Lúc này, cơ thể anh đã vô cùng hưng phấn?
Tang Cẩn tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang ngồi trong xe, còn người đàn ông bên cạnh thì nghiêng đầu nhìn mình.
"Tỉnh rồi sao? Tỉnh rồi thì xuống xe đi." Bàng Lỗi ngồi thẳng người dậy.
Tang Cẩn đưa mắt nhìn ra bên ngoài: "Đây là đâu?" Chỗ này sao lại quen mắt như vậy? Hình như cô từng tới đây rồi.
"Nhà của em." Bàng Lỗi trả lời rồi lập tức đẩy cửa đi ra.
Tang Cẩn còn chưa kịp hiểu khái niệm "nhà của em" là gì, cửa xe bên cạnh đã mở ra, anh duỗi tay kéo cô đi xuống.
Nhìn căn biệt thự trước mặt, Tang Cẩn không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ người mua biệt thự của cô là anh sao?
Mãn Thành Uy từng nói căn biệt thự này là cha cô để lại, sau này cô có đi tìm hiểu, quả thật là do chính cha cô mua. Cô tính toán, giá đất tuy đang tăng nhưng nó khác xa với giá trị thật của căn biệt thự. Vì thế, cô quyết định bán nó, đem số tiền giao cho Mãn Thành Uy. Trước khi đi Hongkong, cô cũng đã nhờ bên bất động sản rao bán nhưng không ai tới mua. Sau khi trở về chưa được bao lâu, công ty bất động sản liền bảo có người mua. Cô đem toàn bộ thủ tục ủy quyền cho công ty xử lý, đương nhiên không biết người mua biệt thự là anh.
Tang Cẩn quay đầu: "Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Bàng Lỗi không nhìn cô, chỉ đưa mắt nhìn biệt thự: "Thứ nhất, anh không lấy một xu từ ba mẹ thứ hai, anh xác thực không có nhiều tiền như vậy mà giống vị tổng tài bá đạo nào mua biệt thự cho em; thứ ba, tuy anh không có nhiều tiền nhưng mấy năm nay cũng có tích lũy một chút, hơn nữa, anh là đang tìm một người vợ thông minh và hiền lành tình nguyện làm việc nhà giúp anh."
Nói xong, anh quay đầu nhìn cô: "Trùng hợp em không muốn ở cùng với anh, anh chỉ có thể chuẩn bị thêm cho em một biệt thự nữa. Hai căn nhà, tùy em chọn."
Tang Cẩn nghe anh nói thế liền nhịn không được mà cười, trong tiềm thức cũng dần đồng ý với cách giải thích của anh.
Thành phố Thanh An không thể so với những thành phố lớn khác, tấc đất tấc vàng, nơi này còn là ngoại ô, không khó để mua. Còn chuyện tìm người vợ thông minh và hiền lành... Tâm tình cô thật sự vô cùng thoải mái.
"Em không vào xem nhà của mình sao?" Anh ở cạnh nhắc nhở, đưa tay về phía cô.
Tang Cẩn gật đầu, bắt lấy tay anh, hai người sóng vai đi về phía trước.
Cô nhìn xung quanh, đồi xanh nước biết, ngay cả không khí cũng tràn ngập hương hoa, tất cả mang lại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Cô mơ hồ nhớ lại, cuộc sống khi nhỏ của cô có lẽ cũng chính là như vậy.
Một căn nhà gạch đỏ hai tầng, phía trước là khu đất trống dành cho bọn trẻ chơi đùa. Bên tay phải là một hồ nước lớn, bên trong nuôi rất nhiều cá, hoàng hồn, cô thường cùng đám nhỏ mồ hôi đầy đầu nhảy xuống hồ bơi lội. Bên tay phải là một vũng bùn đầy cỏ lau. Giữa hai hồ nước là một vườn rau nho nhỏ, bên trong trồng đủ dây mướp, đậu que, ớt xanh, mỗi sáng bà ngoại và mẹ thường ra đó làm cỏ tưới nước.
Mọi thứ trước mắt tựa hồ giống hệt như xưa. Đương nhiên, diện tích không lớn như vậy, nước trong ao cá vô cùng trong, bên trái hồ nước đã không còn lau sậy, vườn rau ở giữa cũng không phong phú như khi còn nhỏ, mọi thứ vẫn là trống không.
"Anh không biết trồng rau, việc này về sau do em xử lý. Chúng ta vào trong xem trước đi." Bàng Lỗi cắt ngang suy nghĩ của cô, kéo cô vào trong biệt thự.
Cách bài trí bên trong cũng không khác nơi cô ở khi nhỏ là mấy.
Vừa vào cửa, đó là một phòng khách rất lớn. Ba mẹ cô đều là người hiếu khách nên trong nhà lúc nào cũng náo nhiệt, đặc biệt hơn là ba cô còn thu nhận đồ đệ. Ở tầng này còn có phòng bếp, phòng ăn, phòng tắm và một phòng ngủ, trước kia đó là phòng dành cho bà ngoại của cô.
Trên lầu toàn bộ đề là phòng ngủ, bố mẹ cô một phòng, cô và em trai một phòng, nhưng chị em bọn họ lại thường xuyên đánh nhau nên sau này phải tách riêng ra. Tuy là tách riêng nhưng mỗi sáng tỉnh dậy, cô đều thấy em trai mình đang nằm trên giường. Em cô nhát gan, buổi tối chỉ cần nghe bên ngoài có tiếng chó sủa sẽ không dám ngủ, cho dù thế nào cũng phải chờ cô dỗ dành nó mới vào giấc.
Tang Cẩn tham quan một vòng rồi ra ngoài hành lang nhìn phong cảnh bên ngoài, trong đầu nhớ lại rất nhiều chuyện khi nhỏ. Cô đột nhiên quay đầu nhìn anh: "Làm sao anh biết được?"
Cô không kể quá nhiều chuyện với anh, bao gồm cả gia đình cô, anh sao lại biết nơi cô từng ở là như thế nào? Nhà bọn họ sớm đã bị phá, nơi đó bây giờ đã biến thành một bến xe đường dài.
"Có bản vẽ, là ba em để lại." Bàng Lỗi cũng không định giấu diếm cô, kéo cô xuống lầu, "Lại gần mà xem."
Tang Cẩn bị anh kéo ra sau biệt thự. Phía sau là một bể bơi ngoài trời, đây là thứ mà khi nhỏ nhà cô không có. Cô nhớ phía sau nhà mình là một cánh đồng, phía sau cánh đồng là núi. Nhưng hiện tại, nơi này đang trong quá trình đô thị hóa, đa phần đồng ruộng đều dẹp bỏ, rất khó có thể nhìn thấy.
Anh kéo cô xuyên đi về phía trước, xuyên qua bể bơi, tiếp tục đi thêm một đoạn đường rồi bắt đầu leo lên núi, xa xa có thể nhìn thấy một khu vườn với những bông hoa nở rộ.
Tang Cẩn không khỏi kinh ngạc, nhanh chóng thoát khỏi tay anh rồi chạy tới, dừng lại trước tảng đá khổng lồ ngay cổng.
Phiến đá nở hoa.
Trên mặt đá khắc bốn chữ rất to, nhưng điều kỳ lạ chính là trên phiến đá giống như có hoa nở ra. Loài hoa này đối với cô đương nhiên vô cùng quen thuộc, là hoa dâm bụt, hơn nữa không phải loại hoa màu đỏ bình thường. Những bông hoa này có cánh màu vàng, chỉ có phần nhị ở giữa là màu đỏ. Chủng loại này cô cũng nhận ra, là thiếu nữ lắc vòng.
Trong đầu Tang Cẩn đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh, lúc mười tuổi, cô rất thích lắc vòng, hơn nữa còn lắc không chịu dừng nghỉ. Nhớ tới việc này, cô nhịn không được mà bật cười. Cảm nhận được bước chân phía sau đang lại gần, cô thuận miệng nói: "Khi nhỏ em lắc vòng rất giỏi, em còn đoạt giải quán quân lắc vòng trong đại hội thể thao của trường. Vốn dĩ mẹ em muốn em bỏ sở thích này, sợ em không lo học hành, nhưng về sau em cầm được giải quán quân, bà ấy là là giáo viên trong trường cho nên rất có mặt mũi, từ đó không còn ngăn cấm em nữa."
Bàng Lỗi cúi đầu nhìn đôi mắt trong suốt như nước của cô rạng rõ sáng lọi, anh từ phía sau ôm chầm lấy cô, hai tay đặt lên mu bàn tay cô, cằm gác lên vai, nghiêng đầu nhìn cô: "Khi nào thì cho anh xem đây? Trong nhà hiện tại có một cái vòng."
Nhìn cô vui vẻ như vậy, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm. Vất vả nửa năm nay, cuối cùng cũng có thu hoạch.
"Lúc nào cũng được..."
Tang Cẩn vừa nghiêng đầu, còn chưa nói xong đã bị môi anh bao phủ lấy miệng mình, nhanh chóng xoay người cô lại. Hai người đứng đối diện nhau, lại lần nữa ôm hôn mãnh liệt.
Dưới hương hoa dâm bụt dịu nhẹ, bọn họ quấn quýt nhau thật lâu.
Mãi tới khi gió núi bắt đầu lên, có tiếng chuông gió nhẹ nhàng truyền vào tai bọn họ, anh mới nhớ phong cảnh bên trong còn chưa xem xong, vì thế mới buông cô ra, kéo cô đi vào vườn hoa.
Tang Cẩn nghe tiếng chuông gió, vừa tiến vào đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.
Một khu vườn hoa dâm bụt sặc sỡ lóa mắt, trước mỗi gốc cây đều treo một chiếc chuông gió, chỉ cần gió thổi qua, tất cả sẽ phát ra âm thanh êm dịu "Đinh đinh đinh đinh, đinh đinh đinh đinh..." hết đợt này tới đợt khác truyền vào tai, phảng phất như hàng trăm con chim đang cùng hợp tấu.
Cả đoạn đường này thật sự có quá nhiều bất ngờ dành cho cô. Đi dọc theo con đường nhỏ tham quan khu vườn, cô thầm đếm số lượng chuông gió, tuy rằng không thể đếm hết nhưng cô có thể đoán ra. Cô quay đầu nhìn anh, cười hỏi: " chiếc chuông gió này anh lấy từ đầu vậy? Có phải tốn rất nhiều tiền hay không?" Kỳ thật cô rất muốn mắng anh, anh ấy sao lại lãng phí thời gian vào việc này như vậy?
Anh nhíu mày: "Chuông gió này hôm nay một mình anh treo lên, lần sau nếu phải dỡ xuống quả thật phải tìm người phụ, anh không có thời gian rảnh rỗi như thế. Em thấy được nhiều thứ như vậy, không phải nên cảm ơn gì sao?" Không phải cô nên kích động, chủ động hôn anh sao? Sau đó...
Tang Cẩn nhìn anh, chỉ cười, tất cả ngôn ngữ thật sự không thể diễn tả tâm trạng của cô lúc này. Hạnh phúc, hưng phấn, vui sướng, kích động, cảm động... Những từ ngữ này đối với cô mà nói thật quá bình thường.
Bàng Lỗi một tay kéo cô lại: "Nếu rảnh rỗi thì cứ tới đây, còn thời gian tiếp theo thì do anh quyết định."
Hai chân Tang Cẩn rời khỏi mặt đất, cả người bị anh ôm lên. Cô theo phản xạ mà ôm lấy cổ anh, nhìn anh không chớp mắt: "Được."
Cô đương nhiên biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Giờ khắc này, cô cũng thật sự chờ mong như anh.
Trên mặt anh lộ rõ vẻ hài lòng, khóe miệng treo lên một nụ cười nhàn nhạt. Anh ôm cô về biệt thự, trực tiếp lên lầu hai. Bố trí lầu hai hoàn toàn mới, trong trí nhớ của cô không hề tồn đọng lại.
Phòng ngủ bọn họ rất lớn, cơ hồ chiếm một nửa diện tích cả lâu, có nhà vệ sinh riêng, ba mặt là tường pha lê, từ chỗ này có thể nhìn được những nơi bọn họ vừa đi qua.
Bàng Lỗi ôm cô đứng giữa phòng, đột nhiên không biết phải làm thế nào. Tiếp theo anh nên đi tắm cùng cô hay là đặt cô lên giường trước? Cuối cùng, anh ôm cô vào phòng tắm, buông cô ra: "Em tắm ở đây đi, anh xuống dưới lầu tắm."Nói xong, anh lập tức xoay người rời đi.
Giờ phút này, cả người anh đã hưng phấn khác thường. Hai người cùng nhau tắm, anh chắc chắn sẽ không khống chế được. Lần đầu lại làm ở phòng tắm, cô nhất định sẽ không thoải mái. Cho nên, anh quyết định hai người nên tách nhau ra. Chuyện tắm uyên ương gì đó, để sau này đi!
Tang Cẩn nhìn bóng lưng anh vội vàng rời đi, tựa hồ giống như sẽ bị ăn tươi nuốt sống, cô nhịn không được mà cười, đây là quyết định của anh sao?
Trong phòng tắm chỉ còn lại mình cô, cô cảm thấy thật nóng, trái tim cũng đập không giống bình thường. Cô nhìn xung quanh, phát hiện mọi thứ đều được anh chuẩn bị kỹ lưỡng. Cô đi tới bồn tắm hình trứng màu trắng mở vòi nước ra, điều chỉnh nhiệt độ, hơi nóng từ bên trong theo đó bắt đầu bay lên. Cạnh bồn tắm là một giỏ tre, bên trong toàn là cánh hoa tươi, cô liền đem nó rải vào bồn tắm.
Cô cởi quần áo trên người, tiến vào nửa nằm xuống. Ngâm người một hồi, cô mới bắt đầu nghiêm túc tắm rửa, mỗi một chỗ đều không để sót. Đột nhiên cô cảm thấy bản thân giống hệt tế phẩm, chính mình hiện tại còn đang chuẩn bị cẩn thận để hiến tế, nhưng cảm xúc của cô hoàn toàn ngược lại, cô thật chờ mong. Chính cô cũng không rõ tại sao lại như vậy.
Tắm rửa xong, Tang Cẩn lau khô người, thay áo tắm dài. Áo tắm có hai bộ, cô thầm đoán anh vốn muốn cùng cô tắm.
Cô cầm lấy áo tắm của anh ra khỏi phòng, quay về phòng ngủ, trong phòng không có ai.
Xuyên qua cử sổ phía bắc nhìn ra bể bơi sau nhà, cô thấy có người đang bơi lội. Cô xoay người rời khỏi phòng, xuống lầu.
Tầng trệt biệt thự, trong bể bơi.
Bàng Lỗi ngâm mình trong nước, tới tới lui lui, bơi qua bơi lại vô số lần.
Anh tắm xong có lên tầng ba thì phát hiện cô còn ở trong nhà tắm. Cái cảm giác này thật không dễ chịu chút nào, anh chỉ cảm thấy cả người không nóng, trong cơ thể như có một tảng đá đè nặng. Anh nhịn không được, chỉ đành xuống đây bơi lội.
Bơi tới cuối bể, anh nhìn thấy đôi chân dài của một cô gái, đưa mắt nhìn lên trên thì thấy cô mặc bộ áo ngủ màu trắng đi xuống. Cho dù đang ở khoảng cách khá xa nhưng anh vẫn có thể ngửi được hương hoa trên người của cô, thân thể bỗng nhiên căng thẳng.
"Anh muốn ăn gì không? Chúng ta còn chưa ăn tối." Tang Cẩn nhìn anh, vừa hỏi vừa đặt áo tắm lên ghế dài.
Anh từ dưới bể bơi nhảy lên, trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi.
Tang Cẩn vốn đang nhìn anh, không ngờ anh sẽ đột nhiên lên bờ, không cẩn thận mà nhìn thấy tất cả. Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp nhìn cơ thể của một người đàn ông như vậy, hô hấp không gián đoạn một lát. Cô vội dời tầm mắt của mình.
Bàng Lỗi cầm khăn, vừa lau người vừa trả lời: "Đồ ăn anh đã chuẩn bị rồi. Em vào phòng ăn trước đi, anh đi tắm lại đã."
Anh vừa nói vừa vào nhà.
Tang Cẩn phát hiện anh không mặc áo tắm cô mang xuống, nóng nảy hỏi: "Sao anh không mặc đồ? Em lấy giúp anh rồi mà."
"Đem lại đây." Anh không quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Cô chỉ đành cầm áo ngủ trên ghế đi theo. Cô vừa vào nhà thì anh đã vào nhà tắm, bên trong truyền tới tiếng nước ào ào.
Tang Cẩn đứng ngoài cửa, không biết nên đứng chờ hay là trực tiếp đặt bên ngoài, vào phòng ăn trước. Cô đứng đó một hồi vẫn chưa thể đưa ra kết luận thì tiếng nước đã dừng.
Bàng Lỗi từ bên trong thấy bóng dáng của cô vẫn còn ở ngoài, khoé miệng liền cong lên. Anh nhanh chóng lấy khăn tắm quấn bên hông, sau đó tới cửa, trực tiếp nắm tay cô kéo vào trong.
"Anh... Làm gì vậy? Em đem quần áo cho anh." Đôi mắt cô gái nhắm chặt, đầu thì nghiêng qua, hai tay đưa áo tắm tới trước cho anh.
"Em mặc giúp anh đi." Bàng Lỗi bẻ đầu cô lại, "Chính em đã đồng ý, thời điểm này do anh quyết định."
"Em đang đói bụng, em xuống bếp chuẩn bị đồ ăn đây."
"Anh cũng đói nhưng hiện tại không mặc quần áo, em kêu anh ăn cơm thế nào hả?"
"..." Tang Cẩn cắn răng mở mắt mắt, lúc này mới phát hiện đó chỉ là trò đùa dai của anh, trên người anh rõ ràng đã bọc khăn tắm.
Cô vô cùng tức giận rồi lại không biết vì sao lại vậy, rõ ràng chuyện không lớn, cô khẩn trương như vậy làm gì? Cô nhận lấy khăn lông từ tay anh, giúp anh lau khô người rồi mặc áo.
Hai người vẫn không nói chuyện, từ phòng tắm đi ra, bọn họ cùng ăn tối.
Cơm vẫn còn nóng, có lẽ là trong lúc cô tắm anh đã nấu. Đồ ăn là buổi sáng anh mua mang tới, cô liền xào vài món, bọn họ đơn giản mà ăn xong bữa tối. Thực tế, không biết là vì khẩn trương hay vì duyên cơ gì, bọn họ đều ăn không nhiều.
Cơm nước xong, anh kêu cô đi rửa mặt, còn mình thì dọn dẹp lại phòng bếp, sau đó gấp không chờ được mà nhanh chóng ra phòng khách.
Tang Cẩn đang ở phòng khách xem tin tức, thấy anh đi ra, cô tắt TV, đứng dậy. Điều khiển trong tay bị anh giật lấy, ném qua một bên, cả người nhanh chóng bị anh bên lên, chuyển hướng lên lầu.
Một khắc đó, nhịp đập trong trái tim cô đột nhiên tăng tốc, hai tay mạnh mẽ bắt lấy cánh tay anh.
Ánh mắt hai người không cẩn thận va chạm nhau, sau đó lại vội vàng dời đi. Lặp đi lặp lại vô số lần, bọn họ cuối cùng cũng về phòng.
Anh đặt cô lên giường, cả người chặn lấy cô, cơ hồ chưa tới một giây, hai người đã bắt đầu ôm hôn triền miên.
...............