Phiền Não Của Nữ Thần

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời điểm Lộ Mạn Hề mở mắt, cô chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, đầu cũng choáng váng, khó chịu vô cùng.

Khi người vừa thức dậy, luôn có một khoảng trống hỗn loạn ngắn ngủi. Cô ngốc nghếch nhìn lên trần nhà tuyết trắng một hồi lâu, mới miễn cưỡng nhịn xuống sự choáng váng, từ trên giường ngồi dậy, bắt đầu đánh giá hết thảy căn phòng này.

Trong không khí có hương vị nước sát trùng nhàn nhạt, còn có các thiết bị ở đây, tất cả đều có thể chứng minh đây là bệnh viện.

Cô như thế nào lại ở bệnh viện?

Lộ Mạn Hề nhắm mắt lại cẩn thận mà hồi tưởng một chút. Lúc đó cô đang chuẩn bị đi chuyến bay đầu tiên để tham dự đám tang của Kỷ Thừa Hoài. Luật sư của anh cũng đã gọi điện thoại với cô, nói rằng anh đã lập di chúc trước khi chết. Cô cũng không ngạc nhiên, kẻ có tiền đều thích làm điều này, nhưng cô cư nhiên không ngờ đến, người thụ hưởng tài sản của anh lại là cô.

Ở bên người anh nhiều năm như vậy, dù đó chỉ là một con chó thì nó vẫn có cảm xúc. Huống chi là cá nhân, cho nên nghe được tin anh chết, cô cũng khổ sở thật lâu.

Chỉ là, cũng không hơn.

Nhiều năm như vậy, trên người cô đến một chút sự ngây thơ lương thiện đều bị hủy hoại, một chút cũng không còn.

Cô ở cái nơi máy bay đến cũng khó. Lúc ấy vì tránh né Kỷ Thừa Hoài mà chạy tới nơi thôn xóm không có tín hiệu. Vẫn là đi theo đại tỷ trong thôn đến trấn trên mua đồ dùng sinh hoạt, trong lúc vô tình cô mới nghe thấy cái tin tức này từ TV.

Thời điểm đó, sáng sớm cô ngồi xe ba bánh từ trong thôn đến trấn trên, lại từ trấn trên ngồi xe vào trong huyện, cuối cùng ngồi xe lửa đến thành phố, cơ hồ dùng thời gian cả ngày. Có thể thấy được cô ngốc như thế nào mới chọn nơi ở có giao thông bất tiện này.

Đương nhiên, cũng đúng là bởi vì như vậy, Kỷ Thừa Hoài mới không có tìm được cô. Cho cô một khoảng thời gian nhẹ nhàng.

Anh hẳn là sẽ không tin được, một người như cô lại chạy tới cái nơi thậm chí chỉ có một vài cái tivi?

Chỉ là còn chưa tới sân bay, cư nhiên cô lại va chạm với mấy tên bệnh tâm thần, cô cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa làm, lại bị mấy người đó đuổi theo chém mấy đao......

Mãi cho đến bây giờ, cô còn nhớ rõ cái cảm giác đau đớn đến co rút đó.

Trước kia nhìn thấy thời sự đưa tin nói có sự kiện chém người, cô còn không thể tưởng tượng nổi, dù sao hiện tại là xã hội pháp trị. Thật là lúc phát sinh ở trên người mình thì mới hiểu được cái gì là tai họa bất ngờ.

Nghĩ đến đây, Lộ Mạn Hề vội vàng cúi đầu nhìn xe cái tay của chính mình, thế nhưng lại không tổn thương gì? Cô rõ ràng nhớ rõ lúc ấy cánh tay đều bị mấy tên đó chặt đi mà?

"Mạn Hề, cuối cùng thì cô cũng tỉnh." Lúc này cửa mở, từ bên ngoài đi vào là một cái hình thể hơi béo, ăn mặc vệ y màu xám. Nữ nhân mang kính đen, trong mắt cô ta khó nén nổi lo lắng. "Kỷ tiên sinh buổi sáng gọi điện thoại lại đây, nghe ngữ khí kia hình như là đang tức giận."

Kỷ tiên sinh?

"Kỷ Thừa Hoài?" Lộ Mạn Hề đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô, cơ hồ không thể tin được lỗ tai chính mình. Anh không phải đã chết sao?

Chẳng lẽ đây là một hồi âm mưu, anh vì lừa cô mới làm ra cái bẫy?

Nữ nhân đem bình giữ ấm trong tay đặt ở một bên trên bàn trà, cảm xúc trầm thấp thở dài: "Kỷ tiên sinh buổi tối hôm nay liền sẽ tới, anh đi nơi khác công tác, hiện tại gấp gáp trở về. Có thể thấy được có bao nhiêu tức giận. Mạn Hề, cô đừng nháo với anh ta "

Lộ Mạn Hề hiện tại lâm vào nỗi sợ hãi vô tận.

Cô thực sự cảm thấy Kỷ Thừa Hoài rất phiền, hận không thể đời này cùng anh không gặp lại. Nhưng đồng thời cô cũng sợ anh nhất, người này thật là đáng sợ. Từ lúc bắt đầu biết anh, cô liền không có một ngày vui vẻ chân chính, ngốc nghếch sống bên anh một ngày mà như một năm. Rõ ràng cô năm nay mới hai mươi lăm tuổi, nhưng sống như ở tuổi bốn năm, năm mươi tuổi.

Cô bức thiết muốn thoát khỏi sự khống chế sinh hoạt của anh, vốn dĩ đều đã thành công, hiện tại nói cho cô đi, cô thế nào lại về tới điểm đầu?

Lộ Mạn Hề bọc chăn, cả người đều nhịn không được phát run, cô không dám tưởng tượng Kỷ Thừa Hoài sẽ trừng phạt cô như thế nào.

"Cô làm sao vậy?" Nữ nhân ngồi ở trên giường, dò ra tay xoa cái trán của cô. "Bác sĩ nói cô đã bắt đầu hạ sốt, hai ngày này hẳn là sẽ tốt lên, cô cũng đừng quá lo lắng."

Nữ nhân này là chị họ của Lộ Mạn Hề-Quách Dĩnh. Từ ngày cô xuất đạo, nữ nhân này luôn đi bên cô làm người đại diện, là người mà Lộ Mạn Hề tín nhiệm nhất.

Lộ Mạn Hề chân tay luống cuống vội vàng bắt được tay Quách Dĩnh, gấp đến độ hốc mắt đều đỏ: "Chị, chị mau giúp em, em không thể lại trở lại bên người anh ta. Cùng nhau ở với hắn, đời này của em liền xong rồi!"

Cô thực cảm ơn Kỷ Thừa Hoài vì hộ giá cho cô xuất phát, để mấy năm nay cô ở giới giải trí mới có thể thuận buồm xuôi gió.

Chỉ là cô cũng dựa vào chính mình, cô đi theo anh đã năm, bây giờ chẳng lẽ lại không thể dựa vào chính mình?

Bình tĩnh mà xem xét, Kỷ Thừa Hoài đối với cô không tồi. Làm một kim chủ mà nói anh đã phi thường xứng chức, cho cô vô số tài nguyên tốt làm bao người không thôi đỏ mắt, chiếu cố cô. Ra bên ngoài, cho dù là tiền bối già có địa vị cao cũng không thể không cho cô vài phần mặt mũi.

Chỉ là ai nguyện ý cùng người có tính cách âm tình bất định ở bên nhau?

Thời điểm vừa mới bắt đầu, cô cùng nam diễn viên hợp tác trong phim mới. Vì tuyên truyền mà truyền ra một ít tai tiếng giống thật mà là giả. Anh ngoài mặt nhìn không có phản ứng gì, kỳ thật sẽ âm thầm chèn ép đối phương, khiến cho sau này không có nam diễn viên nào dám ở phim trường cùng cô nói nhiều một câu, cả vấn đề về kịch bản cũng không nói.

Một số dân mạng đã nói qua cô là một ngôi sao nữ kể có cho thêm tiền cũng không ai dám bôi đen cô.

Anh hạn chế sự giao hữu của cô. Đoàn phim có hoạt động liên hoan, anh cũng cấm cô tham gia. Thời gian dài, trong vòng người luẩn quẩn này, họ bí mật mô tả cô là một con chim hoàng yến bị giam cầm, không hiểu rõ nói cô thanh cao đại bài.

Người này bị bệnh tới trình độ nào?

Thời điểm cô còn chưa có biết anh thì cũng đã từng đóng qua một bộ phim, đó cũng là bộ phim truyền hình lần đầu cô làm nữ chính. Lúc ấy cùng nhau đóng phim vài người, đều là những người có quan hệ không tồi với cô. Chỉ là vài người này, hoặc là ra khỏi showbiz kết hôn sinh con, hoặc là ra ngoại quốc học đào tạo sâu, cũng chỉ có một người còn ở lại đóng phim. Bất quá tiếp đều là nữ chính, cô ấy rất hạnh phúc. Cô ngày đó cũng rất cao hứng, liền trộm gạt anh đi tham gia sinh nhật của người đó.

Nào biết trong sinh nhật cũng có nghệ sĩ khác, lại còn có paparazzi ở cùng để chụp một vài nghệ sĩ, vừa lúc chụp phải cô.

Cô cũng có giải thích qua với anh, nói kia chỉ là bằng hữu. Chỉ là đi tham gia một cái tiệc sinh nhật mà thôi. Anh nhìn cô rồi bảo là tin. Nhưng là sau này vị bạn đó cũng từ từ không liên lạc với cô. Cô cũng có mạng lưới liên lạc của riêng mình, hơi nghe ngóng một chút là sẽ biết, cô bạn đó vốn dĩ đang phỏng vấn một bộ phim IP lớn, về sau có thể hay không có càng nhiều tài nguyên tốt liền dựa vào lần này. Rõ ràng đều nói việc đang tốt đẹp cư nhiên lại thất bại, không nghĩ cũng biết đây là ai đã động tay động chân.

Cô bạn đó không muốn cùng cô có liên hệ cô cũng có thể lý giải. Ở cái này vòng tròn này, tình bạn có quý nhưng so ra cũng kém với tiền đồ của bản thân.

Quách Dĩnh nghe được lời này của Lộ Mạn Hề, mờ mịt đồng thời cũng sợ hãi. Cô vội vàng che miệng Lộ Mạn Hề lại, thấp giọng răn dạy, "Đừng nói loại lời này!"

Hiện tại Lộ Mạn Hề căn bản là là thần chí không rõ, đương nhiên trong lòng là một loại tuyệt vọng sâu sắc.

Cô rõ ràng nỗ lực chạy thoát như vậy, vì cái gì cuối cùng vẫn là trốn không thoát sự giam cầm của anh?

Điều gì sẽ xảy ra trong cuộc sống này đây? Không có bạn bè, không có tự do, không có chính mình, mọi thứ phải nghe theo sự sắp xếp của anh. Đời trước cô rốt cuộc đã làm cái gì lên tội, vì vậy đời này mới bị buộc ở bên anh, nhận hết mọi sự tra tấn?

Dưới sự tuyệt vọng, Lộ Mạn Hề hoàn toàn là trở lên cuồng loạn, cô một phen rút dây truyền dịch, thấp giọng quát: " Em vì cái gì mà còn phải cùng anh ta ở bên nhau. Chị, cuộc sống loại này căn bản là không phải em muốn! Nếu em còn ngây ngốc cùng Kỷ Thừa Hoài ở bên nhau, em khẳng định sống không được bao lâu!"

Quách Dĩnh không hiểu cái gì ra sao. Cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bất quá là bị rơi xuống nước một chút thôi mà, nghiêm trọng như vậy sao?

Ngay cả khi Kỷ tiên sinh trở lại, anh sẽ khiển trách cô nhiều nhất.

"Chị, em cầu chị. Chị cho em đi đi, chờ anh ta trở về liền trốn không kịp......" Nói nói Lộ Mạn Hề liền bắt đầu khóc thút thít.

"Đi? Cô đi đâu?" Quách Dĩnh vẻ mặt sốc nặng. Ai tới nói cho cô biết đi, rốt cuộc là đã xảy ra cái chuyện đại sự kinh thiên động địa gì? Cô bất quá là chỉ mới trở về nấu canh mà thôi à!

Mạn Hề cùng Kỷ tiên sinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây? Rõ ràng mấy ngày hôm trước còn tốt a?

Ở ngoài cửa, Kỷ Thừa Hoài nghe thấy một lúc lâu, đã nghe không nổi nữa. Sắc mặt anh thâm trầm, mặt đen đến nỗi cùng đáy nồi giống nhau.

Tại thời điểm này, một chương trình tin tức giải trí đang được phát trên TV trong phòng. Người dẫn trương trình xinh đẹp hào phóng: "Theo nguồn đưa tin, Lộ Mạn Hề quay phim cổ trang Phượng Tê, bởi vì vô tình rơi xuống nước nên đột nhiên phát sốt cao, hiện tại đã được đưa vào bệnh viện. Tất cả mọi người đều biết hiện tại bên ngoài độ ấm đều dưới °C, quay phim mà rơi xuống nước đích xác là thực vất vả......"

Lộ Mạn Hề ngơ ngẩn, nhìn về phía TV, chậm rãi phục hồi tinh thần, ý thức cũng dần dần rõ ràng.

Không đúng, không đúng, cô là bị người ta chém mấy đao, không có khả năng trên người lại không có một chút dấu vết, hiện tại cảm giác đau đớn cũng không có.

Cô lại nhìn về phía mặt Quách Dĩnh, là cô ký ức thác loạn, chị họ nửa năm trước đã đi nước Pháp định cư, như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Quan trọng nhất chính là, cô nhớ rõ thời điểm mình quay phim truyền hình đến phát sốt, bất quá kia đều là từ một năm trước!

Đây là có chuyện gì?

Lộ Mạn Hề miễn cưỡng trấn định tinh thần, muốn thử Quách Dĩnh, cửa đột nhiên mở ra.

Đến khi thấy người đứng ở cửa là Kỷ Thừa Hoài. Tim của Lộ Mạn Hề đập nhanh hơn, hận không thể nhảy ra khỏi cổ họng.

Tuy thời gian dài như vậy không thấy nhưng bây giờ nhìn lại vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ.

Kỷ Thừa Hoài phong trần mệt mỏi đuổi trở về, chính là lo lắng về cô. Không nghĩ tới lại nghe thấy một phen lời nói như vậy, nói là như rơi vào băng cũng không khoa trương.

Môi mỏng của anh mở ra, hung hăng mà nhìn chằm chằm cô, từng câu từng chữ hỏi: "Em muốn rời xa tôi?"

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio