Phiêu Miễu Chi Lữ

chương 122

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bọn thị vệ cười nghiêng ngả, thật vất vả lắm mới bình tĩnh trở lại được.

Nạp Thiện thật ra không sao cả, đấu không lại lão đại cũng không phải là chuyện gì dọa người, hắn cười nói: " Lão đại, với bộ quan phục này, hắc hắc, hãy cho ta một bộ, cũng để cho lão Nạp cũng sảng khoái một lần."

Lý Cường thật ra được hắn nhắc nhở, nếu mặc trang phục quận vương dạo ngoài phố như vậy thật sự thấy quá nổi bật, hơn nữa cũng không giống ai, hắn gọi tới một người thị vệ, nói: " Tìm cho chúng ta một vài bộ trang phục bình thường đi."

Vị thị vệ kia trong lòng cảm thấy khó khăn, nơi này chính là hoàng cung, nếu ở nhà hắn tùy tiện tìm tám hoặc mười bộ quần áo thường cũng không thành vần đề, chuyện bây giờ đã có thể thật khó thực hiện. Nhưng vương gia nói hắn không dám cãi lời, bất đắc dĩ hắn đành chạy vào bẩm báo thái tử. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Lý Cường và Nạp Thiện, Thản Ca đứng ở cửa trò chuyện, đợi thị vệ đi lấy quần áo.

Chỉ chốc lát sau, từ bên trong đi ra mấy thái giám cung nữ, trong tay đang cầm quần áo, phía sau còn đi theo một người, Lý Cường kinh ngạc nói: " Thái tử sao lại tới vậy?"

Thái tử cũng mới vừa tỉnh ngủ, nghe được thị vệ bẩm báo, hắn nóng nảy nhịn không được. Hắn mặc dù cũng đã từng xuất cung, nhưng mà là theo phụ hoàng, mang theo đại đại đội nhân mã đi ra ngoài, xung quanh đều phong tỏa, dọn dẹp, một điểm một chút lo lắng cũng không có. Hắn lập tức cho người đi lấy quần áo, đồng thời lại hỏi tình huống của phụ hoàng. Ngự y bẩm báo, hoàng thượng còn đang ngủ say, không có gì đáng ngại, hắn yên tâm, nghĩ thầm, đây chính là cơ hội tốt có thể theo Lý Cường xuất cung dạo chơi.

" Quận vương, đưa Ki nhi đi ra ngoài dạo với, trong cung buồn muốn chết." Thái tử nhỏ giọng khẩn cầu.

Lý Cường do dự một chút, ngẫm lại cũng thấy mềm lòng, hắn dù sao vẫn còn là một đứa nhỏ, bắt hắn phải khẩn trương lo lắng nhiều ngày như vậy, có dẫn hắn đi ra ngoài thư giãn một chút cũng không có gì là không được. Lý Cường nói: " Được rồi, đi ra bên ngoài rồi cũng không được gọi ta là quận vương, cứ xưng hô như trước là được, nếu lộ ra thì không tốt lắm."

Thái tử Triệu Ki hưng phấn cực kỳ: " Vậy ta gọi quận vương một tiếng ca ca được không? Ân, ca ca, ngươi gọi ta là Ki nhi là được rồi."

Lý Cường cười nói: " Cũng tốt, như vậy thân thiết một chút."

Thị vệ bên cạnh nghe được trợn mắt há hốc mồm, trong đó một đầu lĩnh thị vệ ấp a ấp úng khuyên nhủ: " Thái…thái tử thiên tuế, xuất…xuất…xuất cung? Cái..này phải.."

Thái tử lớn tiếng cắt đứt lời hắn nói: " Có quận vương đây, sợ cái gì, không cho nhiều lời, cứ quyết định như vậy!"

Bốn người tiến vào thiện phòng thay quần áo. Có thị vệ lặng lẽ đi vào bẩm báo tổng quản thái giám, cố gắng ngăn cản thái tử ra ngoài. Nhưng hoàng thượng còn đang ngủ say, tổng quản lại không dám quản lý thái tử, hoàng thúc Triệu Củng cũng không ở đó, họ gấp đến độ mấy người này vô cùng rối loạn, không thể tránh được mà chỉ có thể an bài nhân thủ lặng lẽ đi theo bốn người, hoàn toàn không thể làm cho thái tử biết.

Nạp Thiện hưng phấn nói: " Lão đại, ta mới đến kinh thành còn chưa đi đâu chơi cả. Đều là do tiểu tử thúi Lâm Phong Hợp, chúng ta vừa đến nơi này đã bị hắn đưa đến nơi đây, a a, hôm nay có thể đi chơi thư giãn một chút. Lão đại, huynh đối với nơi này quen thuộc không?"

Lý Cường vỗ đầu hắn nói: " Ta đi qua nơi này có một lần từ nhiều năm trước, làm sao có thể biết đường đi?" Rồi hắn cười nói: " Ta cũng có chút choáng váng, hay là kêu lão Triệu đến dẫn đường đi thôi, hắn là người địa phương, chắc là rành đường hơn nhiều." Rồi hắn lập tức phái người đi gọi Triệu Trì.

Triệu Trì vội vã chạy tới, vừa thấy Lý Cường, không khỏi mừng rỡ. Hắn mang theo một đám huynh đệ canh giữ ở mặt sau của tẩm cung, còn không biết Lý Cường đã tới. Hắn hưng phấn nói: " Lão Đại, huynh rốt cuộc đến rồi. Di, đây không phải là thái tử điện hạ đó sao?" Hắn kinh ngạc phát hiện thái tử đang tươi cười đứng ở bên cạnh Lý Cường, tựa hồ rất quen thuộc với lão Đại. Hắn vội bước lên thi lễ, thái tử cười khoát tay để hắn đứng lên.

Lý Cường cười nói: " Đi ra ngoài thôi, Triệu huynh nhanh đi thay quần áo, đưa chúng ta đi dạo hoàng thành nào."

Trong đáy lòng Lý Cường có một hy vọng, hắn hy vọng có thể gặp lại Vân Ngọc trong thành, mặc dù cơ hội này không lớn, nhưng hắn vẫn nhịn không được muốn đi nhìn xem một chút.

Chỉ chốc lát sau, Triệu Trì đã mặc chỉnh tề, hỏi: " Lão Đại, đi đâu chơi?"

Lý Cường nói: " Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nào. Nơi này ta cũng chỉ ghé qua có một lần, a a, ngươi cứ mang theo chúng ta đi thôi, như vậy mới tiện. Ai, ngươi có về qua tiêu cục chưa?"

Triệu Trì nói: " Vốn không kịp trở về, vừa tới chỗ Triệu Hào lão ca ở một đêm, đã bị Phong Hợp bắt đến đây, thật muốn đi về xem thử, lão Ngụy không biết đã thế nào rồi?"

Năm người lặng lẽ từ trong cửa đi ra.

Đã là cuối mùa thu, gió lạnh của Hàn Băng Nguyên bắt đầu thổi vào cả lục địa. Ngã tư đường sáng sớm có chút lạnh mát, ban đêm có rơi một ít mưa thu, nền đá trên đường còn lưu lại một ít nước mưa, từng trận gió mát xẹt qua, giọt nước ven đường nổi lên tầng tầng rung động, những chiếc lá khô rơi rụng theo gió bay xuống, mùa đông sắp tới.

Triệu Ki hít sâu một hơi không khí thanh nhã, một lúc lâu mới chậm rãi thở ra, tựa hồ muốn đem sự phiền muộn trong lòng đuổi đi hết. Hắn nói: " Ca ca, đây là lần đầu tiên ta được tự do tự tại đi chơi, ha ha, ta cần phải vui vẻ tận hưởng mới được. Triệu Trì, ở đâu có đồ vật đáng xem vậy?" Hắn vui vẻ nhìn xem chung quanh. Lý Cường biết hắn so với những đứa trẻ cùng tuổi thì đã trưởng thành hơn một chút, bởi vì lớn lên trong hoàn cảnh phức tạp của hoàng cung, tâm trí của hắn so với người bình thường xa hơn rất nhiều, nhưng lúc này hắn đã lộ ra bản sắc của một đứa trẻ.

Lý Cường cười nói: " Ki nhi, chúng ta đi ăn trước đã, a a, ta nhớ kỹ lần đầu tiên ở chỗ này có ăn một loại Chân Thảo Bao, mùi vị thật là khác biệt a." Hắn nghĩ đến Mai Tinh Tinh và hắc tử Trịnh Bằng, trên mặt không nhịn được lộ ra một tia mỉm cười.

Triệu Trì nói: " Lão đại nguyên lai cũng quen thuộc kinh thành a, Chân Thảo Bao của nơi này quả thật rất là nổi danh."

Nạp thiện chen ngang vào: " Lão đại dám chắc quen thuộc nơi này, hắn chính là Cố Tống quốc vương gia."

Lý Cường vỗ hắn một cái: " Ngươi nghe cho rõ a? Nhớ kỹ lần này ở bên ngoài gọi ta là Đại công tử, Ki nhi là nhị công tử, ngươi là hộ vệ, lão Triệu là quản gia, Thản ca……ai yêu, không xong!" Hắn đột nhiên kêu một câu không xong, dọa mọi người nhảy lên.

Thản Ca vội hỏi: " Sao vậy? Lão Đại!"

Vẫn là Ki nhi hiểu ra trước tiên, nói: " Hắn là người dị tộc, nếu đi trên đường cái, thật kinh thế hãi tục( làm người ta kinh hãi)."

Nạp thiện giương mắt, há hốc mồm, đột nhiên cười hắc hắc nói: " Không có thể…như vậy mà, ta nhớ lần đầu tiên nhìn thấy bạch quỷ tý chút nữa bị hù chết, sau lại nhìn thấy người lục tộc, lão Nạp ta còn tưởng bọn họ từ hang hốc mà chui ra, bây giờ sớm quen rồi …. a yêu! Lão Thản, ta nói thật, cũng không phải chửi, mắng ngươi, ngươi đừng chấp ta làm chi."

Lý Cường nói: " Như vậy đi, Thản Ca dùng một tấm khăn sa che mặt, a a, mặc dù có chút thần bí, nhưng so với sự kinh thế hãi tục cũng tốt hơn rồi."

Hắn lấy ra một tấm khăn sa màu đen mua ở quê hương, đưa cho Thản Ca. Nạp Thiện lén lút che miệng cười. Thản Ca thật không muốn nhưng không thể làm gì khác hơn là đeo tấm khăn sa lên đầu. Nạp Thiện rốt cuộc nhịn không được cười ha hả: " Ha ha! Ha ha ha! Cô nương của chúng ta nơi này khi xuất gia mới che khăn lên đầu, lão Thản a, ha ha ngươi gả cho ai vậy a?"

Lý Cường cười mắng: " Ngươi thật bậy bạ! Che đầu là màu đỏ, còn đây là màu đen, mắt ngươi sao vậy?"

Thản Ca cười khổ nói: " Ai, buồn muốn chết, nhìn đồ vật gì cũng mơ mơ hồ hồ cả…" Chỉ thấy hắn liên tục xoay tới xoay lui: " Lão đại! Thở không được đó, không có không khí a!"

Triệu Ki cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cách nói giỡn như vậy, từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, đã được dạy lễ nghi cung đình, ở trong trường hợp nào cũng phải có quy củ, rồi đột nhiên nhìn thấy nhóm người Lý Cường không chút câu thúc nào, có một loại cảm giác mới mẻ làm cho hắn rất hưng phấn, hắn cảm thấy tâm tình của mình như được buông lỏng hơn.

Triệu Trì cười nói: " Ngươi ráng chịu chút đi, cẩn thận người nơi này coi ngươi là yêu quái, vậy thì ngươi thảm rồi."

Thản Ca lắc đầu: " Còn không bằng tại Thản Bang đại lục,chúng ta đối với dạng người gì mà không có? Không giống người nơi này, kinh hãi quái dị, không có kiến thức."

Triệu Ki tò mò hỏi: " Thản ca các ngươi quê quán nơi nào ? So với lục địa của chúng ta thì có khác không?"

Thản Ca nói: " Quê chúng ta có những thứ, mà nơi này không có, không thể so sánh được."

Triệu Ki đối với Thản Ca vẫn rất tò mò, nhưng mà ở trong cung ngại thân phận, hắn không thể cùng Thản Ca nói chuyện nhiều, bây giờ đi ra ngoài rồi, mọi người cũng rất tùy ý, hắn nhịn không được cùng Thản Ca thương lượng. Đoàn người nói nói cười cười dọc theo ngã tư đường chậm rãi về phía trước đi đến.

Triệu Trì nói: " Thật lâu không có được ăn Tiêm Ti Tuyến Diện rồi, phía trước có một quán nhỏ, chúng ta đi ăn món lẩu đó thôi."

Nói về đầu Thang Diện thì Lý Cường cũng biết, hắn nói: " Tốt a, không có nghĩ ra ở nơi đây mà cũng có Đầu Thang Diện, nếm thử xem sao."

Nhà của Nạp Thiện là ở Thanh Phong quốc, hắn chưa từng nghe qua cái gì là Đầu Thang Diện, hỏi: " Lão Đại…ách, đại công tử, cái gì là đầu thang diện?"

Lý Cường nói: " A a, đây là cách nói của những người ăn món này, bình thường họ mua một ít rau củ tại cửa hàng, bắt một cái nồi nước, bỏ thêm một chén đồ ăn, và gọi là đầu thang diện. Loại đồ ăn này ăn rất ngon và sảng khoái, nhẹ nhàng nhưng chỉ có những người sành ăn món này mới thích mà thôi."

Nạp Thiện không cho là đúng, nói: " Bộ để lâu một chút thì không thể ăn sao? Ta xem không có gì khó lắm."

Triệu Trì nói: " Món ăn đó để một ngày cũng không thay đổi, nhưng để quá lâu thì cũng chua đi, ăn vào sẽ không ngon nữa, ai, nói với ngươi không thể nói rõ được. Chúng ta tới rồi, đại công tử, nhị công tử, mời!" Hắn lộ ra bộ dáng như một quản gia.

Đây là một tiểu điếm, rất đơn sơ kèo cột được dựng bằng gỗ, cửa không có chiêu bài, chủ quán là hai vợ chồng, không có tiểu nhị. Nhìn thấy năm người tiến đến, hai vợ chồng lão nhất thời khẩn trương. Từ khi mở quán đến giờ, bọn họ chưa thấy qua quý công tử ăn mặc hoa lệ như thế đến quán. Lão bản đưa mọi người đến cái bàn rồi lau sạch, rót cho mỗi người một chén nước trà, ân cần bắt chuyện, mời mọi người ngồi xuống.

Triệu Trì nói: " Trước tiên hãy đưa ra năm phần Tiêm Ti Tuyến Diện, cần phải tươi và đậm đà, hiểu chưa?"

Lý Cường cười nói: " Lão Triệu hình như rất quen thuộc nơi này, trước kia thường đến ăn à?"

Triệu Trì cười nói: " Trước kia chúng ta bảo tiêu, lúc nào rảnh rỗi hầu như ăn khắp hết kinh thành, a a, có thể nói là ăn khắp nơi, chỗ nào cũng tới, có khi ăn suốt một tháng, ban đêm còn đi diêu tử ( lầu xanh) mà uống rượu hoa, đó đúng là cuộc sống giống như là thần tiên a."

Triệu Ki không hiểu, hỏi: " Diêu tử là địa phương nào? Có vui không? Chúng ta cũng đi đi."

" Phốc" Lý Cường một miệng nước trà cũng phun đầy mặt đất, nói: " Nơi đó chẳng có gì vui vẻ, chỗ hôm nay chúng ta đi thì rất nhiều, không cần phải đi tới đó."

Hắn hung hăng liếc mắt nhìn Triệu Trì, truyền âm nói: " Đừng có nói hưu nói vượn! Đợi đến khi trở về, hoàng thượng hỏi lão tử, đưa thái tử đến địa phương nào, ngươi bảo lão tử phải nói thế nào? Nói lão tử đưa thái tử đi lầu xanh chơi hả? Mụ nội nó, lão tử cũng không có mặt mũi mà nói!"

Triệu Trì sợ đến vội vàng cúi đầu. Khi lão đại tự xưng lão tử, tốt nhất là đừng chọc vào, nếu hắn phát tính tình, thì có thể hù chết người đó thôi.

Rất nhanh món ăn đã được bưng lên. Cái chén không lớn, thêm một chén thức ăn, bên trên có khói bốc lên, ông chủ còn đặc ý mang đến điểm tâm sáng. Nạp Thiện vui vẻ nói: " Đa lâu không có ăn ngon vậy, ai, thức ăn này quá ít rồi đó."

Triệu Trì cười nói: " Mang cho hắn thêm một chén.."

Nạp Thiện nhìn cái chén nhỏ trước mắt, nói: " Quá ít rồi, cho thêm sáu chén nữa."

Triệu Ki ăn thật ngon lành, hơi nóng bốc lên, rất nhanh ăn đến đầu đổ đầy mồ hôi. Đây cũng là lần đầu tiên hắn ăn được thống khoái như thế.

Lý Cường ăn một ít đã bỏ đũa, tâm thần hắn có chút động, phát hiện đang có người theo dõi.

Lý Cường dùng thần thức xem xét, phát hiện có hai ba mươi người, đều là cao thủ của thế tục giới. Hắn cẩn thận suy nghĩ, chợt đoán ra được đây nhất định là thị vệ cao thủ trong cung phái ra là để bảo vệ thái tử. Hắn cũng không nói gì, chỉ cười cười nhìn Ki nhi đang ăn ngon lành.

Triệu Ki khi ăn là không nói chuyện, vì thế hắn ăn mà không nói lời nào, đây là quy củ trong cung, không giống Nạp Thiện, ăn đến kinh thiên động địa, chiếc đũa bay nhanh, lắc lư cái đầu bóng lưỡng, mở miệng rộng, nhai nhồm nhoàm, trong miệng còn không ngừng nói: " Ăn ngon! Thống khoái!"

Thản Ca ăn hai chén, luôn miệng kêu ngon, ăn hết còn giật lấy một chén của Nạp Thiện, bọn họ là ăn nhiều nhất. Triệu Trì cười nói: " Còn có rất nhiều đồ ăn ngon đó, nếm thử mùi vị là được rồi." Đang khi nói chuyện, Nạp Thiện đã cướp được chén cuối cùng, a a cười nói: " Điều này có gì quan hệ, lão Nạp ta bụng lớn, chút đồ vật này có đáng gì chứ."

Miếu nhai khẩu tại kinh thành là khu vực náo nhiệt nhất.

Vào giữa trưa, đám người Lý Cường đi tới nơi đây. Đây là lần thứ hai hắn đi tới Miếu Nhai Khẩu, trong lòng có chút cảm khái, yên lặng không nói lặng nhìn.

Triệu Trì nói: " Phía trước chính là tửu lâu lớn nhất kinh thành- Bạch Phàn Lâu, đại công tử, chúng ta vào ngồi đi."

Ki nhi đi suốt nửa ngày cũng có chút mệt mỏi, bèn giành nói: " Được a, ta cũng sớm có nghe nói qua, Bạch Phàn Lâu là tửu lâu lớn nhất của Cố Tống quốc chúng ta, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy."

Đi tới dưới Bạch Phàn Lâu, Nạp Thiện kêu lên: " Thật sự là đại tửu lâu a, khí phái!"

Triệu Trì cười nói: " Thiên hạ đệ nhất lầu tại lục địa, đương nhiên khí phái. Chúng ta đến trên lầu tìm một phòng trang nhã nghỉ tạm."

Bạch Phàn Lâu là một tòa lầu gỗ cao ba tầng, điêu khắc tinh xảo, chân sơn đen, trụ màu hồng, có vẻ khí thế phi phàm, những ngôi nhà thấp chung quanh càng làm tăng thêm sự cao lớn hoa lệ. Cả Bạch Phàn Tửu Lâu còn có hai tòa lầu cao như vậy ở hai bên, vòng sân chiếm diện tích thật lớn.

Nơi này là đông lâu của Miếu Nhai Khẩu, tây nhai chính là tây lâu, hai lầu này có sáu viện, bên trong có các tiểu viện nhỏ để cho khách nhân du ngoạn, là nơi mà các đại quan quý nhân chuyên dùng, tiền phí đắt kinh người.

Vào giữa trưa khách kéo tới rất đông, là lúc náo nhiệt nhất. Tiểu nhị đứng ở ngay cửa lớn đón khách, ánh mắt tiểu nhị rất linh lợi, nhìn thấy năm người Lý Cường đi tới, nhìn quần áo trang phục là biết ngay công tử con nhà có tiền, lập tức tiến lên nghênh đón. Triệu Trì vội phân phó: " Lấy một phòng trang nhã trên lầu, cho chúng ta có thể nhìn thấy đường bên dưới."

Năm người cười hi ha đi lên lầu. Trên lầu rộng thênh thang, đại bộ phận chỗ ngồi đều đã có người, ở bên lan can vẫn còn trống một bàn. Tiểu nhị không ngừng xin lỗi: " Ủy khuất các vị đại gia! Nơi lầu ba có thể nhìn xuống dưới chỉ còn bàn này trống, mong các vị tha lỗi!"

Triệu Ki tò mò nhìn những người đang uống rượu trên lầu, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng đi tới những địa phương náo nhiệt như thế này, có người vung quyền uống rượu, có người lớn tiếng nói chuyện, nháo sự hò hét thành một mảnh. Lý Cường cười nói: " Ki nhi, bên ngoài tửu lâu cũng như thế này, náo nhiệt vô cùng."

Những người có thể lên lầu ba uống rượu cũng là người có tiền, cho nên năm người Lý Cường đi lên cũng không làm người ta chú ý. Sau khi năm người ngồi xuống, Triệu Trì cười nói: " Điểm tâm nơi này ta rất quen thuộc, để ta chọn cho." Hắn ngoắc gọi tiểu nhị, liên tiếp gọi một chuỗi món ăn như nước chảy, vừa nghe đã biết là khách quen.

Người của nơi này thật sự đông đúc, thức ăn liên tục được mang ra. Triệu Trì nói: " Uống thử rượu của nơi này đi, Lam Uyển Tửu của Bạch Phàn Lâu vốn là rượu ngon nổi danh..tiểu nhị! Mang một vò Lam Uyển Tửu, loại tốt nhất."

Lý Cường lắc đầu, Nạp Thiện tò mò hỏi: " Lão…này…công tử, ngài không thích uống rượu?"

Lý Cường nói: " Rượu của nơi này uống không ngon, ta không thích."

Triệu Ki cười nói: " Ở nhà ta có rượu ngon, lần sau tặng cho ca ca một ít."

Lý Cường nghĩ thầm, nếu hoàng cung có rượu ngon, lúc đầu Hầu Phích Tịnh lão ca cũng sẽ không cướp rượu uống, mùi vị rượu của nơi này hoàn toàn không đúng, bởi vì không có được cách chế biến tốt. Hắn cười nói: " Ta còn có một ít, hôm nay cho mọi người nếm thử."

Trong thủ trạc của hắn còn lại bình rượu, bởi vì rất khó có cơ hội trở về quê hương tìm rượu, cho nên hắn không dễ dàng lấy ra, không phải vì hẹp hòi, mà là đó là một phần tư niệm dành cho quê hương. Hắn lấy ra một bình Ngũ Lương Dịch, đây là bình dùng thủy tinh bình đựng rượu, hắn mở nắp, cười nói: " Ki nhi chỉ có thể nếm thử mùi, không nên uống nhiều, những người khác cứ tùy ý."

Triệu Trì hít mạnh không khí, kinh ngạc nói: " Thơm quá! Thật sự là hương rượu, lại có mùi hương rượu như thế, không dám tin a!"

Triệu Ki bởi vì tuổi còn nhỏ, cho tới bây giờ không có nếm qua rượu, hắn đối với bình rượu trong tay Lý Cường rất có hứng thú, kỹ thuật hiện đại quả thật vô cùng tinh xảo, nhìn không ra có dấu vết thủ công gì. Lý Cường cấp cho mọi người một chén đầy, nhất thời hương rượu phiêu tán ra không khí.

Triệu Trì xem như là một người sành sỏi, hắn cẩn thận uống một ngụm, một hồi lâu khen: " Trời ạ, thật sự là rượu vô cùng ngon, thật sự ngon quá."

Nạp Thiện nói: " Thật a? Ta uống thử xem." Hắn ực một hơi hết chén, hú lên quái dị: " Oa! Mụ nội nó! Chết ta a…ai nha! Thiêu cháy người a!" Tên hoạt bảo này uống hết cả chén rượu nồng, không kêu mới là lạ.

Triệu Trì tiếc nuối chụp lấy bình rượu, luôn miệng nói: " Ngươi uống Lam Uyên Tửu đi, cái này để ta từ từ uống."

" Ai, rượu ở nơi nào a?" Một thanh âm tức giận vang lên.

Lý Cường nghe quen tai, quay đầu nhìn lại, vui vẻ nói: " Trịnh Bằng! Là ngươi!" Hắn cơ hồ như muốn bay ra ngoài, người bên kia càng khoa trương " Binh!" " Hoa lạp lạp" Trịnh Bằng là một hán tử, đứng lên quá mau nên làm cho cái bàn ngã đổ. Lý Cường chụp lấy cánh tay hắn, vui vẻ kêu lên: " Hắc tử, ngươi…ngươi khỏe không?"

Hai người không ngừng cười to, làm cho mọi người cảm thấy kỳ lạ.

Trịnh Bằng rõ ràng đã thành thục hơn, vẻ mặt đầy râu, khuôn mặt ngăm đen ẩn đầy nét phong trần, ánh mắt so với trước kia cũng sắc bén hơn, Lý Cường vừa nhìn đã biết đây là ánh mắt người tu chân. Hắn vui vẻ nói: " Ngươi cùng ai học tu chân vậy?"

" Cùng ta!"

Bên cạnh có một hán tử nhỏ gầy nói.

Trịnh Bằng nói: " Đây là sư huynh của ta, sư tôn của hắn dạy cho ta đó. A a, sư huynh, đây là bằng hữu tốt của ta, Lý Cường. Tiểu ca, đây là sư huynh ta, Mạnh Phàm."

Lý Cường cảm thấy rất kinh ngạc, Trịnh Bằng như đã thay đổi thành một người văn nhã hơn. Hắn cười nói: " Nguyên lai là Mạnh sư huynh, huynh đệ có lễ, mời qua ngồi được không?"

Mạnh Phàm gật đầu. Vị tiểu sư đệ này là người hắn yêu thương nhất, mỗi lần đi ra đều mang theo, nhiều năm như vậy hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bằng hữu của sư đệ, nhìn thần sắc vui vẻ của hắn thì biết, tình cảm giữa Lý Cường và sư đệ không cạn, hắn đưa tiểu nhị một thỏi bạc nói: " Trả tiền bàn đó cho ngươi."

Trên tửu lâu lại ồn ào trở lại, không ai để ý bọn họ bạn bè gặp mặt, mọi người lại tiếp tục nói chuyện của mình. Lý Cường mang theo Trịnh Bằng và Mạnh Phàm trở lại chỗ ngồi của mình, giới thiệu cho mọi người gặp mặt. Lý Cường nói: " Hắc tử, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy được ngươi."

Hắc tử Trịnh Bằng là bằng hữu đầu tiên khi Lý Cường đến Thiên Đình Tinh kết giao được, sau đó hắn bị bắt đến Thản Bang Tinh thì hai người thất lạc, lần này gặp mặt Lý Cường cảm thấy phi thường vui mừng, cao hứng hơn là hắc tử cũng đã đi lên con đường tu chân.

Trịnh Bằng cũng mở to miệng cười, hắn nói: " Sau khi các ngươi đi thật lâu, ta thật sự không chịu nổi ở lại Triệu gia quá lâu nên đi ra ngoài tìm các ngươi, kết quả trên đường gặp được sư huynh, đánh với ta một trận, hắc tử thua, không thể làm gì khác hơn là đi cùng sư huynh, a a, bất quá sư huynh đối xử với ta rất tốt." Hắn kể lại rất đơn giản nên Lý Cường cũng hiểu đại khái những gì hắn đã trải qua.

Mạnh Phàm ốm yếu nhỏ người không có chút gì làm cho người ta sợ hãi, nhưng sau lưng lại đeo một thanh kiếm chừng ba thước, bộ dáng phi thường cổ quái, thanh kiếm màu đen có hoa văn như vảy lân, kiếm không có vỏ, dĩ nhiên là do hắn hấp vào trên lưng. Lại nhìn Trịnh Bằng, trên lưng cũng là một thanh kiếm lớn, giống y như đúc chỉ là lớn hơn một chút, cây búa trước kia cũng đã không còn thấy nữa.

Nạp Thiện rất là tò mò, hắn trợn con mắt độc nhất lên hỏi: " Đại cá tử, cái chuôi kiếm này của ngươi cũng kỳ quái a, tên gọi là gì?"

Trịnh Bằng vốn từng làm ăn cướp, Nạp Thiện cũng không phải là một thiện nhân, hai người gặp mặt trời sanh đã cảm thấy có sự tương thân. Trịnh Bằng hắc hắc cười nói: " Ai, sao ta đây nhìn ngươi có chút thân thiết a, có phải cũng từng ở trên núi hả? Thanh kiếm của ta tên là Tụ Sát Kiếm, là một kiện bảo bối, là do sư huynh ta đây chuyên mời cao thủ luyện chế ra đó."

Triệu Trì nghe được hiểu ngay, ở trên núi đợi nghĩa là làm ăn cướp. Nạp Thiện mặc dù nghe không hiểu, nhưng hắn cũng không phải là người hiền lành, hắn tươi cười nói: " Đại cá tử, lão Nạp không có ở trên núi, mà là ở trong động."

Nghe vậy Trịnh Bằng sửng sốt.

Lý Cường ha ha cười to, mắng: " Nói hưu nói vượn! Mẹ kiếp, hắc tử, ngươi có phải còn muốn làm ăn cướp hay không a? Nạp Thiện, làm ác phách vui vẻ lắm phải không?"

Lý Cường đột nhiên nói lời thô tục, làm hai người hoảng sợ phủ nhận. Mạnh Phàm nhất thời sinh ra hứng thú với Lý Cường, nhìn không ra bộ dáng văn nhược thư sinh của hắn mà lại hiểu biết như vậy. Hắn tò mò hỏi: " Di, tiểu hắc, trước kia ngươi làm cường đạo?"

Trịnh Bằng đỉnh đạc nói: " Có làm mấy năm, sau gặp tiểu ca, bị đệ tử của hắn đánh bại nên ta đi theo hắn."

Trong lòng Mạnh Phàm lạ lùng, hỏi: " Thỉnh giáo Lý huynh là người tu chân của môn phái nào?"

Lý Cường cười nói: " A a, ta là người của Cổ Kiếm Viện."

Mạnh Phàm gật đầu: " Nga, là danh môn đại phái, nghĩ không ra Cổ Kiếm Viện còn có cao thủ hành tẩu bên ngoài."

Nạp Thiện có vẻ không vui: " Tại sao Cổ Kiếm Viện không thể ở bên ngoài hành tẩu?"

Mạnh Phàm ngẩng đầu nói: " Cổ Kiếm Viện tại Phong Duyên Tinh cơ hồ nằm trong trạng thái bế quan, rất ít có cao thủ đi ra ngoài, ta không có nói sai."

Lý Cường cười nói: " Cũng không có gì, rất nhanh người tu chân của Cổ Kiếm Viện sẽ đi ra hành tẩu, Mạnh huynh là người tu chân môn phái nào a?"

Trịnh Bằng so với ngày xưa thì tỉ mỉ hơn, hắn nghe ra hai người đang có khúc mắc, nói: " Ai, chúng ta là người của Ẩn Lôi Các, sư tôn của ta là tổng giáo Hồng Thiên Lôi, đệ tử của Ẩn Lôi Các đều do lão nhân gia dạy dỗ."

Lý Cường biết Cổ Kiếm Viện tại Phong Duyên Tinh danh tiếng không hay, không khỏi cảm thán, xem ra danh tiếng tại tu chân giới và thế tục giới không có gì khác nhau, đều là dùng thực lực để nói chuyện.

Lý Cường cũng không có ý so cao thấp với hắn, cười nói: " Nào, Mạnh huynh uống một chén rượu ngon ta mang đến đi." Hắn rót rượu cho hai người nhưng phát hiện rượu chỉ còn một chút, trong lòng thấy kỳ quái, ai lại uống nhanh như vậy? Đảo mắt nhìn thái tử, hắn đã uống say mèm, mình hắn cũng đã uống mất nửa bình. Lý Cường dở khóc dở cười nói: " Nguy rồi, rượu này mà cũng dám uống loạn?" Hắn vội vàng lấy ra một viên Hàn Tủy Lân, đút vào trong miệng thái tử.

Con mắt Mạnh Phàm sáng ngời, trong lòng mừng rỡ. Hắn nhận ra linh đan trên tay Lý Cường, đó là Hàn Tủy Lân chuyên môn giải độc, lần này hắn đi ra là vì tìm kiếm linh dược để giải độc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio