Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt

chương 84: hỗn chiến x bạn đời x phùng tứ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lạc Dịch lúc này đang tự hỏi nhân sinh của hắn chính là đề số học trọng yếu nhất.

Hạ Kình Thảo = lay lắt sắp tàn

Hạ Kình Thảo + Bạch Hủ Dực = sớm chết sớm siêu sinh

Hạ Kình Thảo + Bạch Hủ Dực + Diệp Chu = di, ngươi cư nhiên còn sống

Hạ Kình Thảo + Bạch Hủ Dực + Diệp Chu + Tùng = ……

Chờ một chút, thế giới này vẫn còn tồn tại sao?

Huyền y nam tử cao cao tại thượng nhìn xuống phía dưới, khi nhìn đến Lạc Dịch bị bao phủ. Trong nháy mắt, màu vàng tràn đầy phiến vô cơ kia. Trùng tử theo dõi con mồi của mình, cường liệt khí thế từ trên cao áp chế xuống. Chân Lạc Dịch mềm nhũn, suýt nữa té trên mặt đất. Thân thể hắn vẫn luôn run rẩy, mở to hai mắt đối diện với phiến màu vàng kia, căn bản không dám chớp mắt – tế bào toàn thân đều nói cho hắn biết, hắn bị một tồn tại khủng bố đứng đầu chuỗi thực vật nhìn thẳng.

Thật đáng sợ, thật đáng sợ……

Tùng hơi nghiêng thân thể, đó là tư thế vận sức chờ phát động. Hạ Kình Thảo sau khi thấy rõ tướng mạo của huyền y nam tử, đồng tử mạnh co rút.

“Ngăn cản y!”

Đây cũng là tiếng nói chung của hai người. Bạch Hủ Dực ngửa đầu nhìn về Tùng trên mái hiên, tựa hồ cảm thấy nguy hiểm rồi sau đó ngẩng đầu lên làm ra trạng thái xà công kích. Rất nguy hiểm, tên huyền y nam tử kia, tồn tại của đối phương mang đến uy hiếp cho y, cho nên cần phải lập tức…… loại bỏ.

Nghe được mệnh lệnh, hộ vệ Thảo Thương cùng với những người y phục trắng vừa mới đánh nhau đồng thời tấn công về phía huyền y nam tử. Tùng nhìn chằm chằm vào Lạc Dịch, thẳng đến khi có người chặn lại tầm mắt, đôi mắt phiếm vàng kia mới nâng lên, một mảnh tia sáng lạnh lùng mà mãnh liệt.

“Tê lạp –”

Chất lỏng đỏ tươi dừng ở trên mặt Lạc Dịch, hắn trừng mắt nhìn, như là đột nhiên đạt được giải phóng mà lơi lỏng thân thể. Lạc Dịch chống đầu gối thở từng ngụm từng ngụm, trái tim kịch liệt nhảy lên, thân thể còn theo bản năng run rẩy. Một mảnh ấm áp nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, Lạc Dịch vô lực ngẩng đầu lên, lại phát hiện là Diệp Chu lấy tay lau đi vết máu trên mặt hắn.

Lạc Dịch lập tức như vừa nhìn thấy cây cỏ cứu mạng cuối cùng mà nhào tới: “Diệp Chu -Tử Dương, không đúng! Là quang thảo!”

Boss sắp hủy diệt thế giới a!

Diệp Chu tỉ mỉ chùi phiến đỏ tươi kia, sau đó mới mở cuốn sổ ra: [sinh mệnh thụ không có, không thể gieo trồng quang thảo.]

Lạc Dịch lập tức cảm thấy trời sụp đất nứt, hắn phảng phất nhìn thấy cờ tử vong của hắn đồng loạt mọc lên…… Không thể từ bỏ! Diệp Chu nếu xuất hiện ở trong này khẳng định là có biện pháp, lúc đó tính thời gian có bao nhiêu chuẩn xác a suất! Quá độc ác, mỗi một lần đều làm cho hắn không thể không cầu tới cửa.

“…… Ngươi có biện pháp dụ trùng tử đi đúng không.”

Nhưng mà Diệp Chu lại lắc đầu: [Nó đang tìm bạn đời, không được.]

…… Than bùn kia gọi là tìm bạn đời!? Lạc Dịch liếc mắt nhìn huyết tinh mưa gió phía trên. Kia tuyệt đối là đang tản ra sát khí không phải là tình yêu a sát!

Lạc Dịch đột nhiên bắt giữ được một chút tin tức: “Ý của ngươi là nếu nó không tìm bạn đời thì sẽ rời đi?”

[Trước khi tìm bạn đời thành công, trùng tử sẽ vẫn quấn quít lấy ngươi. Sau khi thành công, trùng tử vẫn sẽ coi giữ ngươi.]

Lạc Dịch…… Lạc Dịch chỉ cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ ngưng tụ thành hai từ: Ngọa tào.

Mà lúc này, Diệp Chu đang mở to mắt nhìn Lạc Dịch, như là chuẩn bị chia sẻ một ít bí mật nhỏ.

[Khi đó, ta có biện pháp khiến trùng tử rời đi.]

Nhìn thấy đôi mắt sáng lên của Lạc Dịch, Diệp Chu cũng lộ ra tươi cười vui vẻ, lại tiếp tục viết: [Như vậy, ngươi sẽ trả thù lao cho ta thế nào?]

[Ta có thể dụ trùng tử rời đi, Lạc Dịch, ngươi sẽ trả cho ta thù lao gì đây? [trái tim]]

Lạc Dịch nhìn chằm chằm hình trái tim kia…… Phải nói, thật không hổ là Diệp Chu sao? Loại cảm giác khiến người ta muốn sinh khí lại cảm thấy nản lòng hoàn toàn là phong cách đơn thuần tà ác của y. Tựa hồ nhìn ra Lạc Dịch rối rắm không biết làm gì, tay Diệp Chu cầm bút lung lay, viết xuống một đề nghị.

[Lạc Dịch, đề nghị lần trước của ta, bây giờ còn có hiệu lực nga.]

“Cái gì……?”

[Cùng ta giao……]

Lạc Dịch một phen đè tay Diệp Chu lại, thanh âm thẳng tắp: “Ta cám ơn ngươi, Diệp Chu.”

Diệp Chu nghiêng đầu nhìn Lạc Dịch, tựa hồ phi thường khó hiểu vì sao Lạc Dịch cho dù như thế nào cũng không nguyện ý cùng y làm chuyện kia. Chuyện kia không phải thực thoải mái sao? Thường có người hình dung, đó là một loại xâm nhập trao đổi tuyệt vời, y cũng muốn cùng Lạc Dịch “xâm nhập trao đổi” một lần a……

“Oanh —!!!”

Âm thanh nổ lớn, Lạc Dịch bị vụn gỗ bám đầy mặt, hắn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nóc nhà bị cứng rắn lột bỏ hai phần ba. Trong một mảnh bụi đất, Hạ Kình Thảo một thân tối tăm đi tới bên người Lạc Dịch, cũng là hỏi Diệp Chu: “Không có cách nào ngăn cản nó sao?”

Hạ gian thương nhận thức Diệp Chu! Cái này hung tàn đánh bại mỗ phiến tử. Cho nên nói, “bạn cũ” Hạ Kình Thảo nhắc tới lần trước chính là Diệp Chu? Khó trách Hạ Kình Thảo biết tất cả — này không khoa học a sát! Hai boss này là như thế nào thông đồng? Liên hệ duy nhất của bọn họ chỉ là cái tên mang đậm tính thực vật a uy! Chờ một chút, hắn vì cái gì bắt đầu thổ tào!

Hắn nhất định là bị kích thích đến hỏng!

[Không ngăn cản được, chúng ta rút lui đi.] Diệp Chu đem quyển sổ đưa tới trước mặt Hạ Kình Thảo: [Trùng tử hiện tại rất nguy hiểm.]

Rồng có vảy ngược, đụng vào ắt nổi giận, sói vốn thủ đoạn đâm ngầm ắt giết. Trùng tử đang trong trạng thái tìm bạn đời sẽ giết hết tất cả giống đực bên trong phạm vi tầm mắt.

Hạ Kình Thảo nhăn lại mi, Diệp Chu lại bỏ thêm một câu: [Nó sẽ không thương tổn Lạc Dịch.]

Hạ Kình Thảo vừa định nói gì đó,”?” một tiếng, một người nặng nề đi đến bên cạnh bọn họ. Đó là một thủ hạ của Bạch Hủ Dực, toàn bộ thân thể mềm mềm ngồi phịch trên mặt đất, không có tiếng động. Tùng đứng đối diện bọn họ, màu vàng trong mắt như sắp tràn ra.

Diệp Chu không chút do dự xoay người rời đi, đầu ngón tay Hạ Kình Thảo run rẩy, lại dưới ánh mắt không chút cảm tình của Tùng mà cứng lại. Huyền y nam tử tinh xảo hoàn mỹ đến không giống người phía đối diện rõ ràng không có biểu tình gì, nhưng loại sợ hãi rậm rạp này như kim châm bao trùm toàn bộ làn da, đau đớn vô cùng.

— đụng một cái, liền giết chết ngươi —

Hạ Kình Thảo thật sâu hít một hơi, xoay người đuổi theo cước bộ Diệp Chu. Trong một chốc xoay người kia, một tia đỏ sẫm từ khóe miệng bạch y công tử chảy xuống, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp, một chút quang mang u ám chợt lóe. Bạch Hủ Dực nhìn mọi chuyện xảy ra, nghiêng đầu nhìn lướt qua Tùng, kéo vạt áo thật dài không tiếng động ly khai.

Diệp Chu đi, Hạ Kình Thảo ly khai, Bạch Hủ Dực không thấy. Hiện tại ở đây, chỉ có một chủ nhân cũ xui xẻo, đối mặt với hung khí hình người hắn từng nuôi dưỡng.

Lạc Dịch gian nan đem ánh mắt từ trên người Tùng dời đi, liếc mắt một cái quét tới: Nóc nhà bị xốc lên hơn phân nửa, trong một mảnh phế tích, thủ hạ của Hạ Kình Thảo và Bạch Hủ Dực toàn bộ ngã rạp – sức chiến đấu lô cốt này! Đối diện kia hoàn toàn là một hung khí a!

Cầu thời gian viết di thư —

Lạc Dịch thấy hoa mắt, lúc phục hồi tinh thần lại, toàn bộ thân thể của hắn đều bị Tùng bao phủ. Trùng tử xinh đẹp kia ghé vào trên người hắn, dùng chóp mũi nhẹ nhàng mà vuốt ve làn da của hắn, ngửi được mùi không hài lòng liền dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi. Cả người Lạc Dịch giống như con thỏ bị đèn xe đột nhiên chiếu đến mà ngốc ngốc cứng ngắc tại chỗ, hắn hoảng hốt cảm thấy, ghé vào trên người hắn hẳn không phải trùng tử, mà là một con khuyển cỡ lớn…… Đi?

Diệp Chu nói, nó đang tìm bạn đời.

Lạc Dịch đột nhiên cảm thấy hắn lúc trước không chỉ rõ sai biệt về chủng tộc và giới tính là hành vi sai lầm và ngu ngốc cỡ nạo, hiện tại bổ sung còn kịp sao? — vì cái gì hắn lại có loại ảo giác “chỉ rõ sau, tính mạng hắn sẽ rớt — không chỉ rõ, trinh tiết hắn sẽ rớt”.

Trên mặt thực ngứa, đó là đầu lưỡi mềm mại của trùng tử liếm qua, Lạc Dịch theo phản xạ lui một bước, muốn tránh đi cái loại ngứa không chút sức lực này, lại suýt nữa giẫm lên người áo bào trắng bên cạnh. Người bên cạnh kêu rên một tiếng, Lạc Dịch theo bản năng nhìn qua, phát hiện người bên chân cũng chưa chết đi, mà chỉ là hôn mê — không chỉ là hắn, tất cả những người té trên mặt đất cũng chỉ là lâm vào hôn mê, trùng tử cũng không lấy tính mạng bọn họ.

Lạc Dịch có chút kinh ngạc ngửa đầu nhìn thẳng Tùng, người nọ hơi hơi cúi đầu, gương mặt không chút biểu tình cũng không khác biệt so với trong trí nhớ — loại vô cơ trống rỗng này, như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vô cùng, hết thảy đều thuyết minh trước mắt chỉ là một phi nhân loại khoác da người, một cái không có cảm tình chỉ có bản năng, trùng tử.

— Tùng, ngươi là nhân loại. Mà nhân loại là không thể giết chết nhân loại. Từng có phiến tử lừa dối một kẻ hủy diệt nền văn minh như thế.

Như thế dịu ngoan, như thế nghe lời, đó là…… Trùng tử?

Ký ức cùng Tùng ở chung đã có chút xa xăm, lúc này lại rõ ràng từng chút nhớ lại. Lạc Dịch nhẹ nhàng mà bỏ qua tầm mắt bên cạnh, tất cả ký ức đều trần thuật một sự thật: Ngoại trừ sự kiện kia, Tùng chưa từng ngỗ nghịch mong muốn của hắn, từ đầu tới đuôi đều là hắn đang yêu ma hóa đối phương.

Bị buông tay, bị vứt bỏ, bởi vậy mất khống chế.

“Phân tích từ tính, ta tỏ vẻ Dạ Trùng tộc lúc này đang bị vây trong giai đoạn cáu kỉnh bất ổn. Đề nghị, player cần lập tức tiến hành trấn an.” Công lược cứng nhắc thuyết minh: “So sánh với tư liệu, tra tìm số liệu, căn cứ vào tranh sách biểu hiện của sinh vật nền văn minh thứ năm, tập tục chủ yếu của dạ tộc và quang tộc là: Nếu đối tượng phi thường yêu quá mức phản kháng, sẽ đem đối tượng gắn vào trong cơ thể, để phòng ngừa đối tượng chạy trốn hoặc bị người khác mơ ước.”

Một triệu thảo nê mã sung sướng mà chạy qua trong lòng Lạc Dịch.

Mục tiêu của Tùng đã từ trên mặt Lạc Dịch chuyển xuống trên vai, mà lúc này, nghe thấy động tĩnh lớn Nghiêm lão gia rốt cuộc cũng khoan thai đi tới. Nghiêm lão gia liếc mắt một cái liền nhìn thấy nóc nhà bị gọt đến hai phần ba, cho dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được nhi tử nhà mình cùng quốc sư nói chuyện lại đập nát nóc nhà đến trình độ này. Sau đó, Nghiêm lão gia mới hoảng hốt nhìn đến nhi tử nhà mình bị một nam tử xa lạ ôm lấy, quá sợ hãi.

“Dịch nhi! Ngươi đang làm cái gì? — mau thả nhi tử của ta ra!”

Trùng tử dừng lại, mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, rục rịch.

…… Cha, ngươi chính là đến hãm hại nhi tử.

Lạc Dịch một phen ôm mỗ BOSS chuẩn bị thanh lí NPC, thanh âm bình tĩnh: “Cha, ta và vị thiếu hiệp này có việc muốn nói, trước rời đi — gần nhất đừng tới quấy rầy ta.” Con trai ngươi phải đi trêu chọc cưng chìu, đối mặt với “vuốt ve, trò chơi, rửa sạch, uy ăn” chờ tuyển chọn, một chút vô ý sẽ bị sủng vật hợp thể a suất!

Lạc Dịch mặt đầy máu yên lặng lôi kéo vạt áo Tùng, chỉ vào phòng của mình: “Đi.”

Trong nháy mắt, một chút cảm xúc lướt qua trong đôi mắt vô cơ của Tùng, giống như nhớ lại. Trùng tử di chuyển, lấy tốc độ mắt thường cơ hồ nhìn không tới mà chạy, một tiếng thở liền mang theo Lạc Dịch biến mất không thấy bóng dáng. Nghiêm lão gia và chúng hạ phó nhìn thấy tàn dư dưới đập, tập thể phát ngốc.

Dịch Tiếu Lâu tuy rằng không phải thanh lâu lớn nhất Chu Tước thành, nhưng việc làm ăn của nó nhất định là phát đạt nhất.

“Đông đông đông.”

“…… Ai a?” Thật lâu sau, cửa lớn màu đỏ bị đẩy ra một khe hở, tú bà mặt đầy mệt mỏi vừa rời giường: “Vị khách quan này, Dịch Tiếu Lâu ban ngày không làm –”

Thanh âm của nàng ngừng lại, trừng mắt nhìn người trước mặt căn bản không nói ra lời.

Lúc này ngã tư đường trống rỗng không còn những người khác, ánh nắng vào mùa đông lành lạnh chiếu xuống, khiến cho ngã tư đường vốn trống không càng phát ra trống trải và tịch liêu, tản ra hàn ý dày đặc. Một vị hồng y nam tử đang đứng trước cửa Tiếu Dịch Lâu, y có một gương mặt mỹ lệ khó có thể tưởng tượng, ánh mắt, bờ môi, con bướm nơi khóe mắt, toàn bộ đều có ma tính mị hoặc — cho dù không cố ý phong tình và dụ hoặc, yêu nghiệt tuyệt mỹ như vậy vẫn khiến người ta cảm thấy ngay cả hồn phách cũng hoàn toàn bị đoạt đi.

“Là Tử y nhân?” Hồng y yêu nghiệt khẽ cười nói.

Sắc mặt tú bà mạnh biến đổi, đây là một câu ám ngữ. Tại luân hồi giáo, màu tím đại biểu cho Tu La đạo. Trong truyền thuyết, Tu La bản tính thiện lương, chấp nhất ý chí tranh đấu, cuối cùng không phải thật sự là người lương thiện chân chính. Nam Tu La, thường hưng phong tuấn lãng, rất thích tranh đấu tàn nhẫn, trong Chư Thiên, thỉnh thoảng tấn công thiên vương, lấy mưu đoạt vị. Nữ Tu La xinh đẹp, thường xuyên mê hoặc chúng sinh, khó mà tu hành. Tu La đạo của Luân Hồi Giáo do long phượng thai Địch và Tu quản lí, Địch phụ trách điều giáo mỹ nhân, Tu phụ trách huấn luyện tinh anh. Võ lâm cao thấp sớm đạt thành chung nhận thức, vũ lực chính của Luân Hồi Giáo, đó là ở Tu La.

Tú bà có chút ngạc nhiên nghi ngờ nhìn hồng y nam tử, chỉ thấy đối phương từ trong lòng lấy ra một tấm thẻ, đưa tới. Tú bà nhìn đến hoa văn trên lệnh bài kia liền tin đến tám phần, đợi nàng đọc xong tin tức bên trong tấm thẻ, tú bà một tiếng quỳ trên mặt đất, thân thể vì sợ hãi mà run rẩy. Thân là tầng thấp nhất của Luân Hồi Giáo, nàng cho dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, cư nhiên có thể nhìn thấy vị trong truyền thuyết vị ở nơi này —

“Tiểu, tiểu nhân gặp qua giáo chủ đại nhân!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio