"Muốn đóng giả anh, đầu tiên phải sửa lại tư thế đi đường của em." Trần Tân nói.
"Em cảm thấy em đi đường đặc biệt giỏi nha!" Tề Lí Cách đứng lên, dự định đi vài bước để chọt mù mắt chó Trần Tân, coi Trần Tân còn dám khinh bỉ cậu hay không.
Cậu thỏa thuê đắc ý mà bước một chân ra ──
"Bước chân trái trước tiên, em bị ngốc à!" Trần Tân ở phía sau rống lên một tiếng.
Tề Lí Cách nhanh chóng lùi chân phải về, vội vàng muốn bước chân trái, cuối cùng tới chỗ bằng phẳng ngã cái đụi.
"Ngã đau sao?"
"Đau."
"Vậy thì bò dậy."
Trần Tân mặt không biểu tình mà ngồi ở trên sô pha nhìn Tề Lí Cách quỳ rạp trên mặt đất, một chút dấu hiệu là sẽ đi qua dìu cậu dậy cũng không hề có.
Tề Lí Cách quỳ rạp trên mặt đất khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm Trần Tân rốt cuộc là tự ngược bao nhiêu! Thân thể của mình đều ngã, ngay cả nhìn một cái cũng không muốn nhìn.
"Lính gác! Đứng dậy!"
Tề Lí Cách ủy khuất mà bò dậy, vô tội mà nhìn vào Trần Tân với gương mặt của mình vẻ mặt lạnh nhạt ở trước mặt. Thế nhưng hiện tại Trần Tân đã chuyển sang hình thức sĩ quan huấn luyện, một chút ý tứ mềm lòng cũng không có.
"Đứng thẳng!" Trần Tân đi đến bên người Tề Lí Cách xét nét đủ điều, "Em hiểu độ hay không? Em hiện tại đây là mấy độ, em biết không?"
"Em lại không phải là thước đo độ......"
"Em không phải mà anh phải!" Trần Tân đấm eo Tề Lí Cách một cái, quát: "Đứng thẳng!"
Năm phút sau, Tề Lí Cách rốt cuộc có thể thẳng được tới Trần Tân yêu cầu, có thể bắt đầu đi đường.
"Bước chân trái trước tiên."
Tề Lí Cách cứng đờ mà bước chân trái ra, chờ đợi Trần Tân cho chỉ thị tiếp.
"Bước chân phải à! Ngốc à! Cho rằng chân giống như em thích tự chuyển động sao!"
Kỳ thật Tề Lí Cách cố gắng nhớ đến thời gian bị Trần Tân rống tới rống lui, rất có ý vị nhớ chuyện xưa, nhưng hiện tại nghe thấy lại cảm thấy dường như chỗ nào không đúng, Trần Tân trước kia thanh thuần hơn nhiều, hiện tại có chút... dâm dê.
Tề Lí Cách bước chân phải, chân trái, chân phải, chân trái...... Cậu biết bộ dáng mình hiện tại nhất định rất ngu, nhưng quay đầu nhìn biểu tình Trần Tân, vẻ mặt Trần Tân thỏa mản vô cùng.
...... Được rồi, Bàn Tân nhà cậu kỳ thật rất ngu, chỉ là không tự biết chút nào. Cậu là người yêu của Bàn Tân, đương nhiên phải bao dung vô điều kiện, lấy lòng Bàn Tân, có ngu nữa cũng không liên quan gì hết.
Vì thế Tề Lí Cách lại dùng tư thế giống như người máy dọc theo đường kẻ trên sàn đi ba phút, chờ sau khi Trần Tân vừa lòng nằm liệt về trên sofa.
Tề Lí Cách vốn dĩ muốn đổi lại để Trần Tân học tập tư thế đi đường của cậu, nhưng vừa nghĩ tới cậu ở trong công ty hơn phân nửa thời gian đều làm ổ trên sô pha, trốn ở trong phòng đào tạo, hầu như không hề đi đường gì cả, hình như không cần vì vậy mà dày vò Trần Tân. Bất quá coi như là như thế......
"Bàn Tân, biểu tình của anh quá sát khí, sẽ dọa khách hàng chạy mất."
"Anh cảm thấy biểu tình anh không tệ."
Đối với diện mạo, Trần Tân chỉ thích mặt Tề Lí Cách, ngay cả của mình cũng không hài lòng, loại chuyện soi vào gương cẩn thận quan sát biểu tình của mình chưa bao giờ có, hiển nhiên không hiểu được vẻ mặt bình thường của anh cao quý lãnh diễm bao nhiêu.
"Anh phải cười." Tề Lí Cách vươn ra ngón tay chọc chọc mặt Trần Tân, nói: "Lúc anh bình thường cười với em thì rất đẹp, đối với người khác cũng phải cười như vậy."
Trần Tân nói: "Lúc em cười với anh, cũng đẹp hơn khi cười với những người khác, dựa vào cái gì mà yêu cầu anh."
Trần Tân nói rất có đạo lý, Tề Lí Cách có chút thẹn thùng, nghĩ thầm Trần Tân hoá ra đều biết cả.
Sau đó Tề Lí Cách tốn năm phút điều chỉnh biểu tình Trần Tân, nhưng cuối cùng lại nhiều lắm chỉ có thể điều chỉnh "Lãnh khốc" thành "Lãnh đạm", biểu tình thân thiết chút xíu cũng không có, cậu đành phải từ bỏ.
Hai người nói chuyện phiếm một phen, Trần Tân đã dần dần tiếp nhận việc Tề Lí Cách mang gương mặt của mình, chỉ là đối với hành động quá mức thân mật là có chút khó chịu, cũng không muốn chủ động ôm Tề Lí Cách.
Thân thể Tề Lí Cách cũng không khỏe mạnh, Trần Tân cùng Tề Lí Cách hàn huyên sau một lúc liền mệt nhọc, đôi mắt bắt đầu không mở ra được, ngay cả nghe thanh âm Tề Lí Cách nói chuyện đều cảm thấy hư vô mờ mịt. Anh cuối cùng có thể hiểu vì sao bình thường Tề Lí Cách thường thường đang nói chuyện một hồi liền không có động tĩnh, hoá ra là loại cảm giác này.
Anh vừa nỗ lực mà muốn thanh tỉnh bản thân, vừa âm thầm quyết định sau này phải càng thương yêu Tề Lí Cách, chỉ cần bé ngoan của anh vừa mệt nhọc, liền phải đắp chăn, lấy gấu trúc bông cho cậu ôm, lúc cần thiết còn phải hôn nhẹ dỗ ngủ.
Anh đang nghĩ ngợi, Tề Lí Cách liền lấy thảm nhỏ cậu đè lên bên dưới ghế sô pha.
"Ngủ ngoan."
Trần Tân chớp chớp mắt, nỗ lực muốn trừng tới gần Tề Lí Cách của anh. Nhưng mà giây tiếp theo, Tề Lí Cách duỗi tay che khuất mắt anh, nhẹ giọng nói: "Đừng nghĩ gì cả...... Cảm nhận em...... Cảm nhận em là được rồi."
Lúc này Tề Lí Cách tuy không phải là dẫn đường, nhưng Trần Tân cảm giác được một luồng sức mạnh như trước. Anh tĩnh tâm lại, lẳng lặng cảm nhận nụ hôn Tề Lí Cách dừng ở trên môi anh.
Động tác Tề Lí Cách một mực ôn nhu, cho dù thay đổi thân thể cũng không giảm chút nào, động tác triền miên không một lát liền trêu chọc lên dục vọng của Trần Tân.
"Bàn Tân bất kể lúc nào đều dễ cứng như vậy, quá d.âm dê."
"Em cũng d.âm dê như vậy." Trần Tân dùng đầu gối chọc chọc vào hạ thân Tề Lí Cách.
Tề Lí Cách che mắt Trần Tân, nhẹ nhàng mà cắn cổ Trần Tân. Cậu gặm cắn, dường như có chút hiểu loại cảm nhận khó chịu Trần Tân, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một loại hưng phấn khác thường. Cậu biết mình còn tiếp tục như vậy sẽ nguy hiểm mấy, hơi khắc chế lại.
Trần Tân chú ý tới động tác của cậu, hỏi: "Bé ngoan muốn ở trên anh"
"Anh bằng lòng?"
Trần Tân ôm lấy cậu, nói: "Em muốn làm gì anh đều được."
Tề Lí Cách cười cười: "Cho dù là bây giờ?"
Trần Tân tạm dừng một giây, nói tiếp: "Em biết anh sẽ không cự tuyệt em."
Tề Lí Cách nhìn anh như vậy nhịn không được cười, nói: "Yên tâm, em......" Tiếp đó ghé vào bên tai anh, nói câu nói cực kỳ phóng đãng, nghe thấy khiến anh không khỏi đỏ cả mặt.
"Hiểu không? Chờ đổi trở về, lại vui vẻ chơi đùa." Tề Lí Cách vỗ vỗ đầu Trần Tân, lại hôn nhẹ anh: "Enh mệt rồi, mau ngủ."
Trần Tân vốn là mệt đến mức nhắm mắt lại, bị Tề Lí Cách vừa trêu chọc như vậy, cảm thấy càng mệt mỏi, Tề Lí Cách dỗ vài câu, anh liền thiếp đi trên sô pha.
Tề Lí Cách ngồi dưới đất nhìn anh ngủ, rốt cuộc hiểu vì sao lúc thường cậu tỉnh lại, liền nhìn thấy Trần Tân ngồi ở bên cạnh nhìn cậu, hóa ra cảm giác nhìn bạn lữ mình bình thản ngủ là hạnh phúc như vậy.
Gần giữa trưa, Trần Tân tỉnh lại, vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Tề Lí Cách đang bày đồ ăn lên bàn.
"Ngủ đủ rồi?"
"Ừm......" Trần Tân lười nhác cọ vào gối ôm trên sô pha một chút. Anh cọ xong phút chốc cảm thấy đối với ôm gối khác không công bằng, vì thế đều cọ mỗi cái gối ôm một phen mới cảm thấy mỹ mãn ngồi dậy.
Bọn họ vừa ăn cơm, vừa nhìn đám tinh thần thú chơi bên cạnh.
Mập Mạp hoán đổi thân thể với Prometheus, muốn chơi bay bay, Prometheus đang cố gắng dạy nó.
Prometheus vẫy vẫy bàn tay Mập Mạp hiện tại của mình, lại giẫm giẫm chân, muốn Mập Mạp học nó làm như vậy. Mập Mạp đứng ở một chỗ trên ngăn tủ, nỗ lực mà suy nghĩ, sau đó thử một lần......
Quả nhiên, làm một con gấu trúc đã từng đánh bại thiếu tướng đế quốc, nó một lần liền thành công rồi, bay lên trong phòng.
"Mập Mạp thông minh hiếm có." Tề Lí Cách nói.
Trần Tân thương nhất Mập Mạp, thay Mập Mạp cãi lại: "Mập Mạp vẫn luôn......"
Anh còn chưa nói hết cậu, Mập Mạp đụng vào vách tường, phịch một tiếng mà rơi xuống. Prometheus vẫn luôn chạy theo phía sau nó, nhìn thấy nó rơi xuống bản năng liền muốn đi đón, kết cục là bị Mập Mạp đè ở phía dưới, đè thành chèm bẹp như cục bột nhão.
"Mập Mạp bất kể thay đổi thân thể nào cũng đều là Mập Mạp ngốc, Prometheus bất kể thay đổi hân thể nào đều là con chim thông minh cơ trí ôn nhu, anh xem."
Chỉ thấy Prometheus bị đè xẹp lép bò dậy, run run lông khôi phục độ bồng bềnh, sau đó chạy nhanh an ủi xoa đầu Mập Mạp bị hoảng sợ, bảo Mập Mạp không cần duy trì thực thể, bằng không sẽ đâm tường.
Mập Mạp gật đầu, dùng cánh ôm lấy tiểu đồng bọn, sau đó lại bò lên trên ngăn tủ lần nữa.
Mười phút sau, Mập Mạp kẹp chim lớn bay khắp nhà.
Thời khắc ấm áp như thế, Tề Lí Cách cảm thấy hết sức cảm động, người yêu ở bên canh, sủng vật nhỏ đang chơi đùa, cuộc sống chính là nên trôi qua như vậy.
Cậu quay đầu nhìn Trần Tân, muốn nhìn thử Trần Tân có cảm động giống như cậu hay không, nhưng mà lại nhìn thấy Trần Tân cau mày buông chén xuống, đến trong ngăn tủ bên cạnh tìm kiếm cái gì đó.
"Làm sao vậy?"
Trần Tân lấy ra mấy cây bút highlight, bày biện khắp nơi trong phòng, sau đó mở ra.
Tức khắc phòng trong tràn ngập vô số chùm tia sáng màu đỏ, chùm tia sáng đan chéo trên không trung, cùng với ──
Cùng với đường kẻ trên sàn nhà giống hệt nhau.
"Mập Mạp thông minh nhất, mày hiểu ý tao chứ."
Trần Tân sờ sờ đầu Mập Mạp, cảm thấy mỹ mãn mới trở về tiếp tục ăn cơm, để lại Mập Mạp với vẻ mặt kinh ngạc.