởi vì cô không muốn tin tưởng.
Trên gương mặt xinh đẹp của cô lộ ra một nụ cười khinh thường, lại thật sự thực hấp dẫn người, cho dù từ trên gương mặt kia lộ ra ngữ điệu toàn là lạnh băng, dáng môi thật đẹp, rất động lòng người, cũng khiến người cảm thấy rất lạnh lẽo.
Không ai có thể ở trên môi cô, lưu lại dung mạo yêu thích.
Cho nên cũng là không có người nào thể đạt được mảnh đất bí mật này.
"Ai nha, cậu không tin thì thôi, cười đến thấm người như vậy, quá dọa người." Doãn Tư Lê khoa trương xoa xoa cánh tay mình, dinh thự vốn dĩ âm trầm càng thêm rét lạnh, bị Mục Phỉ cười như vậy, càng lạnh thêm.
Mục Phỉ tròng lên áo khoác của mình, chuẩn bị lên lầu xem tiểu gia hỏa, cô không yên tâm tiểu chó săn đơn thuần kia bị Doãn Tư Lê mang trật.
"Vưu Nhiên sẽ không yêu nữ nhân hư, cũng không có khả năng, chỉ cần một ngày còn ở dinh thự của ta, ta liền sẽ không để chuyện vớ vẩn này phát sinh."
Doãn Tư Lê thiếu chút nữa cười ra tiếng, nàng làm bộ cái gì đều không biết, "Nga, là sao ~ vậy nếu thật sự xuất hiện?"
"Ta đây sẽ đem nữ nhân kia giết chết trước."
Mục Phỉ lưu lại một câu nói lãnh khốc như vậy, cũng không quay đầu lại mà đem Doãn Tư Lê đơn độc đặt ở trong thư phòng lầu một, ý bảo đối phương khi chưa đến thời gian bữa tối, tốt nhất không cần lại xuất hiện ở trước mặt cô.
Doãn Tư Lê ngồi ở trên sô pha cười, nàng cười đến sắp chết rồi.
Cái gì Ta đây sẽ đem nữ nhân kia giết chết ?
Hoá ra Mục Phỉ muốn giết chính mình sao?
Thật đủ kích thích, Doãn Tư Lê không khỏi vì con đường tình yêu của Vưu Nhiên cùng bạn mình cảm thấy lo lắng, Mục Phỉ kia như quan tài hủ bại chém một đầu mới đúng.
Mục Phỉ đi ở trên hành lang,những người khác khi cô đi ngang qua đều vấn an, nhưng cô đều xua xua tay ý bảo bọn họ không cần phát ra tiếng.
Tiểu gia hỏa đang nghỉ ngơi ở trên lầu.
Tuy rằng Vưu Nhiên vừa mới khôi phục tinh thần, nhưng cũng còn cần quan sát, cô kêu Đại Dì cưỡng chế làm Vưu Nhiên đến phòng cô nghỉ ngơi, dù sao gian thư phòng kia tạm thời cô không dùng đến.
Mục Phỉ nghỉ chân ở cửa phòng.
Môn là hờ khép, cô từ kẹt cửa, có thể nhìn đến Vưu Nhiên đang đưa lưng về phía mình, sửa sang lại thảm lông.
Tiểu gia hỏa tựa hồ không định nghỉ ngơi, cho nên mới đem thảm ghế dựa sửa sang lại phi thường chỉnh tề.
Mục Phỉ cũng không muốn Vưu Nhiên lúc này xuống lầu, hoặc là làm chuyện khác.
Đạo Lôi vừa mới nghe tin, nói là bánh kem thủ công phi thường tinh xảo đã đem đến dinh thự, hiện tại hẳn là bị đẩy khỏi phòng khách, mang về đặt ở trong phòng bếp.
Cô muốn cho Vưu Nhiên một cái kinh hỉ nho nhỏ, tóm lại, hiện tại còn không quá muốn cho tiểu chó săn nhìn thấy.
Cô đã nghĩ thông suốt về chuyện lúc nảy cô cùng Vưu Nhiên ngủ trên cùng chiếc giường.
Chỉ có hai cái khả năng.
Một là cô mệt mỏi.
Thứ hai là, cô bị Vưu Nhiên phát ra hương khí hấp dẫn, bất quá trăm triệu vui mừng, chính là cô cũng không có cắn đứt cổ đối phương.
Khi Vưu Nhiên khi còn nhỏ, cô ngẫu nhiên cũng sẽ ôm nàng, cho nên cũng là vì Vưu Nhiên lớn lên chính mình lại không ở bên người lâu ngày, đột nhiên ngủ ở cùng nhau mới làm cô cảm thấy kinh hoảng, như vậy ngẫm lại chỉ cần không phát sinh bất luận chuyện gì khác, nhìn lại thì chuyện đó cũng không có gì.
Cho nên dưới đáy lòng Mục Phỉ tự mình phân tích một phen, vẫn là quyết định cùng Vưu Nhiên hảo hảo nói chuyện về cái chuyện "nữ nhân hư" kia.
Nếu Vưu Nhiên toát ra bất luận cái manh mối không nên có gì, cô muốn lập tức cắt đứt ngọn lửa đó.
Vưu Nhiên chính là vật sở hữu của cô.
"Vưu Nhiên, ngươi không nghỉ ngơi." Mục Phỉ ngạnh sinh sinh mà mở cửa đi vào, cũng không có gõ cửa phòng trước.
Làm người bên trong có điểm trở tay không kịp.
Vưu Nhiên phảng phất như là bộ dáng thiếu nữ bị nhìn thấy trong hồ, lập tức đỏ mặt.
"Đại, đại nhân ngài đã tới......" Nàng vừa rồi thiếu chút nữa liền cầm lấy cái thảm lông ngửi ngửi, nghĩ mặt trên tấm đó khẳng định có hơi thở Mục Phỉ, bất quá may mắn, nàng không cầm lấy, bằng không vừa vặn bị đại nhân bắt được, nàng chính là biến thái!
Mục Phỉ hơi hơi híp mắt, nhìn Vưu Nhiên đột nhiên đỏ mặt.
Trong lòng cô tức khắc nghĩ tới Doãn Tư Lê đoán "Yêu nữ nhân hư".
Trong lòng ẩn ẩn phẫn nộ khiến cho cô lập tức đến gần tiểu chó săn tim đang đập loạn.
Cô vươn tay, đầu ngón tay thon dài xoa mặt đối phương.
"Vì cái gì đột nhiên nóng lên."
trên mặt nhiệt độ cao đến dọa người.
Còn chưa có hạ sốt sao? hay là bởi vì nghĩ đến người thích đã xuất hiện mà sinh ra rung động.
Đối mặt với đại nhân tới gần, Vưu Nhiên cảm thấy nhiệt độ cơ thể dần dần lên cao, giống như có một ngọn lửa ở trong cơ thể thiêu đốt, nàng bởi vì vừa rồi muốn trộm lấy thảm ngửi hơi thở đại nhân mà quẫn bách bất an.
"Đại nhân, ta phỏng chừng còn chưa có hoàn toàn hạ sốt."
Vưu Nhiên tái nhợt mà giải thích hành vi đỏ mặt.
" Những lời Doãn Tư Lê nói, đều là bậy bạ, ngươi không nên nghĩ là thật." đầu ngón tay Mục Phỉ chạm đến đến sau tai Vưu Nhiên tinh mịn mồ hôi, đối phương thế nhưng khẩn trương đến đổ mồ hôi.
Đầu tóc Vưu Nhiên bị Mục Phỉ dùng ngón tay chỉnh, nàng đành phải cứng đờ mà đứng ở nơi đó, "Đại nhân, ta......!Cảm thấy Doãn Tư Lê đại nhân nói cũng không hoàn toàn là sai."
Mục Phỉ đem tóc cột thành một cái đuôi ngựa, sau đó buông lỏng tay ra,đôi mắt cô lạnh băng nhìn chằm chằm Vưu Nhiên, "Vì cái gì không hoàn toàn là sai."
"Bởi vì......!Doãn Tư Lê đại nhân nói cho ở phía trước có gian nan hiểm trở, chỉ cần nỗ lực, cuối cùng cũng sẽ có kết cục tốt đẹp." Vưu Nhiên đơn thuần giải thích nguyện vọng mình phi thường muốn thực hiện.
Nàng chính là muốn cùng đại nhân vĩnh viễn ở bên nhau, cho nên, kết cục tuyệt đối phải hạnh phúc nhất, nàng cũng sẽ vì vậy mà cố lên.
Mà Mục Phỉ nhìn bộ Vưu Nhiên hơi hơi mang cười hạnh phúc khờ ngốc, cô thật sự thực không nghĩ đả kích vào tình yêu thiếu nữ thời kỳ thanh xuân của Vưu Nhiên.
"Gian nan hiểm trở, kết cục tốt đẹp." Mục Phỉ nhắc lại những từ mấu chốt phi thường chính xác.
Cô sẽ trở thành gian nan hiểm trở của Vưu Nhiên cùng kia nữ nhân hư kia, muốn kết cục tốt, nằm mơ.
Mục Phỉ cảm thấy có phải chính mình để Hán Thánh quê mùa ở bên người Vưu Nhiên chỉ dạy truyền thụ cùng huấn luyện, mà không có giáo hội đối phương về vấn đề tình cảm mông lưng hay không, cô giờ phút này có điểm hối hận vì rời nhà lâu như vậy.
Nhưng, sóng gió gia đình muốn nổi lên.
Ít nhất, muốn ở trước khi Vưu Nhiên tuổi lập cái gia quy, chính là lúc này.
"Vưu Nhiên ngươi nhớ kỹ, mặc kệ ngươi về sau sẽ chung tình với ai, nhưng nếu Mục phủ không đồng ý, ngươi liền không có biện pháp thực hiện quyền lợi này" Mục Phỉ có điểm ngay ngắn mà dạy dỗ Vưu Nhiên về thái độ xử lý loại chuyện tình cảm này.
Vưu Nhiên sửng sốt một chút, nàng không nghĩ tới, đại nhân sẽ cùng nàng thảo luận mấy chuyện này.
Đại nhân đây là đã chịu ảnh hưởng của Doãn Quý Công đoán mệnh sao? hay là nói, đại nhân hoặc nhiều hoặc ít vẫn là để ý nàng một chút?
"Đại nhân, Vưu Nhiên muốn hỏi một chút, Mục phủ không đồng ý là chỉ ngài không đồng ý sao?" Vưu Nhiên thật cẩn thận hỏi Mục Phỉ.
"Chứ còn làm sao." Mục Phỉ nhướng mày, lạnh giọng hỏi lại.
Vưu Nhiên lập tức cười gật gật đầu, nói cách khác, vấn đề cảm tình của nàng cùng đại nhân, chỉ cần Mục Phỉ đại nhân một người đồng ý thì tốt rồi, những người khác cũng sẽ không can thiệp, vậy thật sự là quá tốt.
Tuy rằng con đường phía trước từ từ, nhưng vẫn là thấy được hy vọng.
"Đại nhân, ngài yên tâm, trên phương diện này, ta nhất định sẽ chinh đến ngài đồng ý, đều nghe ngài." Vưu Nhiên thẹn thùng cúi đầu, sau đó lộ ra hai cái lúm đồng tiền.
Mục Phỉ cũng không vì nụ cười ngọt ngào của đối phương đả động, bởi vì ——
Cô vĩnh viễn sẽ không đồng ý Vưu Nhiên cùng nữ nhân hu đáng chết có tình yêu.
- -------------
- Salt: Ai ngửi thấy mùi chua của Đại Nhân không:v, btw mai mình đi chích vaccine nên có thể sẽ không ra chương mới được!.