Mạc Hoài Viễn nghe thấy Nạp Thiện kêu réo inh ỏi không nhịn được ha ha cười to, cảm thấy người này thật là thú vị. Lý Cường kêu lên: " Mọi người có gắng lấy cho được a, chú ý! Đem chân nguyên lực vận lên bàn tay, cẩn thận đừng có để nó cắt đứt bàn tay luôn đó, mụ nội nó!"
Đã có không ít người bị phi kiếm cắt trúng lòng bàn tay hay ngón tay, Lý Cường nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Nạp Thiện bị bóng kiếm năm màu bay loạn làm cho choáng đầu hoa mắt, hắn cúi đầu nhu nhu con mắt duy nhất, đột nhiên phát hiện cách đó không xa có một đạo hắc quang hiện lên, loại phi kiếm này không có quang hoa, tựa hồ không ai chú ý, trong lòng hắn mừng rỡ, niệm lao thao: " Không quản nó là cái thứ gì, là phi kiếm là được…đừng đi! Oa nha nha! Thống khoái a! Ha ha, ta cũng đã bắt được rồi! Ha ha! Ha ha ha!"
Lý Cường kêu lên: " Nạp Thiện ngươi không muốn sống nữa, lại đây!"
Nạp Thiện chạy qua đám người đang nhiễu loạn hò hét, nhe răng hì hì chạy tới. Tiểu tử này dĩ nhiên cũng dùng cánh tay ngăn cản phi kiếm, vì vậy phi kiếm đang cắm vào trong cánh tay hắn. Hắn hít vào một hơi: " Ai yêu, đau chết ta rồi."
Lông mi trắng của Mạc Hoài Viễn khẽ nhếch, nhẹ nhàng rút ra phi kiếm, tay bắn ra một đạo tiên linh khí, cầm máu trên cánh tay Nạp Thiện, nói: " Cái chuôi phi kiếm này thật không tệ a."
Lý Cường biết những phi kiếm mình đem ra cũng có những thanh kiếm tốt đặc thù, nhưng người thì thật quá nhiều, vì vậy loại phi kiếm này lấy ra không nhiều lắm. Mình đã lấy được những thanh phi kiếm thật không tệ, có thể đi vào trong Phật Cảnh thì tu vi của những người tu chân đó cũng không quá thấp, phi kiếm của bọn họ cũng không hề kém cỏi, không nghĩ tới lại bị Nạp Thiện bắt được vào tay. Nguồn tại ện FULL
Nạp Thiện thu được chính là một thanh phi kiếm màu đen, dài cỡ năm tấc, hình dáng như một giọt nước, thanh kiếm màu đen phảng phất như quang mang của tia chớp địa ngục, là một thanh phi kiếm phi thường đặc biệt.
Mạc Hoài Viễn cười nói: " Hình như là một thanh phi kiếm nổi danh."
Nạp Thiện mừng rỡ, luôn miệng hỏi: " Lão gia tử, thanh kiếm này tên gọi là gì? A a, thu cái này sảng khoái thật."
Mạc Hoài Viễn nói: " Đây gọi là Minh Lôi kiếm, là một thanh cổ kiếm. Tiểu tử, vận khí của ngươi không tệ, vậy mà cũng không bị kiếm quang làm mờ mắt."
Nạp Thiện đắc ý cười ha hả, phi kiếm tốt xấu hắn vốn không hay biết, hắn chỉ muốn bắt được một thanh, tùy tiện là loại kiếm thế nào thì hắn cũng hài lòng, ai ngờ không có lòng tham nhưng lại bắt tới được một thanh bảo kiếm đặc thù.
Lý Cường cười nói: " Nhanh đi luyện kiếm đi, có chỗ nào không hiểu thì hỏi Triệu Hào."
Người thu được phi kiếm càng ngày càng nhiều, cuối cùng còn lại bảy, tám người không có bắt được. Mạc Hoài Viễn nói: " Bọn họ quá yếu, không cách nào thu được."
Hắn dương tay xuất ra một đạo bạch quang nhàn nhạt, năm ngón tay hơi co lại, phi kiếm đang bay múa trong không trung kiếm quang đột nhiên ảm đạm, hắn rút tay lại, những phi kiếm còn lại lục tục rơi xuống bên người hắn, những ai không thu được phi kiếm đều kêu to lên.
Lý Cường cười nói: " Những phi kiếm này trước tiên giao cho Triệu Hào thu giữ, các ngươi phải tranh thủ thời gian tu chân, đợi đến khi có thể luyện kiếm, thì phát cho các ngươi."
Triệu Hào đem phi kiếm thu vào trong trữ vật đai lưng, quát: " Bình thường mấy người các ngươi không chịu chăm chỉ luyện tập, bây giờ kêu la cái gì? Tất cả mau đi luyện công!" Uy tín của hắn vốn cực cao, mấy huynh đệ nọ không dám mở miệng, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ủ rũ đi luyện công, trong lòng vừa khổ sở lại vừa hâm mộ.
Thần sắc Mạc Hoài Viễn đột nhiên vừa động, cười nói: " Lão đệ, ngươi có bằng hữu đến rồi."
Lý Cường không có phát giác cái gì, nghi hoặc nói: " Ở nơi nào?" Lại hỏi: " Là Ngọc nhi?" Hắn vội vàng bật người lên.
Mạc Hoài Viễn cười nói: " Không phải Ngọc nhi của ngươi, là…hay thật, có không ít người tu chân. Hiện ở chỗ này là địa bàn của ngươi, hắc hắc, đừng để cho người khác đến đảo loạn, ta dẫn ngươi đi xem."
Hắn đưa tay nắm lấy Lý Cường, quát một tiếng: " Đi!"
Bên ngoài kinh thành, gió lạnh lẫm liệt, tuyết phủ dày dặc, chỉ có chút bông tuyết lả tả rơi xuống, cả mặt đất trắng xóa, từ không trung nhìn xuống, toàn một màu trắng mang mang, mặc dù là đêm tối nhưng có thể nhìn thấy rất xa.
Mạc Hoài Viễn mang theo Lý Cường xuất hiện trên không trung.
Lý Cường ở xa xa chợt nghe thấy tiếng phi kiếm xé gió, hắn híp mắt nhìn kỹ, đó là ba đạo kiếm quang với tốc độ cực nhanh đang phi hành sát mặt đất, xẹt qua ngọn cây thì bị bám phần lớn bông tuyết.
Mạc Hoài Viễn nhỏ giọng nói: " Phía sau có người truy theo, hay thật, không ngờ lại có nhiều người như vậy."
Lý Cường đột nhiên nổi lên một loại cảm giác bất an, hắn gắt gao nhìn chằm chằm ba đạo kiếm quang đang bay tới. Khi hắn nhìn được rõ ràng thì không khỏi thất thanh cả kinh kêu lên: " Hoa đại tỷ! Nữu Nữu! Hồng muội! Mau lại đây!"
Mạc Hoài Viễn kinh ngạc hỏi: " Là người quen?"
Ba đạo kiếm quang đột nhiên bay lên, chỉ nghe Hoa Mị Nương khẽ kêu lên một tiếng: " Là ngươi! Tiểu tử đi mau, địch thủ lợi hại!"
Lý Cường có vị Tán Tiên như Mạc Hoài Viễn đứng bên người, chỉ cần không phải là tiên nhân hủy diệt Tinh Cung kia, thì những người tu chân khác căn bản hắn không chút sợ hãi. Hắn ha ha cười to nói: " Di ? Hoa đại tỷ, tỷ không phải là người không sợ trời không sợ đất hay sao? Chạy cái gì a?"
Hoa Mị Nương mắng: " Tiểu tử thúi! Nếu không phải tại hai tiểu muội muội của ngươi liên lụy, đại tỷ có lúc nào sợ qua."
Mai Tinh Tinh và Kiềuu Vũ Hồng không nói một lời, cơ hồ cùng chạy lên bên trái bên phải ôm lấy Lý Cường, nước mắt cuồn cuộn tuôn xuống. Lý Cường nhất thời tay chân lúng túng, vội vàng an ủi nói: " Nữu Nữu, Hồng muội đừng khóc, là ai khi dễ hai người, đại ca làm chủ cho!"
Mấy năm không gặp, Mai Tinh Tinh tựa hồ thành thục hơn rất nhiều, nàng có chút ngượng ngùng buông Lý Cường ra, ở trên không trung hành lễ nói: " Ca ca, Nữu Nữu rất nhớ huynh."
Lý Cường cười hì hì nói: " Nữu Nữu, đại ca cũng nhớ các muội, là ai đang truy mọi người?"
Kiều Vũ Hồng đỏ mặt, không muốn cũng phải buông Lý Cường ra, hành lễ nói: " Hồng nhi ra mắt đại ca."
Mạc Hoài Viễn cười nói: " Hồng nhan tri kỷ của lão đệ thật không ít a…ai, người truy tới là ai?"
Ở phía xa xa lóe ra tảng lớn luồng kiếm quang. Những người đó tựa hồ đã thấy được Lý Cường bọn họ, kiếm quang chia làm trái phải hai bên bay tới. Hoa Mị Nương vội la lên: " Người của bọn họ nhiều lắm, chúng ta…nên tránh một chút trước đã!"
Lý Cường đắc ý nói: " Hắc hắc, bọn họ xông tới là muốn tự mình tìm chết, đừng sợ, có đại ca ta ở đây, các ngươi chỉ nhìn xem kịch vui là được rồi."
Ba người Hoa Mị Nương kinh nghi không chừng nhìn Mạc Hoài Viễn, thật sự là nhìn không ra người tuổi trẻ này có cái gì đặc biệt. Mạc Hoài Viễn ha ha cười to, dương tay xuất một đạo lam quang đem ba người bao lại, nói: " Tiểu nha đầu, đợi trong đó đi, nếu là bằng hữu của lão đệ thì yên tâm, chuyện gì cũng có ta phụ trách."
Khẩu khí của Mạc Hoài Viễn cũng thật lớn.
Trong lòng Hoa Mị Nương do dự một chút, nàng nếu không phải có Mai Tinh Tinh và Kiều Vũ Hồng liên lụy, quả thật không hề sợ đám người đang truy tới, dù nàng đánh không lại, nhưng có thể đảo loạn rất tài giỏi. Nàng cười khanh khách nói: " Tốt a, chúng ta nghỉ ngơi một lúc, mệt chết bà cô ta rồi. Người truy tới chính là cao thủ của Tiềm Kiệt Tinh nga."
Lý Cường vừa nghe là người của Tiềm Kiệt Tinh, nhất thời trong lòng nổi giận, nói: " Lão ca, người truy tới là cừu gia của đệ, trước tiên nhường cho đệ ra mặt một chút, để trút cơn giận này. Mụ nội nó, dám khi dễ tiểu muội của ta." Hắn ra một bộ dáng thật hung hăng. Có siêu cấp cao thủ như Mạc Hoài Viễn ở đây, hắn không sợ gì cả.
Mạc Hoài Viễn gật đầu cười nói: " Ngươi có thoải mái mà làm, hắc hắc, còn những chuyện khác đều có lão ca lo lắng."
Mai Tinh Tinh và Kiều Vũ Hồng đồng thời nói: " Ca ca cẩn thận."
Hoa Mị Nương cũng cảm giác được Lý Cường đã khác hẳn trước kia, cười nói: " Tiểu tử thúi, cẩn thận một chút, đối thủ chính là cao thủ Ám Ảnh Bảo của Tiềm Kiệt Tinh."
Ám Ảnh Bảo là hành cung trên không trung của Bách Hoàng lão nhân, Lý Cường từng ở nơi này bị đưa đến Thản Bang Tinh bất quá lúc đó hắn cũng không biết đó là Ám Ảnh Bảo. Lý Cường dương tay mặc vào Lan Uẩn chiến giáp, đeo Huyễn Dương Hoàn. Mạc Hoài Viễn vẫn không nhúc nhích, cũng không mặc chiến giáp, cũng không dùng phi kiếm hộ thân, thần thái thản nhiên nhìn những cao thủ đang bay tới.
Kinh nghiệm tranh đấu của Lý Cường càng ngày càng nhiều, cho nên cũng hiểu biết phong phú, hắn trấn định hỏi: " Hoa đại tỷ, người của Tiềm Kiệt Tinh vì sao truy các ngươi?"
Mai Tinh Tinh chen lời: " Bọn họ vây khốn ông nội của muội tại Ám Ảnh Bảo, chúng ta đi thám thính tin tức, bị bọn họ phát hiện thì truy theo không tha. Hoa tỷ tỷ nói, trước tiên nên trốn đi tìm bằng hữu hỗ trợ, thực lực của chúng ta quá yếu, đánh không lại bọn họ."
Hoa Mị Nương nói: " Bọn họ đòi linh đan của Mai lão gia tử, đòi không được thì muốn cướp, lão gia tử cơ trí, đem tất cả linh đan bỏ trong người, tuyên bố nếu bức ông ấy, thì ông ấy sẽ đem linh đan hủy diệt hết, ai cũng đừng mong có được, vì vậy mới kéo tới bây giờ. Hừ, chờ ta tìm được Phó đại ca, nhất định sẽ cho bọn họ đẹp mắt."
Nghe ngữ khí của nàng tựa hồ như đã rất quen thuộc với Phó Sơn. Lúc này Lý Cường không có tâm tư nói giỡn, hắn ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, linh đan của Mai Du Băng đối với sự tranh đấu ở Ba Đạt Tinh rất trọng yếu. Nếu bị người của Tiềm Kiệt Tinh lấy tới tay, đối với Phó Sơn sẽ rất bất lợi.
Mạc Hoài Viễn nhìn lướt qua những người tu chân đang bay tới, nhàn nhạt nói: " Tổng cộng có hai mươi bảy người, cao thủ Nguyên Anh kỳ có mười lăm người, cao thủ Xuất Khiếu kỳ có hai người, còn có một đại cao thủ Phân Thần hậu kỳ…" Hắn nhìn ba người Hoa Mị Nương, lắc đầu nói: " Thật sự là đại động can qua, xem ra bọn họ rất sợ các ngươi chạy thoát, nếu không có lý do, có lý nào lại phái nhiều cao thủ như vậy truy theo ba tiểu cô nương."
Lý Cường nghe xong cũng rất giật mình, đừng nói là có hai cao thủ Xuất Khiếu kỳ, cao thủ Phân Thần kỳ có phân lượng thế nào trong lòng hắn hiểu rất rõ. Mặc dù hắn có vô số pháp bảo rất lợi hại, nhưng chênh lệch quá lớn cũng không có hữu dụng. Hắn cười nói: " Lão ca, cao thủ Phân Thần kỳ thì giao cho huynh đi, hắc hắc, không cùng một cảnh giới, đánh nhau sẽ chết người đó."
Hoa Mị Nương hì hì cười duyên, nói: " Tiểu tử, ngươi rất thanh tỉnh a, biết cao thủ Phân Thần kỳ rất cao, tỷ tỷ vừa nhìn thấy nàng đã bỏ chạy ngay, người này chính là người cùng cấp bậc với Tư Đồ Ung, tại Tiềm Kiệt Tinh tứ vương bài danh thứ ba, tên gọi Tử Ảnh.."
Đang khi nói chuyện, kiếm quang bay vụt tới dĩ nhiên đã bao vây quanh năm người thành đoàn.
Cầm đầu chính là một nữ tử mặc chiến giáp màu tím, khoát một chiếc áo khoác màu tím phiêu phất, tựa như một ngôi sao màu tím, lạnh lẽo không mang theo một tia ấm áp nào, giống như một tòa băng sơn hàn khí bao phủ. Lý Cường nói: " Hay thật, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một nữ tử kỳ lạ như vậy, nàng chính là Tử Ảnh?"
Hoa Mị Nương cười nói: " Hì hì, nàng rất lợi hại, ngay cả tỷ tỷ nhìn thấy cũng sợ đó, ngươi cẩn thận chút nga."
Có thể làm cho người không sợ trời không sợ đất như Hoa Mị Nương mà cũng ngán, nữ tử này thật sự không đơn giản.
Lý Cường cũng cười nói: " Ai nha, cảm ơn Hoa đại tỷ nhắc nhở, hắc hắc, lão ca, nàng là của huynh đó!"
Mạc Hoài Viễn nghe vậy bật cười nói: " Nói hưu nói vượn, cái gì là của ta, ta không thích đàn bà lạnh như băng giống vậy đâu." Ba người cười nói như giữa chốn không người.
Tử Ảnh lạnh lùng nói: " Hoa Mị Nương, ngươi thật là không tưởng tượng nổi, chạy trốn mà cũng giở đủ trò, bây giờ ngươi chạy không thoát rồi." Thanh âm thanh thúy động lòng người, Lý Cường thật sự không cách nào đánh đồng nàng cùng một chỗ với người Tiềm Kiệt Tinh, không phải vì nàng quá xinh đẹp, mà là khí chất lạnh lùng tinh khiết, tuyệt đối không có một tia tà ác nào lẫn bên trong.
Mạc Hoài Viễn nói: " Bây giờ các ngươi cút ngay lập tức! Lập tức đưa…" Hắn quay đầu hỏi Lý Cường: " Người bị vây khốn kia tên là gì?"
Lý Cường nói: " Hồi Xuân Cốc Mai Du Băng."
Mạc Hoài Viễn nói: " Ân, đưa Mai Du Băng kia thả ra, nếu không đừng trách ta không khách khí." Ngữ khí của hắn tựa như là một vị hoàng đế.
Tử Ảnh tựa như đang nghe một người điên nói chuyện, nàng nhẹ nhàng khe khẽ phun ra hai chữ: " Cuồng vọng!"
Đám cao thủ của Tiềm Kiệt Tinh cười lên ha hả, bọn họ cho tới bây giờ chưa thấy qua có người nói chuyện như vậy, cả một đoàn cao thủ trước mắt mà xem như không người, cuồng ngạo đến không thể tư nghị. Chỉ có Lý Cường hiểu được, Mạc Hoài Viễn không cuồng một chút nào, hắn có thực lực nói như vậy.
Tử Ảnh cẩn thận đánh giá Mạc Hoài Viễn, đột nhiên nàng biến sắc. Bởi vì nàng dùng chính linh giác của mình mà cũng nhìn không thấu hắn. Đây là tu vi thế nào? Nhưng nàng cũng đã gặp qua rất nhiều người, cũng sẽ không bị những câu nói này của Mạc Hoài Viễn làm sợ hãi, nàng nói: " Được, xem ra ngươi rất lợi hại, có dám đánh cuộc với chúng ta không?" Nàng không hổ là một trong tứ vương của Tiềm Kiệt Tinh, lúc nói chuyện đã chuẩn bị đường lui cẩn thận.
Trong lòng Lý Cường thầm khen, Ảnh Tử này thật sự là tinh minh, làm như vậy nhìn qua thì giống như người của Tiềm Kiệt Tinh với nhiều người như vậy mà ra đánh cuộc thì có vẻ thiệt thòi, trên thực tế trong việc tranh đấu của người tu chân, nhiều người cũng không hữu dụng, nhưng nếu đánh cuộc, nàng có thể nắm chắc đường tiến lui, chỉ cần để nàng hiểu rõ về Mạc Hoài Viễn, là nàng có thể tìm được biện pháp giải quyết rất dễ dàng. Lý Cường cười nói: " Được a, ngươi muốn đánh cuộc cái gì?"
Tử Ảnh liền nói: " Đấu pháp bảo!" Nàng đã sớm nhìn ra tu vi tu chân của Lý Cường, cho nên cũng không xem hắn vào mắt. Nếu nàng biết Lý Cường là người của Trọng Huyền Phái thì nàng tuyệt đối sẽ không đưa ra việc đấu pháp bảo. Người của tu chân giới đều cũng biết, mỗi một hạch tâm huynh đệ của Trọng Huyền Phái đều là luyện khí đại sư, có thể ở phương diện khác Trọng Huyền Phái còn sơ suất một chút, nhưng nói về pháp bảo, không có người tu chân nào dám coi thường.
Hoa Mị Nương nói: " Đấu pháp bảo thì có ai mà sợ, không nói người khác, nếu ngươi có thể đấu qua được vị tiểu huynh đệ này của ta, Hoa Mị Nương ta sẽ nhận thua ngươi." Vì nàng đã gần gũi Phó Sơn, từng khổ công học qua cách luyện khí, biết rõ tư vị trong đó, bởi vậy đối với pháp bảo của Trọng Huyền Phái phi thường tự tin.
Tử Ảnh: " Được, nếu chúng ta thắng, ba người các ngươi theo chúng ta đi, nếu thua ta sẽ làm chủ phóng thích Mai Du Băng."
Mạc Hoài Viễn không hề quan tâm tới, bất kể là tranh đấu cái gì hắn cũng không thèm để ý, trừ phi đối thủ là Tán Tiên, còn cao thủ tu chân giới đối với hắn mà nói căn bản không đáng giá nhắc tới, tựa như người tu chân và thế tục giới cao thủ đánh nhau, tùy tiện muốn đánh như thế nào, cao thủ thế tục giới cũng đừng mong thắng nổi.
Lý Cường nhìn Mạc Hoài Viễn, trong mắt lộ ra vẻ cười. Dù cho tới bây giờ hắn không có đấu qua pháp bảo, nhưng dựa vào thực lực của Mạc Hoài Viễn thì có đấu cái gì cũng không sao cả, huống chi bảo bối trên người hắn lại rất nhiều, đại bộ phận đều là cấp bảo khí, là cực phẩm pháp bảo của tu chân giới, nhất là pháp bảo lấy được từ Đại Huyễn Phật Cảnh, hắn từng thừa dịp nhàn rỗi ở Thánh Vương Phủ, tu luyện không ít, lần này đúng lúc có thể dùng tới.
Lý Cường chậm rãi thản nhiên nói: " Được a, ta thì không sao cả, thỉnh Tử Ảnh cô nương chỉ giáo."
Đám người tu chân của Tiềm Kiệt Tinh quát: " Tiểu tử! Tử Ảnh cô nương mà ngươi cũng xứng gọi sao? Dám vô lễ đối với Tử tiên vương như vậy, lớn mật!"
Lý Cường ha ha cười to, hờ hững nói: " Lại là một vương gì đó, các ngươi rốt cuộc có tới mấy vương a? Lần trước tên Tư Đồ Ung kia hình như cũng gọi là vương gia gì đó, Ai nha, thật ngại quá, lão tử cũng là vương, Hỗn Thế Ma Vương…haha..!" Không biết tại sao hắn lại bật thốt ra tự xưng cho mình một cái xước hào.
Ba người Hoa Mị Nương cười đến nghiêng ngửa, các nàng biết hắn vốn rất thú vị, sau mấy năm không gặp, nhưng vẫn còn tính nết như cũ, thỉnh thoảng sẽ nói hưu nói vượn. Mạc Hoài Viễn mỉm cười, hắn thích cách nói không chút kiêng kỵ của Lý Cường.
Sắc mặt Tử Ảnh càng lạnh, trong lòng nàng thầm giật mình, Tư Đồ Ung ở Tiềm Kiệt Tinh bài danh thứ hai, lòng dạ độc ác, tu vi so với mình còn cao hơn không ít, ngay cả mình còn phải úy kỵ hắn ba phần, không nghĩ tiểu tử này từng đối mặt với hắn mà cũng có bộ dáng không hề quan tâm, thật không rõ hắn có địa vị như thế nào.
Phía sau Tử Ảnh có một hán tử cao lớn khom người nói: " Tử Tiên Vương hãy để cho ta đánh cuộc vòng đầu."
Tử Ảnh có chút siết tay, nói: " Thanh tướng cẩn thận."
Lý Cường nhìn từ trên xuống dưới tên thanh tướng này, chỉ thấy tay chân hắn thô kệch, mặt góc cạnh, mắt dài, khóe mắt hơi xệ xuống, nhìn qua có chút bộ dáng khắc khổ. Chiến giáp trên người hắn là màu xanh, trên lưng đeo một vật màu đỏ kỳ quái tựa như vật còn sống thỉnh thoảng lại nhuyễn động một chút.
Hắn phóng lại trước mặt mấy người Mạc Hoài Viễn to tiếng nói: " Ta, Tiềm Kiệt Tinh thanh tướng Bắc Thạch Phong, đến đây lãnh giáo!" Hắn nói chuyện vô cùng dứt khoát, không hề dư thừa, có vài phần phong thái của danh gia cao thủ.
Hoa Mị Nương nói: " Ta tới! Ta tới! Ai nha, ngươi chính là Bắc Thạch Phong? Nghe nói ngươi nguyên lai là tu chân cao thủ của Hải Viên Hiên, như thế nào lại chạy đến Tiềm Kiệt Tinh làm tay đánh thuê cho người ta thế? Hi hi, đệ tử danh gia đại phái thật không giống bình thường a." Nang hì hì cười, Đào Hoa chiến giáp cũng phát ra một đoàn sương khói màu phấn sắc.
Lý Cường kêu lên: " Hoa đại tỷ, đừng có giành, ta đã đợi suốt cả ngày rồi, thật vất vả mới đợi được, hắn là của ta a!"
Bắc Thạch Phong nghe xong tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu. Hoa Mị Nương cười nói: " Bỏ đi, bỏ đi! Tiểu tử thúi, tỷ tỷ không thèm tranh với ngươi, ngươi đi chơi đi, có thua cũng đừng khóc nga."
Lý Cường giở khuôn mặt tươi cười nói: " Làm sao dễ dàng thua như vậy, Hỗn Thế Ma Vương như ta không phải làm uổng phí hay sao?" Đang khi noi chuyện thì Hấp Tinh kiếm vụ cũng lặng yên xuất ra, kiếm vụ trong đêm đen như thật như ảo, tuyết đọng trên mặt đất xuất ra bạch quang, xuất ra luồng ngân quang nhàn nhạt ảo ảnh. Tử Ảnh hơi kinh hãi: " Chân Huyễn kiếm khí?"
Con mắt của Bắc Thạch Phong đột nhiên trợn to, hắn là đệ tử danh gia đại phái, dĩ nhiên có thể nhận ra được kiếm quyết này. Hắn không suy nghĩ xuất ra một kiện pháp bảo, đó là một kiện có hình dáng như lá cây, sau khi xuất ra lập tức biến thành lá xanh bay múa đầy trời. Theo hắn kháp linh huyền, lá xanh xoay quanh nhiễu loạn, dần dần tụ lại bên người hắn, Bắc Thạch Phong nói: " Thỉnh giáo!"
Quy củ đấu pháp bảo là do một bên đề ra, một bên phá giải. Lý Cường trong thời gian này ở tại kinh thành tiềm tu, bởi vì có Mạc Hoài Viễn chỉ điểm nên học không ít thứ hữu dụng, pháp bảo cũng đã tu luyện được không ít. Sư tôn Kỳ Quân Sát cấp cho Thiên Ti Tử Kim Tốn, ngay cả Mạc Hoài Viễn nhìn thấy cũng luôn miệng khen tốt, hắn bỏ ra mười ngày tu luyện, rốt cuộc có thể thu phóng tự nhiên.
Mạc Hoài Viễn lặng lẽ truyền âm nói: " Lão đệ, hắn thuộc tính Mộc, kiện pháp bảo kia thuộc Mộc tính pháp bảo, người dùng thủ đoạn dùng Hấp Tinh kiếm nghĩ vật hóa hình, a a, dám chắc hắn chịu không được." Cơ hội này đối với Lý Cường thật sự là khó có, có cao thủ như Mạc Hoài Viễn đứng bên chỉ điểm, lại có đệ tử danh môn đại phái như Bắc Thạch Phong đấu pháp bảo, đối với sự tu chân của hắn có trợ giúp thật lớn, điều này hoàn toàn bất đồng, không giống như những trận hỗn chiến đánh loạn.
Tâm niệm của Lý Cường nhanh chóng trở lại, hắn suy nghĩ xem nên dùng vật gì để phá giải. Bắc Thạch Phong có chút không đợi được, lại nói: " Mời chỉ giáo!"
Lý Cường thuận miệng trả lời: " Đừng khách khí, a a, sẽ chỉ giáo mà." Mọi người nghe được sửng sốt, lời này nói ra nghe sao không được tự nhiên chút nào.
Một đoàn ngọn lửa diễm màu đỏ trong không trung phiêu phù, tiếp theo lại một đoàn, rất nhanh toàn thân Lý Cường bao bọc bởi ngọn lửa cuồn cuộn, hắn đã đem Hấp Tinh kiếm hóa thành một biển lửa. Nhiệt khí từ trong biển lửa khuếch tán ra, hồng quang sáng ngời chiếu sáng buổi chiều xung quanh thành một vùng sáng rực. Trong lòng Bắc Thạch Phong kinh hãi, loại thủ đoạn cao siêu hóa hình nghĩ vật này vừa hiện ra, hắn nhất thời cảm thấy đã quá coi thường đối thủ.
Kiều Vũ Hồng ôm bả vai của Mai Tinh Tinh nhỏ giọng nói: " Tỷ, tỷ xem đây là pháp bảo gì của đại ca a? Toàn thân đều là ngọn lửa, không sợ đốt cả chính mình hay sao?"
Mai Tinh Tinh cũng không hiểu, nhưng nàng đối với Lý Cường có một loại sùng bái mù quáng, cười nói: " Không có đâu, ca ca lợi hại lắm đó."
Hoa Mị Nương nói: " Đây là thủ đoạn nghĩ vật hóa hình, là dựa vào uy lực của pháp bảo, ta cũng từng tu luyện qua, bất quá đã bị Phó đại ca phá hủy, hì hì…" Ngữ khí của nàng chẳng những không có chút tiếc nuối mà còn tràn ngập mùi vị đắc ý.
Hóa hình ngọn lửa của Lý Cường mang theo luồng hơi nóng cao độ xông thẳng tới lá xanh của Bắc Thạch Phong.
Năm ngón tay của Bắc Thạch Phong nhanh chóng kháp linh huyền, hắn có chút không tin thủ đoạn nghĩ vật hóa hình của Lý Cường có khả năng phát ra luồng khí nóng thật sự của lửa, nếu hắn biết chuôi Hấp Tinh kiếm này có ẩn chứa cả năng lượng của Thiên Hỏa, hắn sẽ không ngạnh liều mạng như thế.
Lá xanh cấp tốc xoay tròn tiến vào trong ngọn lửa.
Theo lửa cháy kịch liệt thiêu đốt, lửa cháy phát ra oanh oanh thanh ngày càng lớn, dần dần biến thành long long cô thanh, vô số đoàn ngọn lửa theo tiếng cổ thanh nhảy lên, giống như có trăm ngàn đóa hoa lửa đang nhảy múa. Ngay cả Mạc Hoài Viễn cũng âm thầm kinh tâm: " Đây là thủ pháp gì? Trong ngọn lửa lại có thêm âm luật nữa?"
Hắn không biết, thanh kiếm này là do Lý Cường dùng âm luật của Thiên Lại Thành tu luyện mà thành. Kiếm quyết cổ quái như thế hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Trong mắt Tử Ảnh hiện lên một tia kinh ngạc, Chân Huyễn kiếm khí lại có loại kiếm quyết cổ quái như thế này. Nàng giật mình không thôi, trong lòng biết rằng Bắc Thạch Phong sẽ rất khó ứng phó.
Dần dần, lá xanh đầy trời ở trong liệt hỏa khô rộp đi. Bắc Thạch Phong kinh hãi vô cùng, cuống quýt phun ra chân nguyên lực, công lực tu chân của hắn vốn cao hơn Lý Cường, đã là Xuất Khiếu kỳ hậu kỳ. Lá xanh do hắn thúc dục đột nhiên hóa thành đoàn đoàn lục khí, linh xảo tách ra khỏi sự thiêu cháy của lửa mà tìm kiếm khe hở.
Mọi người lui ra phía sau chừa lại một không gian rất lớn cho hai người đấu pháp bảo.
Lửa cháy giữa không trung vang lên âm thanh cổ hoặc, phảng phất vang lên như đang giữa chiến trường sát phạt, ngọn lửa màu hồng quang chói mắt, tiếng cổ thanh điếc tai dồn dập. Người của Tiềm Kiệt Tinh ngoại trừ mấy người có công lực cao siêu, tất cả đều phun ra phi kiếm phòng thân, cổ thanh nọ chấn động họ đến tâm thần rối loạn, cả người đều tê dại. Nhưng đối với Hoa Mị Nương ba người lại bị ảnh hưởng rất nhỏ, đây là do Lý Cường có thể thu phát tùy tâm.
Kiều Vũ Hồng kinh hãi than thở: " Hoa tỷ tỷ…thật là xinh đẹp, quá đẹp mắt!" Hoa Mị Nương sững sờ, nàng rất rõ ràng tu vi lúc trước của Lý Cường, chỉ mới mấy năm không thấy, nghĩ không ra hắn đã đạt tới tu vi cao đến như vậy, thật không rõ tiểu tử thúi này làm sao mà có thể tu luyện đến như thế. Ngay cả mình đã đạt tới Xuất Khiếu trung kỳ rồi tu luyện gần trăm năm, gần đây mới có sự đột phá sắp tiến vào hậu kỳ, còn hắn mới tu luyện không bao lâu vậy mà cũng đạt tới được cảnh giới như mình. Nàng không nhịn được nói: " Phó đại ca thật sự là lợi hại không tưởng nổi…"
Mai Tinh Tinh cười nói: " Hì, Hoa đại tỷ lại nhớ đến Phó đại ca rồi sao?" Hoa Mị Nương sắc mặt ửng đỏ, cũng không thể giải thích được, chỉ nhẹ nhàng kéo Mai Tinh Tinh. Kiều Vũ Hồng lại than thở: " Đại ca thật là lợi hại a."
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn, loại tu vi đấu pháp bảo cao siêu như thế này, ở tu chân giới cũng vô cùng khó gặp. Tử Ảnh đã cảm thấy mình thật thất sách, tiểu tử chướng mắt này không ngờ lại có tu vi pháp bảo cao đến như vậy, nàng càng không tưởng tượng được người ở sau lưng hắn thì ngay chính nàng cũng không tham thấu được tu vi là cao thủ như thế nào, làm nàng có chút thắc thỏm bất an, nhưng trên mặt vẫn dấu diếm phản ứng, vẫn lạnh lùng băng sương như trước.
Bắc Thạch Phong nhờ vào công lực thâm hậu, liều mạng áp chế ngọn lửa. Hắn không phải đang đấu pháp bảo nữa mà đang dùng công lực chống cự. Hấp Tinh kiếm của Lý Cường càng ngày càng linh động, có cao thủ như Bắc Thạch Phong để luyện tập, đối với hắn có trợ giúp thật lớn, hắn bắt đầu dùng thủ đoạn hóa hình nghĩ vật, từ trong ngọn lửa lại hóa hình. Hắn kháp linh huyền khác hẳn Bắc Thạch Phong, không cần dùng linh huyền chỉ huy, chỉ quát nhẹ một tiếng: " Hiện hình! Hỏa Phượng Hoàng!"
Chỉ nghe một tiếng kêu to thanh thúy, một con chim thật to mà chưa ai từng gặp từ trong ngọn lửa trùng trùng bay lên. Đây là phượng hoàng trong tưởng tượng của Lý Cường, bằng vào thủ đoạn nghĩ vật hóa hình cao siêu đã biến hình Hấp Tinh kiếm trở thành hỏa phượng hoàng.
Đây là một Hỏa Phượng Hoàng cực kỳ xinh đẹp, đều là do Lý Cường tưởng tượng mà ra. Toàn thân Phượng Hoàng rực lửa, linh vũ dài mượt, cất tiếng kêu vang, trên đỉnh đầu là một đốm lông màu vàng rực kiêu ngạo, kiêu hãnh chớp lên, một đôi mắt phượng bắn ra kim quang khắp bốn phía, hai vuốt cũng toàn màu bạc, cả người lửa cháy hùng hùng, đang xoay chuyển trong vòng lửa đỏ bao quanh. Trong lòng Lý Cường hiểu được, con phượng hoàng này có tám phần giống khổng tước, bởi vì rốt cục hắn cũng không biết phượng hoàng thật ra có hình dáng như thế nào.
Bắc Thạch Phong bị ép tới không thở nổi, hắn lại không thể dừng lại xuất thêm pháp bảo nào khác, chỉ có thể phun ra từng ngụm chân nguyên lực, bằng vào tu vi cao thâm khổ sở ngăn cản. Lý Cường cực kỳ vui vẻ, không nhịn được lại khởi lên sự đùa nghịch, hắn tâm niệm vừa động, hỏa phượng hoàng đột nhiên bay lên không, rồi sau đó lại phủ trùm xuống tới. Bắc Thạch Phong phân ra bảy đoàn lục khí che ở trên đầu, lục khí tầng tầng lớp lớp cao thấp bay múa, hắn kháp linh huyền đột nhiên hóa thành bảy đạo lá xanh nở lớn, hắn chỉ có thể sử dụng chiêu thế phòng thủ mà thôi.
Hỏa Phượng Hoàng kêu lên một tiếng thanh thúy, ầm ầm nổ tung, vô số đạo ngọn lửa dài như cuồng phong bão tố xuyên qua bảy đạo lá xanh đang nở lớn, ngọn lửa tinh mang đầy trời đánh vỡ vụn bảy đạo lá xanh bay tứ tán. Bắc Thạch Phong phun ra một ngụm máu tươi, bảy đạo lá xanh giữa không trung nhanh chóng khô quắt lạ, phiêu phiêu sái sái tứ tán tan đi. Ngọn lửa xuyên qua lá xanh lại một lần nữa tụ tập, trong lửa truyền ra một tiếng kêu to, lại hiện ra thân ảnh của Hỏa Phượng Hoàng.
Hỏa Phượng Hoàng phe phẩy chiếc cánh rực lửa cuồn cuộn, bay vòng quanh thân thể của Bắc Thạch Phong, nó kêu lên một tiếng rồi đột nhiên mở miệng nói: " Tiểu tử thúi, ngươi thua rồi, hì hì.." Ngữ khí y như lời của Hoa Mị Nương như đúc, Bắc Thạch Phong thiếu chút nữa bị hù chết ngất. Hoa Mị Nương mắng: " Tiểu tử thúi, dám học khẩu khí của đại tỷ ngươi nói chuyện, cẩn thận tỷ tỷ đánh chết ngươi."
Ngoại trừ Bắc Thạch Phong còn những người khác đều không nhịn được bật cười ha hả, điều này quả thật vô cùng bất ngờ, ngay cả Tử Ảnh khóe miệng cũng nhếch lên.
Mạc Hoài Viễn lắc đầu, cười nói: " Thật là thú vị a, nghĩ vật còn có thể nghĩ âm, thật là loại kiếm quyết không tưởng tượng nổi."