Editor: Zittrasua (Wattpad).
Tưởng Kiến Quốc vẫn rất nghe lời Ân Âm, cũng cảm thấy lời Ân Âm nói có chút đạo lý: "Cũng được, anh nghe theo em.”
“Đúng rồi, em có chuyện muốn thương lượn với anh.” Ân Âm phủi phủi mặt trên cuae chăn, nghiêng đầu nới với Tưởng Kiến Quốc, “Nếu được thì anh đừng đến thành phố H làm nữa, ở đây mở tiệm kinh doanh nhỏ đi.”
Tưởng Kiến Quốc có một tay bếp núc rất tốt, ở thành phố H quán ăn làm đầu bếp, nhưng khoảng cách giữa thành phố H và thành phố S rất xa, một hai tháng mới được trở về một chuyến, những năm nay di động còn chưa phổ biến, liên lạc rất khó khăn, hắn tuy rằng là đầu bếp chính, nhưng cũng chỉ là người làm công cho người khác, tiền lương cũng không cao, mỗi ngày đều làm việc cực nhọc, đời trước, Tưởng Kiến Quốc bởi vì quá mệt nhọc, đã từng phải vào bệnh viện vài lần vì ngất xỉu.
Tưởng Kiến Quốc nhăn mặt: “Nhưng anh trừ bỏ nấu ăn ra cũng không biết làm gì khác.”
Ân Âm kiến nghị: “Chúng ta có thể làm thức ăn nhanh.”
“Thức ăn nhanh, là cái gì?”
Lúc này, thức ăn nhanh còn chưa xuất hiện, Ân Âm giải thích đơn giản một chút cho hắn thức ăn nhanh là gì: “Chúng ta có thể thuê một cái cửa hàng ở mẳ tiền, trang trí thành nhà hàng nhỏ.
Ở gần đây tương đối nhiều các công trường đang thi công, vì vậy công nhân cũng nhiều, bọn họ chính là đối tượng khách hàng của chúng ta, nếu như bọn họ cảm thấy xa, chúng ta có thể mướn người giao hàng miễn phí.
Còn có, ở bên kia có một khu nhà ăn cho học sinh trung học, đồ ăn của nơi đó không ổn lắm, học sinh không thể về nhà ăn cơm nên buộc phải ra bên ngoài ăn, học sinh ở đây cũng là đối tượng khách hàng của chúng ta.”
Tưởng Kiến Quốc nghe xong, lại bắt đầu suy nghĩ.
Thức ăn nhanh, là dạng cơm hộp phối hợp với một ít những loại thức ăn mặn khác, cũng không cần phải bỏ ra quá nhiều tiền để gọi món, không giống như các quán ăn khác, phải bỏ ra nhiều tiền, nhưng chỉ có một món, muốn ăn nhiều món khác nhau, phải bỏ ra nhiều hơn.
(Đại loại như các quán ăn khác nếu muốn gọi món thì phải gọi, ví dụ như cơm trứng kho, thịt kho gì đó, nếu muốn thêm món khác thì phải thêm tiền.
Nhưng cơm mà hai người tính kinh doanh dạng cơm trộn ấy, một phần cơm nhưng có đủ các loại thức ăn, một ít trứng, một ít thịt, một ít rau xào v.v...)
Nhưng công nhân và học sinh làm gì có nhiều tiền như vậy.
"Vợ à, em thật lợi hại, thậm chí còn có thể nghĩ ra cách kinh doanh tốt thế này.” Tưởng Kiến Quốc càng nghĩ càng cảm thấy khả thi.
Nếu như có thể làm ông chủ, ai lại nguyện ý cả đời đi làm công cho người khác.
"Chủ yếu là vì có thể giúp anh ở nhà, hai đứa nhỏ không thể sống xa cha mình được.
Hơn nữa Chiêu Đệ cũng sắp lên trung học rồi, học phí cho nhà trẻ của Tiểu Bảo cũng rất cao, trong nhà này chỗ nào cũng cần đến tiền.”
“Từ từ, em nói em muốn cho Chiêu Đệ học lên trung học? Không phải trước đó em đã nói sẽ để Chiêu Đệ đến xưởng nội y bắt đầu làm, không cho con bé đi học tiếp sao?” Đối với việc Tưởng Chiêu Đệ không được đi học, trong lòng Tưởng Kiến Quốc cũng không mấy để tâm, khi nhỏ bà Tưởng cũng nhắc mãi, nói con gái không cần thiết phải đi học, dù sao về sau cũng phải gả người khác, còn không bằng ra bên ngoài kiếm tiền sớm một chút, trợ cấp cho nhà, cũng coi như là trả ơn dưỡng dục cho bên nhà mẹ đẻ.
Cho nên, trước đó nguyên chủ nói muốn để cho Tưởng Chiêu Đệ sau khi tốt nghiệp tiểu học thì đến xưởng nội y làm việc, Tưởng Kiến Quốc cũng không phản đối, hắn nuôi con gái học đến tận lúc tốt nghiệp tiểu học đã rất tốt rồi.
Ân Âm trừng mắt liếc hắn một cái, hung hăng nói: "Lúc trước quyết định như thế, còn không phải vì cảm thấy trong nhà không có đủ tiền hay sao.
Nhưng thành tích học tập của Chiêu Đệ từ trước đến nay chúng ta đều biết, thành tích con bé rất, cũng rất thích việc học, vậy thì chúng ta cứ nỗ lực kiếm tiền, để con bé đi học đi.”
“Nhưng nó là con gái, về sau cũng phải gả ra ngoài, cũng không cần thiết.”
Tưởng Kiến Quốc vừa nói xong, Ân Âm liền cầm lấy gối đầu bên cạnh quăng vào người hắn, khiến Tưởng Kiến Quốc sợ tới mức vội vàng im miệng, Ân Âm hừ lạnh một tiếng: "Mấy lời kiểu này anh nghe mẹ nói ra chứ gì.
Chiêu Đệ là con gái của em, con gái của em thì em không thèm dùng cái loại phương thức giáo dục như thế này.
Về sau gả chồng thì sao? Bởi vì về sau phải gả chồng thì chắc chắn sẽ không làm nên trò trống gì sao, nếu ba mẹ em cũng cho là thế, em có thể lên làm lão sư sao?”
Năm đó, cha mẹ nguyên chủ cũng gánh áp lực không nhỏ, mới có thể nuôi nguyên chủ tốt nghiệp cao trung (cấp ), bây giờ mới lên làm giáo viên sơ trung (cấp ).
"Rồi rồi rồi, anh không nói nữa, vợ à em đừng nóng giận.” Tưởng Kiến Quốc vội vã cười làm lành, ôm Ân Âm dỗ dành..