Phiêu Miễu Chi Lữ

chương 132

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngân Bố Di vì Kỳ Quân Sát mà cố gắng tranh thủ thêm chút thời gian. Kỳ Quân Sát giống như đang cố hết sức cầm Tụ Tiên Lôi, hét lớn một tiếng: " Thiên Hàng Vạn Lôi!" Tụ Tiên Lôi trên tay đột nhiên hóa thành vạn điểm ánh sáng, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Kỳ Quân Sát đắc ý cười hai tay giống như vị nhạc trưởng đang điều khiển dàn nhạc, một tay áp về phía trước mãnh liệt một chút, trên bầu trời nhất thời hiện ra vô số quang cầu tinh lượng, theo tay hắn xoay quanh thân thể Đại Viêm Linh Thú.

Mạc Hoài Viễn mỉm cười, hắn biết chiêu Tụ Tiên Lôi này của Kỳ Quân Sát lợi hại, một bên lui về phía sau, một bên đưa lên đơn chưởng, cả người toát ra kim quang nhàn nhạt, hắn cũng quát to: " Kích Thiên Chi Phủ!" Dương tay ra, một cây búa lớn có hai lưỡi cỡ một cái bồn nhỏ rời tay bay ra, phát ra tiếng xé gió long long, búa lớn rời khỏi tay lập tức mở lớn, hóa thành một cây búa lớn đường kính hơn mười thước. Cây búa Kích Thiên Chi Phủ này cũng giống y như cây búa thật, không hề nhìn ra một điểm nào đang biến ảo mà ra.

Ba đại Tán Tiên cùng ra tay, làm cho tất cả người tu chân đều trợn mắt cứng lưỡi. Ở tu chân giới mà có thể tận mất nhìn thấy Tán Tiên ra tay thật sự không có nhiều cơ hội lắm, lần ra tay đặc sắc như vậy thật làm cho người ta mở rộng nhãn giới.

Lý Cường ở phía dưới cũng trợn mắt há hốc mồm, hắn không nghĩ tới Mạc Hoài Viễn dựa vào tiên linh khí là có thể huyễn hóa ra mọt cây búa lớn như vậy, nghĩ lại tự mình phải nhờ Hấp Tinh kiếm mới có thể biến ảo vật phẩm, so sánh với Mạc Hoài Viễn thì thật là kém xa, Mạc Hoài Viễn thật sự là quá lợi hại.

Trong mắt Kỳ Quân Sát bắn ra quang mang cuồng nhiệt, phải biết rằng đây cũng là lần đầu tiên hắn dùng đến Tụ Tiên Lôi. Hắn huýt sáo dài một tiếng, sướng khoái vô cùng quát to: " Nếm thử lợi hại của lão nhân gia ta đi!" Hai tay đồng thời áp xuống phía dưới, nhất thời thiên lôi từ trên trời giáng xuống, giống như cuồng phong bạo vũ đánh thẳng vào hư ảnh của Đại Viêm Linh Thú khổng lồ.

Mỗi một luồng sáng cũng tạc xuất ra một quang mang huyến lạn chói mắt, ngàn vạn luồng sáng đem chiếu sáng rực cả mặt đất. Lý Cường cảm thấy so với người tu chân của Thiên Kích Phong Thản Bang Tinh khi phát ra Trấn Tháp Thiên Lôi cũng không có kinh khủng như thế.

Đại Viêm Linh Thú không hổ là thần linh thủ hộ của thần khí, trong tiếng gầm gừ chói tai, nó ngạnh đấu với vô số thiên lôi đang đánh xuống, hướng lên cao điên cuồng công kích.

Linh thú đã hai lần bị thương nặng, lực lượng hộ thân rốt cuộc hao hết, lộ ra diện mục chân thật của nó. Lý Cường cũng may đang ở phía dưới nó, hắn liếc mắt một cái nhìn thấy không khỏi hít sâu một hơi, hắn chưa bao giờ gặp qua một linh thú xinh đẹp đến như vậy. Đó là một sinh vật cực kỳ xinh đẹp, thân thể dài như rắn, trên lưng từ đầu tới đuôi kéo dài nắm lân tuyến lóe kim quang, vảy giáp trên người có sáu cánh liên tiếp xếp vào nhau tạo thành, mỗi một miếng vảy đều có ngân quang lưu động, cộng thêm nham tương cháy rực bên dưới, vừa xinh đẹp và có sắc thái thật kinh khủng. Đầu của nó dài, mặt màu đỏ ẩn ước lam quang, có ba cái cánh nhỏ màu bạc thật nhạt đang nhẹ nhàng phe phẩy, hai đôi mắt màu vàng thật to đang lóe lên ánh mắt phẫn nộ.

Kích Thiên Chi Phủ của Mạc Hoài Viễn đã bổ tới, lưỡi búa chuyển động phát ra tiếng xé gió " ô ô". Đại Viêm Linh Thú linh xảo chuyển người, ánh mắt nhìn thẳng Mạc Hoài Viễn, nó rít lên một tiếng, ầm ầm một tiếng nổ, thân thể thật dài chuẩn xác giữ lại lưỡi búa. Mạc Hoài Viễn hét lớn: " Khởi!"

Cây búa lớn đột nhiên bay lên bầu trời, Mạc Hoài Viễn lại hét lớn: " Trảm!"

Trong mắt Đại Viêm Linh Thú tựa hồ như hiện lên một tia khinh thường, nó đột nhiên há mồm phun ra một viên quang mang, ánh mắt bắn ra màu vàng khắp bốn phía. Kỳ Quân Sát kinh hãi nói: " Là Thiên Thần Chi Nộ! Lão ca không nên đón đỡ!" Hắn dương tay đánh ra một đạo thanh quang bảo vệ những người tu chân ở chung quanh mình. Mạc Hoài Viễn biết không tốt, cùng thần khí ngạnh cứng đó là muốn chết, hắn vội cắt đứt liên lạc cùng Kích Thiên Chi Phủ, thân thể thuấn di vọt ra.

Thiên Thần Chi Nộ rốt cuộc đã xuất thế, nhưng không ai nghĩ đến thần khí lại từ trong miệng Đại Viêm Linh Thú phun ra. Tất cả mọi người là lần đầu tiên nhìn thấy thần khí trong truyền thuyết, đoàn kim quang nọ thật là quá chói mắt, rất nhiều người cũng nhìn không được rõ ràng.

Thiên Thần Chi Nộ chạm vào Kích Thiên Chi Phủ lập tức bộc phát ra. Lý Cường cảm thấy hai lỗ tai ông ông nổ mạnh, trước mắt tràn đầy kim tinh vũ động, cả người một trận vô lực, suýt nữa rơi xuống. Hắn biết do mình đã đến quá gần, nếu không phải đã tu luyện qua Tu Thần Thiên Tiến Chương, chỉ một chút này đã làm cho mình mất đi nửa cái mạng. Hắn lập tức vận chuyển công lực, trong phút chốc liền đã khôi phục.

Lý Cường lướt lên bầu trời, chỉ thấy bầu trời không còn được bao nhiêu người nữa.

Cao thủ ngoài Phân Thần kỳ cũng biết thuấn di, cho nên lúc thần khí phát lực là đại bộ phận người tu chân đều cũng tránh được lực cuồng bạo của Thiên Thần Chi Nộ, nhưng cũng có không ít người nếm khổ sở. Người tu chân trốn ở xa xa quan sát cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.

Mắt thấy thương vong thảm trọng, Phó Sơn, Hầu Phích Tịnh, Minh Huyền đại sư và Bách Hoàng lão nhân các cao thủ đều không khỏi kinh hãi, nhưng còn phẫn nộ nhiều hơn. Những cao thủ này đều trải qua bao nhiêu gian khổ tu luyện, sẽ không vì vậy mà dừng tay, Phó Sơn quát to: " Trước tiên hãy tiêu diệt Đại Viêm Linh Thú!"

Bách Hoàng lão nhân cũng quát: " Con mẹ nó! Giết chết súc sinh kia!" Thuộc hạ của hắn thương vong thảm trọng, lão quái vật này cũng đã nổi điên.

Thần khí đã bị Đại Viêm Linh Thú hút vào trong miệng, nó cũng không có lập tức bỏ đi, mà là xoay quanh nham tương trên mặt đất, tựa hồ không nỡ rời đi. Lý Cường ở phía dưới thấy rất rõ ràng, hắn thậm chí có thể cảm nhận được tâm tình không đành của Đại Viêm Linh Thú, nhưng hắn không biết an nguy của đám người Phó Sơn, trong lòng vừa lo lắng vừa phẫn nộ. Trong lúc nhất thời hắn tìm không ra pháp bảo để ra tay, hắn biết Hấp Tinh kiếm căn bản không thể gây thương tổn được nó, liền thu trở về.

Linh Thú đột nhiên phát ra tiếng huýt sáo dài, quanh thân đột nhiên hiện ra vô số tinh điểm, cấp tốc xoay tròn bay múa. Lý Cường vừa nhìn thì biết, bay múa quanh thân nó chính là Thiên Kim Sa. Dần dần, Đại Viêm Linh Thú bắt đầu ẩn hình, những người nhìn thấy đều có cảm giác vô lực, linh thú này thật sự là quá lợi hại, sợ rằng nó không phải là sinh linh trong thế giới này.

Tiếng huýt gió của linh thú càng ngày càng lớn, càng ngày càng dồn dập. Người tu chân trên bầu trời đều cũng biết, một khi linh thú ẩn hình trở lại rồi công kích, vậy thì cơ hồ không có một ai có thể ngăn cản nổi.

Mạc Hoài Viễn quát: " Ba chúng ta cùng ra tay!"

Thân ảnh của Đại Viêm Linh Thú đã mơ hồ, chỉ nghe nó kêu to một tiếng chói tai, rồi đột nhiên hướng lên bầu trời bỏ chạy. Lý Cường không kịp suy nghĩ liền đuổi theo.

Linh thú do vô số ngân mang kim tinh bám theo, kéo theo cái đuôi ánh sáng thật dài, hướng lên trời cao ra sức xông lên. Vô số bóng kiếm phía dưới cũng đuổi theo sát không rời.

Tốc độ của Lý Cường rất nhanh, hắn cũng không có nghĩ đến sau khi mình tu luyện Thiên Tiến Chương thì tốc độ lại mau lẹ như thế, hắn đã cách linh thú rất gần. Mạc Hoài Viễn, Kỳ Quân Sát, Phó Sơn và Hầu Phích Tịnh mấy người không ngờ tới Lý Cường lại lớn mật như thế, dám một mình truy tới. Mạc Hoài Viễn quát: " Phó lão đệ, ngươi không nên đi, để ta và Kỳ lão đệ tới. Các ngươi mau khống chế tai họa phía dưới, linh thú để hai chúng ta giải quyết."

Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát nhìn nhau, hai người đồng thời thuấn di qua trời cao. Ngân Bố Di không nói một lời của đã đuổi tới.

Phó Sơn làm sao bỏ qua được chuyện này, hắn nói với Minh Huyền: " Minh Huyền đại sư, ngươi tới chỉ huy bằng hữu phía dưới, ta đi qua đó." Hắn cũng thuấn di qua bầu trời bên trên. Hầu Phích Tịnh càng mặc kệ tất cả, mắng: " Mụ nội nó, lão tử không thể đợi ở chỗ này, đi trước đây!" Hắn cũng truy theo.

Bách Hoàng lão nhân làm sao cam tâm, hắn lại không kịp kêu theo thuộc hạ của mình, thân ảnh nhoáng lên, thoáng một cái cũng đã đuổi theo.

Lý Cường còn chưa học được thuấn di, nhưng tốc độ của hắn lại không hề chậm hơn Đại Viêm Linh Thú chút nào, rất nhanh hắn đã phát hiện mình đã bay ra khỏi tầng khí quyển của Thiên Đình Tinh. Chung quanh đột nhiên tối sầm lại, hắn nhìn thấy bầu trời tối đen, ánh sáng của những ngôi sao chiếu lấp lánh, hắn còn không kịp cảm khái mình có thể bay cao đến như thế thì dị biến đột ngột phát sinh.

Đại Viêm Linh Thú phảng phất như đánh vào một bức tường vô hình, đột nhiên dừng lại. Lý Cường không ngờ tới linh thú lại đột nhiên dừng lại, hắn đâm đầu lao thẳng vào trong vòng khí hộ thân của linh thú, Thiên Kim Sa lập tức bao vây, hắn không kịp đề phòng bị Thiên Kim Sa đánh cho lăn lóc.

Bản năng của Lý Cường liền đưa thần dịch lực che kín toàn thân, cũng may thần dịch lực của hắn có thể hóa giải lực xuyên thấu của Thiên Kim Sa, trong lúc nhất thời cả người hắn ngân quang lóe lên, Thiên Kim Sa giống như một đoàn bùn nhão dán trên người hắn, quần áo của hắn đã bị đánh nát bấy.

Lý Cường phát giác mình đã ngồi trên lưng linh thú, hắn không chút do dự bám vào lưng nó. So sánh với thân thể cao lớn của linh thú, Lý Cường cảm thấy giống như một con vật nhỏ xíu, chỉ một miếng vảy của nó mà còn lớn hơn thân thể của mình biết bao nhiêu. Đang ở trong vòng hộ thân của linh thú, Thiên Kim Sa bên ngoài đối với hắn không còn gì uy hiếp nữa, hắn run lên đem Thiên Kim Sa thu vào trong thủ trạc, bắt đầu quan sát tình huống xung quanh.

Ước chừng linh thú cũng không có nghĩ tới có người có thể xuyên thấu được vòng hộ thân do Thiên Kim Sa hình thành của mình, nên đối với việc Lý Cường đang ở trên lưng, nó cũng không có phát hiện, nhưng lúc ngăn trở vô hình phía trước làm nó tức giận vô cùng, nó lại phun ra Thiên Thần Chi Nộ lần nữa.

Lý Cường ở trên người nó nhìn thấy thật rõ ràng, lập tức bình tĩnh vận công. Uy lực của thần khí đích xác không giống bình thường, một tiếng nổ sét đánh, tầng khí vô hình phía trước lập tức tiêu tán. Linh thú rít lên một tiếng lập tức phóng đi.

Mạc Hoài Viễn mơ hồ cảm thấy bất hảo, hắn muốn truyền âm nói với Kỳ Quân Sát, Ngân Bố Di đột nhiên hét lớn: " Tiểu tử kia đã leo lên lưng linh thú rồi!" Mấy người truy tới đều trợn mắt há hốc mồm, chiêu này của Lý Cường làm ai cũng không nghĩ tới, Phó Sơn gấp đến độ cả người run lên. Mạc Hoài Viễn cẩn thận quan sát một chút, nói: " Hắn không có việc gì đâu, chúng ta cẩn thận một chút, khi công kích đừng làm hắn bị thương."

Bách Hoàng lão nhân cũng đã chạy lên, mắng: " Mẹ kiếp! Ta muốn lột da nó!" Lần này Tiềm Kiệt Tinh tổn thất đến một phần ba cho nên hắn vô cùng tức giận.

So công lực giữa những người này thì Hầu Phích Tịnh kém hơn một chút, hắn đến cuối cùng, hắn cũng mắng: " Mụ nội nó, chạy thật là nhanh, lão tử lần đầu tiên nhìn thấy thứ vật này. Ai, Mạc đại ca, thế nào?"

Mạc Hoài Viễn cảm thấy phi thường khó giải quyết, nói: " Lão ngũ ở trên lưng Đại Viêm Linh Thú, ai! Ta theo nó trước đã rồi hãy nói." Hầu Phích Tịnh cũng đã há to mồm nhưng lại nói không ra lời, nghĩ thầm: " Muốn chết! Huynh đệ này của lão tử thật sự là muốn chết, cũng dám leo lên người linh thú a." Bọn họ đều cũng không biết Lý Cường chỉ là vô ý xông vào mà thôi.

Một đạo kim quang đột nhiên hiện ra, ngay sau đó một hình tròn quang võng màu vàng thật lớn vây quanh Đại Viêm Linh Thú. Lý Cường xa xa nhìn thấy kim quang chớp động, trong lòng kinh hãi, hắn biết là tiên nhân đã ra tay. Tại Tinh Cung, hắn từng nhìn thấy khi tiên nhân xuất hiện thì có kim quang này, cho nên hắn liếc mắt nhìn qua là biết đó là tiên nhân.

Linh thú tựa hồ có chút sợ hãi quang võng này, nó ở bên trong cấp tốc chuyển động, cố gắng tìm kiếm cánh cửa đột phá.

Bách Hoàng lão nhân kinh ngạc nói: " Tiên nhân? Con mẹ nó! Dĩ nhiên cũng có tiên nhân! Ta…ta.." Hắn thật tức muốn điên, đám người tu chân bọn họ đã tổn thất thảm trọng, giờ đây lại chạy ra một tiên nhân tranh đoạt thần khí. Hắn cũng là nhân vật đệ nhất thiên hạ, đứng đầu tu chân giới thì làm sao có thể chịu được sự tức giận này, không ngừng chửi mắng inh ỏi. Ngân Bố Di vội vàng ngăn cản, hắn rất rõ ràng thực lực của tiên nhân, dù cho là mấy Tán Tiên và tu chân cao thủ cũng không có khả năng đối phó.

Kim quang chợt lóe, trước mặt mấy người họ xuất hiện một tiên nhân. Kim quang chói mắt dần dần tản đi, một hình người lộ ra. Tất cả mọi người chấn động, ai cũng không nghĩ ra tiên nhân này lại là nữ nhân.

Mạc Hoài Viễn là người thứ nhất cảm giác nữ tiên nhân này không phải là người đã hủy đi Tinh Cung, hắn nhớ kỹ, lần trước tuyệt đối là nam nhân. Tán Tiên đối với tiên nhân có chút thoải mái hơn, dù sao cũng là tiên, mặc dù cấp bậc thì bất đồng. Phó Sơn, Hầu Phích Tịnh, và Bách Hoàng lão nhân thì khó khăn, cảnh giới thật khác biệt, cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Nữ tiên nhân kia chỉ lẳng lặng đứng, nhưng cả ba người họ không hề có chút cảm giác nào kháng cự, nếu không phải ba người đều là cao thủ đứng đầu tu chân giới, sợ rằng cả khí lực đứng trước mặt nàng cũng không có.

Kim quang trên người nữ tiên nhân tán đi, lộ ra nguyên dung mạo thật sự. Nàng mặc tiên giáp màu vàng nhạt, tiên giáp này ngay cả Mạc Hoài Viễn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Tiên giáp cũng chỉ che lại những bộ vị chủ yếu, hoàn toàn lộ ra da thịt trắng như tuyết, trên cổ lộ ra một khối bảo vật tinh tế. Trên tay nàng cầm một cái vòng tay hình thù kỳ lạ, bên trên có khảm nhiều hạt châu trong suốt sáng rực.

Trên mặt nữ tiên nhân mang một khăn mỏng, khóe miệng có chút nhếch lên, tựa hồ bộ dáng có chút tức giận. Nàng hỏi: " Tại sao ngươi mắng chửi người?" Thanh âm thanh thúy động lòng người.

Bách Hoàng lão nhân bị nàng trừng mắt thì cuống quýt lui về phía sau, hắn cố gắng áp chế nội tâm bất an, cắn răng nói: " Chúng ta đã chết nhiều người tu chân như vậy, mới truy đến nơi đây…"

Nữ tiên nhân cắt đứt câu nói của hắn, nhàn nhạt nói: " Đó là lý do ngươi mắng chửi người?"

Bách Hoàng lão nhân là một nhân vật bá đạo, bị nàng hỏi đến câm miệng không trả lời được. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Mạc Hoài Viễn ôm quyền hỏi: " Xin hỏi đại danh của tiên tử?"

Nữ tiên nhân tựa hồ đối với mấy người dám trực tiếp nói chuyện với mình cảm thấy rất hứng thú, người tu chân bình thường khi nhìn thấy nàng đã sớm ngây ngốc, thần sắc mấy người này lại bình thường, với nàng đây là một chuyện thật kỳ quái. Nàng nhoẻn miệng cười: " Ta gọi là Đại Nam Phong Ngự, các ngươi là ai?"

Mấy người lần lượt xưng tên họ rồi chào hỏi. Trong lòng Mạc Hoài Viễn thầm thư thả một chút, biết nàng đến không phải vì chuyện Nghịch Thiên Bảo Kính và Tu Thần Thiên Tiến Chương mà đến, tạm thời không có nguy hiểm.

Hầu Phích Tịnh lại gấp gáp, nói: " Đại nam tiên tử, huynh đệ của ta đang ở trên người của Đại Viêm Linh Thú, có thể mời tiên tử ra tay cứu viện được không?"

Đại Nam Phong Ngự mày nhướng cao, nói: " Cái gì? Hắn là người tu chân? Không thể có khả năng tiến vào trong vòng hộ thân của linh thú…" Nàng vừa nói vừa nhìn qua, thần sắc khẽ biến: " Kỳ quái? Hắn làm sao đi vào…vốn không có khả năng vào được…hắn là người tu chân?" Nàng kinh ngạc vạn phần, điều này thật sự không hợp với lẽ thường.

Trong lòng Ngân Bố Di đối với Lý Cường sớm đã có nghi ngờ, mặc dù hắn không có cách nào xác định Lý Cường rốt cuộc tu luyện cái gì, nhưng dám chắc Lý Cường tuyệt đối không phải là người tu chân bình thường. Trong mấy người này chỉ có Bách Hoàng lão nhân cái gì cũng không biết, hắn đảo mắt, chợt đáp: " Hắn dám chắc là người tu chân, nhưng tiểu tử này thật sự rất cổ quái."

Lý Cường đang bám vào trên lưng linh thú, có chút lên xuống không được, vô cùng xấu hổ. Hắn xa xa nhìn thấy tiên nhân kia và Mạc Hoài Viễn đang nói chuyện, tình hình có vẻ tốt, không có chút gì tỏ vẻ đang xung đột, nhưng cũng cảm thấy nguy hiểm vạn phần. Đại Viêm Linh Thú sau khi bị vây khốn, có vẻ giận dữ dị thường, liên tục đánh vào tầng quang võng, hơn nữa thêm một lần phun ra Thiên Thần Chi Nộ, uy lực của Thiên Thần Chi Nộ làm Lý Cường không thể chịu nổi, hắn chỉ có thể dùng toàn lực chống cự.

Tầng quang võng nọ cũng không biết tu luyện bằng thứ gì, vậy mà cũng có thể ngăn cản sự điên cuồng tấn công của Đại Viêm Linh Thú. Lực lượng của Thiên Thần Chi Nộ tựa hồ có thể xuyên võng mà ra nhưng lại không thể uy hiếp được quang võng. Đại Viêm Linh Thú đột nhiên dừng lại, nó lẳng lặng đứng yên, hình như đang định làm gì đó. Lý Cường cảm giác được vảy giáp trên người linh thú nổi lên một trận lạnh lẽo, màu sắc cũng biến ảo vạn phần, hắn vội vàng vận công phòng bị.

Lý Cường không dám công kích Đại Viêm Linh Thú, đối với loại sinh vật xinh đẹp nhưng quá kinh khủng này, hắn nghĩ tốt nhất là không chọc tới nó. Hắn gắt gao bám chặt vào trên người nó, tùy cho nó chuyển động, nhưng động tác của hắn tương đối nhìn khó coi. Quần áo của hắn đã bị Thiên Kim Sa phá hủy, lại không có tay để lấy quần áo khác mặc vào, không thể làm gì khác hơn là toàn thân trần truồng bám chặt trên người linh thú, bộ dáng thật là chật vật.

Cái mào trên đầu Đại Viêm Linh Thú bắt đầu sáng lên, Thiên Kim Sa vờn quanh người cũng hướng phía trước xông tới. Theo một chấn động thật kịch liệt, linh thú không chỉ phun ra Thiên Thần Chi Nộ, còn từ trên cái mào đỉnh đầu bắn ra một đạo quang mang màu lam óng ánh chói mắt, Thiên Kim Sa đột nhiên xoay tròn tại quang võng. Lý Cường biết không hay, liền đem tâm thần chìm vào trong cảnh giới của Nhất Phạm Thiên.

Đại Nam Phong Ngự nhanh chóng bắn ra một đạo kim quang, nàng phát giác linh thú lần này công kích không phải là chuyện đùa nữa. Mạc Hoài Viễn, Kỳ Quân Sát và Ngân Bố Di đồng thời ra tay, đều tự bảo vệ người của mình. Phó Sơn thất thanh kêu lên: " Trời ạ, lão ngũ làm sao bây giờ?" Tiếng nói của hắn bị tiếng sét đánh thật lớn nổ vang át đi mất.

Một vòng quang hoàn khuếch trương ra, đó là do màu lam, màu bạc và màu vàng quang hoàn xinh đẹp tạo thành. Tiếng nổ mạnh vang vào nhau quả thật như sóng vỗ ba đào kinh hãi, cho dù là Tán Tiên như Mạc Hoài Viễn mấy người cũng không thể không lui ngược về phía sau.

Quang võng màu vàng nhạt rốt cuộc bị linh thú tạc vỡ, nổ thành từng mảnh kim mang, tiêu tán tại không trung.

Đại Nam Phong Ngự bị linh thú hủy một kiện tiên khí, tức giận đến nổi nàng liền đưa tay xuất ra tiên khí đang nắm chặt bắn ra ngoài. Đại Viêm Linh Thú cũng không hề sợ nàng, bởi vì nó có thần khí hộ thân. Nó đem Thiên Kim Sa tụ tập lại, chiếc cánh màu bạc phất lên một cái, thân thể hướng lên cao chạy trốn, Thiên Kim Sa giống như cơn gió bạo nộ đánh thẳng tới Đại Nam Phong Ngự.

Linh thú vừa mới bay ra không xa lắm thì lại có một đạo kim quang hiện lên. Lý Cường vừa quay đầu nhìn thì cả kinh kêu lên: " Lại tới một người nữa a!" Hắn rốt cuộc luống cuống tay chân mặc vào một cái quần nhỏ.

Đạo kim quang hạ xuống, tiên nhân nọ phất tay tạo ra vài đạo kim quang thành võng gắt gao cuốn lấy linh thú, trong đó có một đạo kim quang quấn ngay trước mắt Lý Cường. Đại Viêm Linh Thú kịch liệt giãy dụa, thiếu chút nữa ném luôn Lý Cường ra ngoài.

Đại Nam Phong Ngự giận dữ, yêu kiều quát: " Linh thú là của ta! Kiền Thiện Dong…ngươi thật là quá đáng!"

Bách Hoàng lão nhân nói thầm: " Mẹ kiếp! Đều là thứ ngang ngược giống nhau…ngươi cũng là cướp của chúng ta thôi…" Hắn mặc dù ở tu chân giới xưng vương xưng bá nhưng trong mắt tiên nhân cũng là vật không đáng giá, làm hắn tức giận đến không thể không mắng thầm trong lòng.

Kiền Thiện Dong ha ha cười to: " Đại Nam Phong Ngự, chúng ta đã đánh nhau mấy ngàn năm, công phu của ngươi cũng còn thiếu một chút đó, hừ! Dám gạt ta đi tới Huyễn Tinh Thần Trận của Tiêu Lâm Thiên…ha ha, may mắn là ta cơ trí không có đi vào, được! Ta hỏi ngươi, Nghịch Thiên Bảo Kính là ai thu? Lần này coi ngươi làm sao gạt ta?" Lời này vừa nói ra, Mạc Hoài Viễn, Kỳ Quân Sát và Lý Cường đều cũng kinh hãi thất sắc. Đây chính là tiên nhân đã hủy diệt Tinh Cung.

Lý Cường nằm trên lưng của linh thú con mắt xoay chuyển, hắn không kịp nghĩ nhiều, lặng lẽ truyền âm nói: " Mạc đại ca, đừng động tới đệ, mọi người cứ đến Cổ Kiếm Viện chờ đệ đi…"

Đại Nam Phong Ngự quát: " Ta không thu được linh thú, thì cũng sẽ không cho ngươi!"

Kiền Thiện Dong quỷ dị cười: " Không thấy sao! Đi!" Một vòng hào quang màu vàng kim giữ linh thú, cùng thời gian, cả người lẫn thú cùng biến mất. Đại Nam Phong Ngự giận đến vẻ mặt đỏ bừng, hét lớn: " Nhìn coi ngươi có thể chạy đi đâu?" Một đạo kim hồng thất luyện chớp lên, nàng đã đuổi theo.

Mạc Hoài Viễn không kịp suy nghĩ, hét lớn một tiếng: " Truy!" Sáu người cấp tốc na di, nhưng rất nhanh bọn họ đã thất vọng, ngay một chút dấu vết cũng tìm không được. Ngân Bố Di nói: " Chúng ta đừng đuổi theo, cho dù đuổi theo cũng không hữu dụng, hai tiên nhân này chúng ta không có khả năng đối phó được."

Bách Hoàng lão nhân âm trầm nghiêm mặt, hành động lần này hắn tổn thất lớn nhất nên trong lòng cực độ căm tức, hắn hận hận nói: " Ngân đại ca, chúng ta đi! Trở về!"

Ngân Bố Di gật đầu, nói: " Các vị cáo từ." Hắn kéo Bách Hoàng lão nhân na di đi.

Mạc Hoài Viễn sầu lo nói: " Lần này thật là phiền toái rồi, lão đệ truyền âm cho ta, dặn chúng ta đi Cổ Kiếm Viện chờ hắn. Ai, không nghĩ thực lực của tiên nhân kia lại mạnh như thế."

Kỳ Quân Sát nghiêm mặt, trong lòng cũng cảm thấy giận dữ, hắn cảm thấy vô cùng uất ức, nói: " Ở thế giới này mà cũng có đến hai tiên nhân, thật sự là không sao hiểu, bọn họ ở lại chỗ này để làm chi?"

Phó Sơn thở dài: " Ai! Người dẫn đường như ta thật là không hợp cách a, chúng ta đi xuống trước rồi hãy nói."

Bốn người đều là người có kiến thức sâu rộng, biết cho dù có ở lại chỗ này cũng là vô ích. Mạc Hoài Viễn cắn răng nói: " Kỳ lão đệ, chúng ta trở về tu luyện tiên khí, nếu huynh đệ của ta mà không có gì thì còn được, nếu không thì chúng ta cũng đi tìm tiên nhân quyết đấu cho biết."

Kỳ Quân Sát gật đầu nói: " Được, vừa rồi Kiền Thiện Dong kia nói cái gì mà Tiêu Lâm Thiên? Đó là địa phương nào?"

Mạc Hoài Viễn nói: " Nơi đó nguyên lai có thể đi thông tiên giới. Sau lại bị cấm chế, nơi đó tung tích của tiên nhân là nhiều nhất, ta cũng không có đi qua, chỉ là nghe người khác truyền thuyết, nghe nói ở phụ cận có một tinh cầu, là thánh địa của người tu chân."

Phó Sơn nói: " Ta đi điều tra, phải hiểu cho được rõ ràng."

Hầu Phích Tịnh gật đầu nói: " Nhị ca đi tìm nhất định sẽ được, bằng hữu của ngươi thì nhiều rồi."

Mạc Hoài Viễn gật đầu nói: " Tốt, chúng ta cũng đi thôi."

Bốn người quay trở về Thiên Đình Tinh.

Lý Cường gắt gao bám chặt vào vảy giáp của Đại Viêm Linh Thú, chung quanh đều là kim quang chớp động, trong nháy mắt cảnh sắc chung quanh đột biến.

Đây là một không gian xa lạ, bốn phía tinh quang sáng lạn. Trong lòng Lý Cường không nhịn được kêu khổ, nói giỡn sao, bị lạc trong biển vũ trụ, còn mình lại không biết na di, nếu phi hành, vậy phải bay suốt một năm mới tìm về được Phong Duyên Tinh? Hơn nữa người tu chân cũng chỉ có thể ở tinh cầu có Truyền Tống Trận mà lui tới với nhau, trừ phi có tu vi Hợp Thể kỳ, thì mới có thể đi thăm dò tinh cầu mới, nhưng đó cũng là một chuyện vô cùng mạo hiểm.

Kiền Thiện Dong đắc ý nhìn Đại Viêm Linh Thú, lẩm bẩm: " Hắc, mặc dù ta không về được tiên giới, nhưng chờ ta tìm được Tu Thần Thiên Tiến Chương, vậy thì không sợ nữa, huống chi còn có sẵn thần khí."

Đại Viêm Linh Thú phẫn nộ giãy dụa, nhưng kim quang trên người càng ngày càng siết chặt, Thiên Kim Sa dùng để hộ thân đã hao hết, nó lớn tiếng rít, hai con mắt đỏ sậm giống như hai luồng lửa đang thiêu đốt. Kiền Thiện Dong hoảng động đưa tay chỉ nói: " Không cần giãy dụa nữa, mau đi theo ta đi."

Đại Viêm Linh Thú phun ra Thiên Thần Chi Nộ vài lần, đã kiệt lực hoàn toàn, nó trừng mắt không giãy dụa nữa, nhưng vẫn kiêu ngạo như trước, ngẩng cao đầu, ra bộ dáng không chút khuất phục. Lý Cường nằm trên người nó, không dám lộn xộn cũng không dám chạy, bởi vì chung quanh thật sự là quá xa lạ.

Đang trong lúc giằng co, một đạo kim quang chớp động, Đại Nam Phong Ngự lại tới. Nàng đặc ý nhìn thoáng qua Lý Cường, phát hiện hắn cũng còn đang nằm trên lưng linh thú, không chú ý thì không thể nhìn thấy hắn, trong lòng không nhịn được vừa thấy ngạc nhiên lại thấy buồn cười, hắn lại có thể chịu được việc na di của tiên nhân, nếu là người tu chân bình thường thì đã sớm hồn phi phách tán. Nàng cười khanh khách nói: " Kiền Thiện Dong, ngươi có thể chạy đi đâu? Bổn tiên tử nói qua, ta không có được, hà hà, ngươi cũng đừng hòng có, bổn tiên tử phải hủy diệt nó."

Đang nói chuyện, nàng dương tay bắn ra vô số ánh sáng dài, công kích Đại Viêm Linh Thú. Kiền Thiện Dong tức giận mắng to: " Dừng tay! Xú bà nương!" Hắn bắn ra một đạo kim quang, nhưng chỉ ngăn trở được phân nửa luồng sáng, còn một ít cũng đã bay vụt qua. Lý Cường không chỗ tránh được, mắng to: " Kháo! Các ngươi quyết không để yên sao? Cút đi, mẹ kiếp!" Hắn cũng dứt khoát lao ra, vận công hung hăng đánh ra một quyền, một đoàn kim quang rời tay ra.

Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự đồng thời kêu lên sợ hãi: " Thần dịch lực? Thần dịch lực!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio