Đoàn người San Nương về đến nhà, vừa xuống xe ngựa liền có người tới báo lão gia tìm Quế Thúc.
San Nương còn đang do dự có nên bẩm báo chuyện của ca ca cho lão gia và phu nhân biết không, nhưng thấy Quế Thúc hình như không có ý này, nàng cũng không nhiều chuyện nữa.
Vừa vặn bệnh phản nghịch của Hầu Thụy lại tái phát, biết rõ nàng có móng vuốt biết đánh trả, còn khôngchịu buông tha, giở một số trò gây chuyện với nàng. rõ ràng nhũ mẫu của hắn mang ô đến đón hắn, màhắn cứ muốn chen chúc dưới ô của San Nương. Vì vậy hai huynh muội giống như hai đứa trẻ sáu bảy tuổi, vừa đấu võ mồm vừa xô xô đẩy đẩy trở về nội viện.
Còn Quế Thúc thì vội vàng đến thư phòng của lão gia.
Trong thư phòng, chỉ thấy Ngũ lão gia chống hai tay trên thư án, đang bất mãn trừng bức họa mới vẽtrên bàn. Mà trước khi Quế Thúc rời đi, thư phòng còn rất chỉnh tề, giờ khắp nơi toàn vứt những bức tranh vẽ hỏng bị vo tròn.
A Bảo, gã sai vặt bên cạnh lão gia làm mặt quỷ với Quế Thúc, rồi cầm ấm trà lui ra ngoài.
Quế Thúc bước lên trước một bước, vừa định mở miệng, đột nhiên Ngũ lão gia ngẩng đầu, cau mày nói: “Tiểu tử kia lại gây họa gì?”
Nếu hiện tại San Nương ở đây, thì chắc chắn sẽ kinh ngạc trợn mắt há hốc miệng —— Ngũ lão gia chưa bao giờ hỏi chuyện nhà, vậy mà chủ động mở miệng hỏi chuyện.
Quế Thúc dường như không cảm thấy ngạc nhiên, khom người cười nói: “Cũng không có gì, đại gia lại đánh nhau với người ta. Bất quá còn may, chỉ bị thương chút da thịt.”
“Ừ.” Ngũ lão gia gật đầu, nhìn chằm chằm bức họa trên thư án, cũng không quan tâm tới Quế Thúc.
Chờ ông ý thức được Quế Thúc vẫn chưa lui ra ngoài, ông nhịn không được ngẩng đầu nhướng mày nhìn Quế Thúc.
Quế Thúc cung kính nói: “Chuyện đó, tiểu nhân mời đại cô nương đi cùng.”
“Cái gì?!” Ngũ lão gia kinh ngạc ngước cổ, “Nó đi làm gì?”
Quế Thúc ngước đôi mắt ti hí như con chuột nhìn lão gia, lại cung knhs đáp: “Tiểu nhân đã nói với lão gia từ sớm, chủ tử lúc nào cũng là chủ tử, có một số việc tiểu nhân có thể thay thế nhưng có một số việc tiểu nhân không làm chủ được, cũng tại lão gia lười biếng, việc gì cũng đẩy lên người tiểu nhân. Hôm nay đại gia gây họa, nhị gia còn nhỏ, tiểu nhân chỉ đành tìm đại cô nương.”
nói xong ông giương mắt nhìn Ngũ lão gia, thấy Ngũ lão gia nhíu mày không lên tiếng, bèn kể lại rõ ràng mười mươi tất cả hành vi cử chỉ hôm nay của đại cô nương. nói một hồi, đôi mắt chuột kia không nhịn được lóe sáng, lại lắc đầu cười nói: “không ngờ đại cô nương nhà chúng ta có thể lợi hại thế.”
Ông càng nói càng hưng phấn, còn Ngũ lão gia thì càng nghe càng cau mày. Chờ Quế Thúc gần như khoa tay múa chân kể xong mọi chuyện, cũng chỉ thấy mặt mày Ngũ lão gia ngưng trọng: “Ngươi đi hỏi xem sao nha đầu kia bị đuổi khỏi Tây Viên, phạm phải chuyện gì.” —— Trước đây lão gia không có hứng thú với việc này.
Quế Thúc híp đôi mắt ti hí lấp lánh kia, cười nói: “không dối gạt lão gia, tiểu nhân đã nghe ngóng…” Ông kể lại toàn bộ việc lười biếng và ‘giả bệnh’ của San Nương, nói tiếp: “Lão phu nhân cho rằng cô nương chúng ta ỷ sủng sinh kiêu, muốn lạnh nhạt cô nương chúng ta, mới thả người về. Tiểu nhân lại thấy,không chừng cô nương chúng ta thực sự không muốn ở lại Tây Viên nữa. Về phần tại sao thì vẫn còn chưa biết.”
Ngũ lão gia nhíu mày trầm tư một lát, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Quế Thúc, hỏi: “Ngươi luôn mồm gọi ‘cô nương chúng ta’, ‘cô nương chúng ta’, hình như rất thưởng thức nha đầu kia?”
“Đúng vậy,” Quế Thúc nắm cổ tay với nhau cười nói, “Lão gia không biết thôi, tiểu nhân trông ngóng mộtchủ tử như thế rất lâu rồi. Lão gia và phu nhân đều là người ở trên mây, không chịu hạ phàm xử lý mấy chuyện phàm tục. Tiểu nhân không có cách nào bắt lão gia quản lý, nhưng một nhà lớn vậy chỉ dựa vào những hạ nhân chúng ta chung quy không ra thể thống gì. Bây giờ đại cô nương quay về, còn là người có năng lực, sao tiểu nhân không vui được!”
Lúc còn trẻ Hầu lão thái gia đã có bản tính phản nghịch, sau bị tổ mẫu của ông (chính là Hầu phu nhân đời cuối cùng) ép cưới Mạnh thị, lão thái gia càng trở nên phóng túng, đối với con cái quả thực như nông phu lười làm ruộng —— chỉ để ý gieo trồng, mặc kệ thu hoạch. Do đó có thể nói, thực ra từ gốc Hầu giađã sai lệch rồi, nên cũng dưỡng ra một Ngũ lão gia sai lệch theo, từ nhỏ tính tình cổ quái, với ai cũngkhông thân thiết. Có mỗi Quế Thúc cùng nhau lớn lên với lão gia còn có thể ngẫu nhiên nói một hai câuthật lòng. Cho nên ỷ vào tình cảm ấy, ở trước mặt Ngũ lão gia, Quế Thúc thường xuyên có vài cử chỉ càn rỡ.
Thấy bộ dáng Quế Thúc giống như tâm nguyện được thực hiện, Ngũ lão gia tức mà không có chỗ phát tiết, nhặt tờ giấy bị vo tròn ném về phía Quế Thúc, “Ta không chịu hạ phàm là sao?” Ngũ lão gia buồn bực, “Ngươi như cái bàn tính, ta không gẩy ngươi sẽ không động, còn có mặt mũi nói ta đẩy hết mọi chuyện lên người ngươi!”
Nếu San Nương có ở đây, chắc chắn sẽ giật mình. Nàng cứ tưởng trong phủ Quế Thúc mới là boss lớn sau màn, nhưng không biết rằng, thật ra boss lớn chân chính là phụ thân nàng.
Bất quá với tính nết của phụ thân nàng, muốn ông quản việc nhà, chuyện phàm tục đương nhiên khôngthể nào, bởi thật ra lần nào Ngũ lão gia cũng bị Quế Thúc dùng đủ thủ đoạn áp bức lừa lộc. Hơn nữa, cho dù có hỏi, ông cũng chỉ hỏi một số chuyện lớn, còn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi hằng ngày thì ông lười để ý. Mà dù là những chuyện lớn, ông chỉ đưa ra chương trình, sau đó sắp xếp cụ thể thế nào, làm thế nào đều là việc của Quế Thúc —— Nên San Nương mới nghi ngờ, cảm thấy Quế Thúc trông không giống người chủ sự, nhưng lại giống boss lớn phía sau.
Về phần Quế Thúc, San Nương từng bình luận: Người gian xảo nhất nhà bọn họ chính là Quế Thúc, chứ chẳng còn ai khác —— Quản lý tốt thì ông hưởng, nhưng tất cả trách nhiệm lại do Ngũ lão gia ‘không ai biết đến, cống hiến ở sau lưng’ gánh chịu. Quế Thúc nghiêm túc tự nhận mình ‘trung với cương vị công tác’, làm chuyện mình nên làm, chuyện không nên làm tuyệt đối không vượt quyền… Đương nhiên, những điều này đều là chuyện ba hoa sau khi San Nương biết được chân tướng.
Lại nói lúc đó, Quế Thúc cợt nhả tránh cục giấy Ngũ lão gia ném, nói: “Lão gia yên tâm, đại cô nương tuyệt đối có thể đảm đương mọi chuyện. Lão gia không phát hiện sao? Sau khi chúng ta trở về, trong nhà trở nên nhẹ nhàng khoan khoái không ít.”
Hóa ra những quy củ trong quý phủ bị hoang phế đương nhiên có phần của Mã ma ma, cũng liên quan tới sự buông thả của Ngũ lão gia. Huống chi Quế Thúc cho rằng những chuyện này đều là tiểu tiết, nênkhông ai muốn quản, mới dẫn đến loạn hết cả lên khi San Nương trở về.
Bất quá, chuyện chính là vậy, có đối lập mới nhận thấy sự khác biệt. Hôm nay trong nhà trải qua sựchỉnh đốn của đại cô nương, Quế Thúc lập tức phát hiện hóa ra mấy thứ quy củ phiền toái kia cũng có chút tác dụng. Mà cũng vì thế nên ông mới thường xuyên dùng ánh mắt lấp lánh khiến San Nương dựng tóc gáy nhìn nàng —— Ánh mắt như quỷ nước tìm được thế thân kiểu này, sợ rằng ai cũng thấy khôngthoải mái.
“Ý ngươi là, nha đầu đó xin phu nhân quyền quản gia?” Ngũ lão gia thắc mắc, “Mã bà tử chưa ăn nó hử?”
Quế Thúc cười nói: “Nên mới nói đại cô nương lợi hại, cuối cùng không đòi quyền quản gia mà chỉ cần giám thị. Mã bà tử cũng đâu phải người thông minh gì, ngày ngày bị đại cô nương xem như cây thương, còn tự đắc vênh váo nữa.” Dừng một chút, ông liếc xéo Ngũ lão gia tiếp tục nói: “Chỉ dựa vào điểm này là có thể biết, đại cô nương là con gái lão gia.”
Ngũ lão gia lại không nghe được lời bình phẩm của Quế Thúc, đột nhiên hỏi: “Chuyện thôn trang của phu nhân, đã tra rõ chưa?”
nói đến chính sự, Quế Thúc thu lại vẻ đùa giỡn, bẩm: “đang định báo lão gia, tra ra rồi. Động tay động chân phía sau…” Ông dừng một chút, nhìn Ngũ lão gia.
Ngũ lão gia hiểu ngay, thở dài: “Sao gan Mã bà tử này đột nhiên to thế?! Trước kia chỉ ăn vặt vãnh, nể tình bà ta trung thành với phu nhân nên không hỏi tới, nhưng khoản tiền lần này lớn rất nhiều.”
Quế Thúc đáp: “Vốn tiểu nhân cũng khó hiểu, nhưng trở về thấy động tĩnh của đại cô nương thì cũng hiểu ít nhiều. E rằng bà ta chịu thiệt ở chỗ đại cô nương, lại thấy phu nhân mặc kệ bà ta, còn lão gia thìgiống như chuyện gì cũng không biết, nên trái tim dần dần to hơn.” Dừng một lát lại nói: “Cần phải xử trí bà ta chưa ạ?”
Ngũ lão gia nhíu mày, đột nhiên cười lạnh nói: “Xử trí thế nào?! Chỉ sợ ta mới hành động, phu nhân liền bị dọa chết, không chừng cho rằng…”
Ông yên lặng, bỗng vê bức chim ưng vẽ hỏng trên thư án, đập mạnh lên đó, giận dữ nói: “nói với lão Triệu, tìm cách tiếp cận huynh đệ Mã bà tử, lấy tiền của phu nhân về!”
Quế Thúc nhìn sắc mặt âm trầm của Ngũ lão gia, đáp một tiếng rồi thông minh thối lui ra khỏi thư phòng.
Đứng ngay cửa thư phòng, nghĩ đến mấy năm nay tuy lão gia không nói, nhưng thật ra lòng dạ đối với phu nhân chưa bao giờ thay đổi, mà phu nhân thì trước sau như một chỉ mong thủ trong khuê phòng của bà… Quế Thúc thở dài.
Khoảng cách xa nhất trên đời không phải là một người ở chân trời, một người ở góc biển, mà là ta có lòng thân cận với nàng, nhưng nàng lại tránh ta như rắn rết…
Ngắm mưa phùn lất phất giữa trời, Quế Thúc rõ ràng góa vợ lồng tay vào tay áo, không nhịn được nổi máu văn nghệ một lần.
••
Trận mưa xuân này kéo dài cả đêm, đến hôm sau trời sáng choang mới dần dần ngừng lại.
Thấy mưa đã tạnh, San Nương chậm rãi đến viện của phu nhân.
Lúc này đã gần đến tháng ba, thời tiết từ từ ấm áp hẳn, trên đầu cành ngọn cây đều phủ một tầng xanh mơn mởn. không biết là do suy nghĩ thông suốt, hoàn toàn thoát khỏi khúc mắc, hay vì gió xuân khônglạnh thổi vào mặt, mà lúc này San Nương chỉ cảm thấy toàn thân đều thoải mái, cũng tràn đầy mộtloại... một loại vui sướng nào đó như xem cuộc vui.
Ngũ hoàng tử muốn nàng hỏi phu nhân có thể nhường một bức tranh thêu không, San Nương cũng thànhthật hỏi thẳng Ngũ phu nhân.
Ngũ phu nhân tưởng nàng muốn, suýt đồng ý ngay, nhưng nghe San Nương nói rõ là người dưng khôngliên quan gì cần, phu nhân sợ hết hồn, liên tục khoát tay nói: “Vậy sao được, thứ này vốn là ta thêu chơi, sao có thể làm thọ lễ nghiêm chỉnh tặng người ra? Chẳng may xảy ra vấn đề gì thì sao? Thôi đừng nóinữa!”
Mã ma ma ở một bên nghe xong, hừ lạnh nói: “thật không biết đại cô nương xem phu nhân chúng ta là gì, tú nương ư?”
“Ma ma!” Phu nhân vội lườm Mã ma ma một cái.
San Nương lơ đễnh cười nói: “Đúng thế, xem phu nhân chúng ta là gì? Ta đây phải đi hỏi hắn.” Lại rất có tâm cơ bắt chước dáng vẻ Lâm Như Trĩ, đỡ cánh tay phu nhân cười nói: “Phu nhân đừng trách con lỗ mãng, tại con thích tranh thêu của phu nhân quá, chỉ hận không thể để người khắp thiên hạ đều thích giống con.”
Nàng đang cười nói, đột nhiên nhìn thấy một tiểu nha hoàn chạy vào, hoang mang luống cuống báo: “Xảy ra chuyện rồi, nhị gia bị người ta đẩy xuống sông!”