Phiêu Miễu Chi Lữ

chương 225

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ba Ngự Thánh Sử tổng cộng đuổi tới ba người, bọn họ tại tinh cầu vô danh bị một quả tiên phù của Lý Cường tạc nổ văng lên trời, mặc dù không có bị thương, nhưng cũng chật vật không chịu nổi, huống chi truyền tống trận bị tạc nổ nát bấy, bọn họ nhất thời mất đi dấu vết truy tung.

Ba người khí thế hung hung thẳng một đường truy tầm tới, bởi vì ở các tinh cầu của giới này có rất nhiều người tu chân ở lại, bọn họ dễ dàng tìm được một ít người tu chân bức hỏi, người tu chân làm sao là đối thủ của bọn họ, rất nhanh bọn họ đã tìm được vị trí của Phong Duyên Tinh.

Rất không khéo là bọn họ đâm thẳng vào trú địa của Thánh Thành, đó là vệ tinh của Phong Duyên Tinh, bên ngoài là bị cấm chế, bọn họ cũng mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, vừa tiếp xúc với cấm chế, lập tức liền ra tay phá giải.

Cấm chế của Thánh Thành là do Kiền Thiện Dong thiết trí, không phải thủ đoạn bình thường của tu chân giới, ba người không có phá vỡ cấm chế, ngược lại dẫn ra vô số đệ tử Thánh Thành, hai bên chưa nói mấy câu thì liền tranh đấu.

Đệ tử của Thánh Thành đều là người tu chân, tại tu chân giới mặc dù thực lực rất mạnh, nhưng đối phương lại là cao thủ từ Hâm Ba Giác đi ra, người tu chân làm sao là đối thủ, rất nhanh đã bị bọn họ đánh bị thương mấy người. Điều này đã chọc giận người tu chân Thánh Thành, vì vậy một ít cao thủ Phân Thần kỳ và Hợp Thể kỳ đều ra tay, kết quả Ba Ngự ba thánh sử mỗi người thả ra một đạo màu xanh ba động cổ quái, làm bị thương nặng cao thủ Thánh Thành đi ra nghênh chiến.

Đúng lúc Kiền Thiện Dong và Lý Cường bọn họ chạy tới, người tu chân Thánh Thành đã lui trở về, đang toàn lực thúc dục phòng hộ cấm chế của Thánh Thành, song phương tạm thời đang cầm cự. Truyện được copy tại Truyện FULL

Trú địa của Thánh Thành là một hành tinh vờn quanh Phong Duyên Tinh, được Kiền Thiện Dong dùng tuyệt đại pháp lực tu chỉnh, trải qua sự cố gắng của người tu chân Thánh Thành, đem cả hành tinh tu thành một pháo đài thật lớn. Thánh Thành tổng cộng có ba đạo phòng ngự, đều dùng tiên pháp cấu trúc, cho dù là La Thiên Thượng Tiên cũng rất khó phá giải. Đừng nói là ba thánh sử, dù là Ba Ngự Thất Thánh Sử cùng nhau đến, cũng không có khả năng phá được cấm chế phòng ngự của Thánh Thành.

Kiền Thiện Dong mang theo mọi người lặng yên xuất hiện sau lưng ba thánh sử, ba tên kia còn đang công đấm phòng ngự, tiếng oanh minh thật lớn điếc tai nhức óc. Lý Cường liếc liếc mắt nhìn Kiền Thiện Dong, phát hiện hắn thật sụ nổi giận, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Xích Minh đi theo sau lưng Lý Cường, lặng lẽ nói: " Đại ca, đây là nhà của hắn? Hắc hắc, thật thương cảm a, bị người đánh tới cửa, đại ca, ngươi có định tới đánh hay không?"

Lý Cường cười cười quay đầu nhìn hắn, nói: " Ngươi có phải ở không đến buồn chán, muốn đánh nhau giải muộn..." Không biết tại sao, vừa nhìn thấy vẻ tươi cười như vậy của Lý Cường, trong lòng Xích Minh cảm thấy là lạ, hắn cười khúc khích hai tiếng, vội vàng vọt qua một bên.

Kiền Thiện Dong nhàn nhạt nói: " Các ngươi ở chỗ này nhìn." Hắn chậm rãi bay qua, vừa bay vừa vỗ tay nói: " Thật là uy phong! Thủ đoạn hay! Thật không tưởng nổi! Một đám Hâm Ba Giác không có mắt...đánh a...như thế nào không đánh? Tiếp tục đánh a!" Thanh âm âm lãnh như gió lạnh chín tầng trời, ai cũng nghe ra hận ý trong lời nói của hắn.

Đại Nam Phong Ngự nhỏ giọng nói: " Kiền đại ca thật sự tức giận, chúng ta đi qua."

Lý Cường rốt cuộc nhìn thấy diện mạo chân thật của Ba Ngự thánh sử, trong lòng không nhịn được mà rùng cả mình. Hình dáng của ba người này thật ngoài hắn dự liệu hoàn toàn, cả ba tên đều to lớn hơn hai thước, cao chừng hơn hai thước rưỡi, so với chính mình to gấp hai, áo giáp trên người thanh quang lòe lòe, tựa hồ chỉ dùng sắt thép làm ra, gương mặt hoàn toàn ẩn trong mặt nạ quái dị, trong đó người cao nhất trên lưng còn có ba sợi xích dài, đầu xích hình tam giác sắc bén.

Lý Cường nhỏ giọng hỏi: " Bọn họ là ai a? Sao lại cổ quái như vậy."

Thiên Thực nói: " Địa phương Hâm Ba Giác rất cổ quái, theo ta được biết, người của nơi đó hoàn toàn không giống như chúng ta, bọn họ thuộc về dị loại, bởi vì bọn họ sinh tồn tại giới này, bởi vậy tiên giới cũng để ý, nhưng chỉ cần bọn họ không can thiệp tới tu chân giới, tiên giới cũng sẽ không đến quản bọn họ. Bọn họ trời sinh chính là chiến sĩ dã man, thực lực cực kỳ cường hãn."

Lý Cường thì thào lẩm bẩm: " Trời sinh chiến sĩ dã man?"

Thiên Thực gật đầu nói: " Bọn họ có rất nhiều bản lãnh cổ quái, thủ đoạn khác hẳn tu chân giới, thậm chí ở tiên giới cũng rất khó nhìn thấy, cũng may bọn họ vốn không thể ra khỏi Hâm Ba Giác, chỉ có cực số ít người nhờ vào uy lực của thánh giáp rời đi..." Hắn còn chưa nói xong, liền nghe vang lên một tiếng kêu cổ quái.

Ba thánh sử vốn không thèm quan tâm nhìn xem người tới là ai, Kiền Thiện Dong nói bọn họ giống như không có nghe thấy, trong đó thánh sử cao nhất chỉ là nhìn Kiền Thiện Dong liếc mắt một cái, thánh giáp trên người đột nhiên khởi lên thanh quang sáng ngời, ba sợi xích sau lưng cũng lóe ra quang hoa màu vàng. Theo một tiếng kêu chói tai của hắn, ba sợi xích phát ra tiếng va chạm thanh thúy, " hô" một chút quyện tới Kiền Thiện Dong, cơ hồ đồng thời hai thánh sử bên cạnh cũng đã ra tay.

Đừng nói là Kiền Thiện Dong, ngay cả mấy người Lý Cường đi theo phía sau cũng bị chọc giận, ba người này đúng là dã man không nói lý.

Xích Minh lấy ra Đô Thiên Thần Trượng, cười quái dị đánh về phía trên ba người. Đại Nam Phong Ngự khẽ quát một tiếng, thuấn chuyển qua phía sau ba người. Thiên Thực chuyển thân hướng trái, Ngân Bố Di hướng phải, Lý Cường thân hình trầm xuống đổ phía dưới ba người. Trong chớp mắt mấy người cực kỳ ăn ý vây ba thánh sử vào trung ương.

Kích Khiển của Kiền Thiện Dong bạo mở.

Ai cũng không ngờ tới Kiền Thiện Dong vừa ra tay là dùng Kích Khiển, ước chừng hắn đã bị chọc giận điên rồi. Lý Cường nhìn thấy không hay, Chiến Hồn Đao vung lên đem thân thể bảo vệ, cấp tốc tránh né xuống phía dưới, hắn biết vật đó lợi hại. Xích Minh cũng đã ăn phải đau khổ vì Kích Khiển, Đô Thiên Thần Trượng phun ra một luồng kim tinh, hắn hướng phía trên bay đi. Thủ hoàn của Đại Nam Phong Ngự vừa động, cũng lui nhanh về phía sau. Ngoại trừ Ngân Bố Di, những người khác đều lui ra phía sau.

Ba thánh sử Hâm Ba Giác đến lúc này mới phát giác không hay, bọn họ không nghĩ tới ở đây lại có siêu cấp cao thủ, ba người bị hãm trong sóng gợn màu đen của Kích Khiển khổ sở giãy dụa.

Ngân Bố Di bị Kích Khiển chàng trúng, thiếu chút nữa bị cuốn vào. Hắn vội vàng phát ra một đạo Tụ Tiên Lôi, dựa vào lực đạo phản chấn, chật vật đến không chịu nổi mà trốn thoát, trong lòng ngầm mắng không thôi.

Ba thánh sử trong sóng gợn của Kích Khiển quay cuồng nhào lộn, thánh sử cao nhất phát ra một tiếng hống chói tai, kim quang của ba sợi xích trên lưng sáng lên, trong đó có hai sợi bay nhanh ra phá vỡ sóng gợn, kéo dài đến trước mặt hai thánh sử khác, hai người kia đồng thời nắm được hai sợi xích, nhờ vào ba sợi xích ba người liền tụ lại được cùng một chỗ, chỉ thấy ba đạo thanh quang lóng lánh, ba người nhanh chóng kết hợp vào nhau, hình thành một vật có hình dạng cổ quái.

Kiền Thiện Dong chợt thấy không đúng, ba người hợp thể lại thì kháng lực lập tức tăng cao.

Ba thánh sử giống như một mũi tên nhọn xuyên mây, Kích Khiển phát ra sóng gợn bị hung hăng bổ ra, một dây xích màu vàng cấp tốc hướng Kiền Thiện Dong cuộn tới.

Kiền Thiện Dong cười lạnh một tiếng, quát: " Một chút đó mà cũng dám đem ra khoe khoang!" Hai tay hắn nhẹ nhàng chuyển động, tiên linh huyền đột nhiên thả ra, sóng gợn của Kích Khiển lập tức chuyển biến.

Lý Cường ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cái móc màu đen thật lớn xuất hiện tại bầu trời, phát ra tiếng vang oanh long long, hắn lấy làm kinh hãi, xem ra lần trước Kiền Thiện Dong cũng không có hoàn toàn phát huy hết uy lực của Kích Khiển. Đột nhiên, Lý Cường hiểu được, nguyên lai Kiền Thiện Dong ngay từ đầu không định làm gì mình, hắn chỉ là muốn thử thực lực của mình mà thôi.

Hình thái của Kích Khiển đại biến, hướng ra phía ngoài đánh mạnh, sóng gợn màu đen hình thành một cái móc thật lớn, ba thánh sử lại một lần nữa phải giãy dụa không ngừng.

Kiền Thiện Dong quát: " Cũng chỉ là như thế mà thôi! Bằng vào các ngươi cũng dám nghĩ đến nơi này uy phong, nếu là Hâm Ba Giác các ngươi Hắc Thánh Vệ lại đây thì cũng không kém lắm, hừ, trước tiên cho các ngươi chịu chút đau khổ, sất!"

Một đạo kim quang bổ trúng ba thánh sử trong sóng gợn Kích Khiển, " ba lạp", một tiếng vang, ba người giống như quả banh da ở trong luồng sóng gợn lăn lóc không ngừng, họ rống lên một tiếng chói tai lộ ra ý hoảng sợ. Cả ba người bọn họ rốt cuộc cảm thấy rét lạnh, vừa động thủ đã bị chỉnh tới tối tăm mặt mũi, mặc dù trên người có thánh giáp bảo vệ, nhưng không có cách nào hoàn thủ, thật sự là uất ức cực kỳ.

Lại một tiếng thét chói tai, một người trong ba thánh sử giơ lên một viên hạt châu màu sáng, nói lên một chuỗi âm thanh chói tai kỳ quái, người ở đây không ai nghe hiểu được. Theo tiếng nói đứt quãng của hắn, hạt châu trong tay bắt đầu trướng lớn sáng lên, Kích Khiển phát ra sóng gợn màu đen cũng không che giấu được ánh sáng loang loáng của viên châu.

Người nọ càng nói càng gấp, càng nói càng vang, dần dần hạt châu phát ra vạn đạo bạch quang.

Đại Nam Phong Ngự yêu kiều quát: " Kiền đại ca cẩn thận!"

Kiền Thiện Dong có kinh nghiệm tranh đấu cực kỳ phong phú, hắn mặc dù không biết tên kia cầm thứ gì trong tay, nhưng biết nhất định là rất lợi hại. Hắn liên tục kháp động tiên linh huyền, quát to: " Ngưng!" Sóng gợn màu đen giảo động cấp tốc bao vây ba thánh sử. Chỉ chốc lát sau, khói đen ba động dần dần đọng lại, ba người bị vây ở bên trong, giống như là một tiểu trùng bị đóng trụ trong khối băng.

Thánh sử kia cầm trong tay hạt châu lóng lánh rốt cuộc không cách nào lại phát ra âm thanh, viên hạt châu nọ vẫn lóe ra bạch quang chói mắt.

Xích Minh từ xa lớn tiếng quát lên: " Thật không tưởng nổi a, La Thiên Thượng Tiên đúng là không tưởng nổi, chỉ như vậy mà có thể trụ được bọn họ, ha ha."

Lý Cường cũng cười nói: " Lão đại của Thánh Thành ra tay đương nhiên lợi hại..." Cả hai huynh đệ một xướng một họa vỗ mông ngựa Kiền Thiện Dong.

Thiên Thực, Đại Nam Phong Ngự và Ngân Bố Di đồng thời tiến lên, Lý Cường và Xích Minh hai người trong miệng tán dương Kiền Thiện Dong, nhưng cũng không đi tới, ngược lại còn lui về phía sau một khoảng cách. Lý Cường từ khi kiến thức sự lợi hại của Xích Vật Ngữ, so với trước kia càng thêm cẩn thận, Xích Minh sau khi tu thần thì không tự tin với thực lực của mình, có thể cùng La Thiên Thượng Tiên tranh đấu, hắn nghĩ vẫn là tránh xa một chút hay hơn. Hai người đều là vô ý thức mà tránh né, thật ra cũng không có phát hiện ra điều gì không ổn, cũng không có phát ra cảnh cáo.

Thiên Thực mấy người đối với Kiền Thiện Dong thật sự vô cùng tự tin, thấy Kiền Thiện Dong trụ được ba thánh sử, liền cùng nhau bay qua.

Tiên linh huyền thủ thức cuối cùng của Kiền Thiện Dong vừa mới biến hóa xong, trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn, hắn lập tức đem phòng ngự tiên giáp mở ra tới mức lớn nhất. Đại Nam Phong Ngự rốt cuộc ở chung một chỗ với Kiền Thiện Dong đã lâu, nàng cũng đột nhiên tỉnh ngộ, cấp tốc thúc dục tiên giáp đồng thời thủ hoàn bay ra vô số luồng sáng bao vây chính mình, yêu kiều quát: " Mọi người cẩn thận!"

Trong phút chốc, hạt châu trong tay thánh sử nổ tung.

Ai cũng không nghĩ viên châu khi nổ tung thì uy lực lại to lớn như thế, ba thánh sử ngay tại chỗ nổ thành vô số mảnh nhỏ, Kích Khiển đang đọng lại cũng liền tiêu tán.

Xích Minh chạy xa nhất, phản ứng cũng nhanh nhất, trong nháy mắt nọ hắn đã na di đi ra ngoài. Lý Cường không đi, hắn đem Chiến Hồn Đao hình thành quang mạc màu vàng ngăn quanh người, mắt vẫn nhìn chằm chằm Kiền Thiện Dong.

Đồng thời với tiếng nổ mạnh, Kiền Thiện Dong biến mất trong không trung, hắn vừa phát hiện không đúng liền lập tức thoát đi. Đại Nam Phong Ngự cũng đã thuấn di đi, chỉ có Thiên Thực và Ngân Bố Di bị ảnh hưởng.

Thiên Thực dù sao là tiên nhân, vô luận thực lực và tốc độ phản ứng đều là nhất lưu, trước người hắn đột nhiên xuất hiện hai quang đoàn hồng bạch cấp tốc xoay tròn, lực đánh sâu thật lớn mặc dù đẩy hắn rời đi rất xa, nhưng lại không làm tổn thương hắn chút nào. Ngân Bố Di thì nếm khổ nhiều, nơi này thực lực của hắn yếu nhất, cũng không đủ linh mẫn, chỉ một chút đã bị cuốn vào.

Lực nổ mạnh đánh sâu vào lóe ra vô số châm mang màu xanh nhỏ xíu lóng lánh, chỉ cần gặp phải trở ngại lập tức tập trung lại, giống như là châm sắt gặp phải nam châm, hơn nữa càng ngày càng nhiều. Lý Cường mới đầu cũng không có để ý, chỉ chốc lát sau hắn cảm thấy Chiến Hồn Đao ngày càng nặng nề, không khỏi có chút giật mình. Hắn đột nhiên trướng lớn quang mạc màu vàng, ai ngờ càng có nhiều châm mang màu xanh bị hấp dẫn lại gần.

Chuyện tiếp theo xuất hiện càng làm cho Lý Cường chật vật, bởi vì hắn trướng lớn quang mạc hộ thân, chẳng những hấp dẫn càng nhiều châm mang màu xanh, thậm chí ngay cả Ngân Bố Di cả người giống như con nhím cũng bị hút lại. Lý Cường biết nếu để Ngân Bố Di va chạm vào quang mạc của Chiến Hồn Đao hình thành, không chết cũng phải bị lột da, phòng hộ của hắn vốn không thể đỡ được Chiến Hồn Đao. Bất đắc dĩ, Lý Cường không thể làm gì khác hơn là quay đầu bỏ chạy.

Hạt châu của thánh sử nổ tung phá hủy đi một tầng phòng ngự của Thánh Thành, lưu lại thanh mang bay múa đầy trời, Lý Cường ở chung quanh bay loạn và cả Ngân Bố Di cũng bị hút theo sát.

Xích Minh na di trở về, nhìn thấy tình cảnh này, kinh ngạc đến thiếu chút nữa cặp mắt cũng bị rớt ra, hắn cười quái dị nói: " Ha ha, đại ca, lão Ngân cũng không phải đàn bà phóng đãng, ngươi sợ cái gì chứ?"

Lý Cường mắng: " Mụ nội nó, nhìn náo nhiệt gì hả! Đừng để cho lão Ngân chàng trúng đao mạc của ta, mau tách hắn ra...cẩn thận thanh mang trên người hắn."

Thiên Thực thật vất vả đem thanh mang quanh thân tan rã hoàn toàn, hắn lớn tiếng kêu lên: " Đây là Đại Trục Lục Châm do bản thể tu luyện...chỉ có dùng bổn mạng chân hỏa mới có thể hủy đi."

Ngân Bố Di một mực khổ sở chống đỡ, liều mạng kháng cự Đại Trục Lục Châm, hắn là bị nổ cho phát mộng, nhờ có Thiên Thực nhắc nhở, cả người hắn bốc lên ngọn lửa màu xanh nhạt, Đại Lục Trục Châm quanh thân rất nhanh tan rã trong ngọn lửa.

Lý Cường hét lớn: " Ta ở đâu ra bổn mạng chân hỏa...ai nha..thứ này thật là đáng ghét, đáng ghét quá đi!"

Kiền Thiện Dong quát: " Hết thảy chân hỏa đều được, ngàn vạn lần không nên dùng âm hỏa!"

Lý Cường hiểu được, là phải dùng dương cương chân hỏa. Hắn là tổ tông chơi lửa, chỉ là trong lúc nhất thời không kịp phản ứng mà thôi.

Chiến Hồn Đao đột nhiên hóa thành lửa cháy hùng hùng thiêu đốt, phát ra âm thanh long long làm người ta giật mình. Chỉ chốc lát sau, Đại Trục Lục Châm bám vào quanh Chiến Hồn Đao từ từ tan rã, Lý Cường khống chế Chiến Hồn Đao càng nhẹ nhàng hơn. Rất nhanh, Đại Trục Lục Châm bay múa đầy trời bị mọi người đồng tâm hiệp lực quét sạch.

Ngân Bố Di nguyên khí đại thương, cũng may hắn là Tán tiên nên không có thân thể, nếu không đã có thể thê thảm. Trong lòng hắn có chút bối rối, còn chưa tới thời gian trăm năm là hắn đã tới lúc độ kiếp lần thứ hai, bây giờ bị thương đối với hắn là phi thường trí mạng, hắn không còn đủ thời gian để tu luyện nữa.

Lý Cường nói: " Nghĩ không ra ba thánh sử lại tự bạo bỏ mình, lợi hại a." Trong lòng hắn rất nghi hoặc, ba thánh sử mặc dù đấu không lại Kiền Thiện Dong, nhưng cũng không cần dùng pháp thuật cực đoan như vậy để liều mạng, chẳng lẽ người của Hâm Ba Giác đều đáng sợ như vậy, vừa nhìn thấy không đúng thì dùng pháp bảo đại uy lực làm loạn? Hắn thật sự là không nghĩ ra.

Kiền Thiện Dong lắc đầu nói: " Bọn họ không có chết, mà là về Hâm Ba Giác thôi."

Thiên Thực chen lời nói: " Chết thì chết không được, nhưng ba người này cả một thời gian rất lâu không thể chiến đấu nữa. Lão Kiền, bọn họ đã biết địa phương này, sau này sẽ rất phiền toái đó."

Xích Minh không chút kiêng kỵ nói: " Tới thì đánh, cáp, ai sợ ai a."

Lý Cường nói: " Đừng tranh cường, tranh đấu thì chúng ta không sợ, nhưng người tu chân của Phong Duyên Tinh thì chịu không được đâu, lão Kiền, chỉ có đi Hâm Ba Giác...có lẽ mới có biện pháp giải quyết." Nói xong hắn khẩn trương nhìn chằm chằm Kiền Thiện Dong, nếu hắn không quan tâm đến an nguy của Phong Duyên Tinh, thì coi như mình thất bại.

Kiền Thiện Dong suy nghĩ một chút, nói: " Xem ra chỉ có đi Hâm Ba Giác thôi, ai..địa phương quỷ quái kia..."

Trong lòng Lý Cường vui mừng, hắn phát hiện Kiền Thiện Dong đối với Phong Duyên Tinh có cảm tình rất sâu, tựa như một người cha luôn bảo vệ con mình, vô luận là ai uy hiếp đến con cháu hắn, hắn cũng sẽ tiến lên ngăn cản. Chỉ bằng điểm này, Lý Cường đối với Kiền Thiện Dong lại tăng thêm không ít hảo cảm.

Ngân Bố Di than thở: " Kiền đại nhân, ta sợ rằng đi không được..."

Kiền Thiện Dong nói: " Chút thương thế ấy không quan hệ, hắn rất nhanh sẽ có thể giúp ngươi trị liệu thôi." Hắn chỉ vào Lý Cường tin tưởng mười phần nói.

Lý Cường cười nói: " Lão Ngân, ta sẽ lập tức tu luyện thần đan tại Phong Duyên Tinh, nếu là vận khí tốt, thương thế của ngươi sẽ rất nhanh tốt lại, hơn nữa dựa vào công hiệu của thần đan, có lẽ ngươi sẽ độ kiếp rất dễ dàng."

Ngân Bố Di vừa nghe, nhất thời cảm giác tốt hơn, bước lên phía trước đa tạ. Lý Cường kéo hắn cười nói: " Lão Ngân, đừng khách khí, mọi người đều là người mình thôi. Được rồi, đoạn thời gian trước ta gặp Bách Hoàng..."

Ngân Bố Di kinh ngạc nói: " Nga, Bách Hoàng lão đệ có khỏe không?"

Lý Cường lắc đầu nói: " Hắn độ kiếp không được, đã bị hồn phi phách tán."

Ngân Bố Di thở dài một tiếng, tâm tình trầm xuống: " Bách Hoàng lão đệ...đáng tiếc, đáng tiếc...hắn có thể mạnh hơn mà." Ngừng một chút hắn lại nói: " Ta từng khuyên hắn binh giải tu Tán tiên, ai, Bách Hoàng lão đệ thật sự là tâm cao khí ngạo, hắn khinh thường đi con đường này...hắn độ kiếp ở nơi nào?"

Lý Cường nói: " Tại Thiên Đình Tinh." Hắn không muốn giải thích thêm gì, mỗi người tu chân đều có lựa chọn riêng mình, những cố gắng lúc độ kiếp thì sẽ có kết quả. Hậu quả của Bách Hoàng lão nhân kết quả là chắc chắn vậy rồi, trong lòng hắn cũng hiểu được, nhưng do hắn cứ ôm ý niệm người định thắng trời trong đầu, cố gắng tìm may mắn khi độ kiếp, nhưng cuối cùng cũng là tan thành mây khói.

Kiền Thiện Dong nói: " Lão đệ, đi Thánh Thành luyện đan đi, nơi đó an toàn một chút."

Lý Cường nói: " Không, ta thích luyện đan tại Cổ Kiếm Viện." Trong lòng hắn có điều suy nghĩ, chuẩn bị cho cao thủ Cổ Kiếm Viện và Trọng Huyền Phái đều đến xem tu luyện thần đan, để cho bọn họ tự mình thể ngộ tinh túy của thuật luyện đan. Hắn cười nói: " Lão Kiền, đừng có hẹp hòi như vậy ma, nếu ngươi cảm thấy thiệt thòi cho đệ tử của mình, vậy cho bọn họ cùng đến xem đi."

Kiền Thiện Dong cười mắng: " Tiểu tử ngươi cũng quá tinh minh đi thôi, tốt, theo ý ngươi, chúng ta đi." Ống tay áo hắn vung lên, một đạo kim quang quấn lấy mọi người thuấn di đi.

Mọi người trở lại Cổ Kiếm Viện, rơi vào sân tu luyện của Kim Lân kiếm viện. Trên sân tu luyện không ngờ lại đứng tới mấy trăm người tu chân, trong đó có cả đệ tử Trọng Huyền Phái. Kiền Thiện Dong, Lý Cường mấy người vừa hiện ra, người tu chân chung quanh đã bị uy thế của bọn họ tán ra bức lui, sân tu luyện nhất thời trống rỗng cả một khối địa phương. Lý Cường ngạc nhiên nói: " Chuyện gì? Sao đứng hết ở chỗ này."

Thiên Xích Âu vội vã chạy tới, nói với Lý Cường: " Vừa rồi có phải tiểu sư thúc mọi người...tranh đấu với người ta không? Cả bầu trời đều sáng lên, các môn phái cũng ước thúc đệ tử không cho ra ngoài xem, cho nên mọi người đều ở lại sân tu luyện đó."

Lý Cường gật đầu nói: " Để cho các đệ tử tản ra đi."

" Sư tôn! Sư tôn!"

Lý Cường nghiêng đầu nhìn, không khỏi nở nụ cười: " Là Dịch Thanh và Thịnh Chân a, đã quen thuộc chưa?" Trong lòng hắn thật có điểm áy náy, mình cứ chạy đông chạy tây, căn bản là không thời gian dạy dỗ đệ tử, chỉ có Triệu Hào may mắn một chút, còn những đệ tử khác đều phải tự mình tu luyện.

Hiên Viên Dịch Thanh nhìn mấy người Kiền Thiện Dong, nhỏ giọng nói: " Sư tôn, nơi này tốt lắm, khác hẳn Lâm Minh Tinh chúng ta, sư tôn a, sao nơi này lại có nhiều tiên nhân tiền bối như vậy?"

Bách Thịnh Chân cung kính tiến lên thi lễ nói: " Bái kiến sư tôn."

Các đệ tử dần dần tán đi, Mễ Tư Lạp của Trọng Huyền Phái và Liễu Đại Việt đi tới. Liễu Đại Việt thi lễ nói: " Tiểu sư thúc, đây là đệ tử mới thu của ngài sao?" Hắn vẫn luôn trông chờ đệ tử của Lý Cường, lần này nhìn thấy thì vô luận như thế nào cũng sẽ không bỏ qua.

Mễ Tư Lạp cười nói: " Đại Việt, ngươi cũng quá nóng nảy rồi, đợi một lát nữa hãy nói không được sao? Huynh đệ, lần này định chừng nào đi?"

Lý Cường cười khổ nói: " Mễ đại ca, Đại Việt, lần này sợ rằng sẽ rất nhanh rời đi, hơn nữa phải đi địa phương rất xa. Đại Việt, lần trước ta đáp ứng đưa cho ngươi hai đệ tử đi Trọng Huyền Phái, đây là Hiên Viên Dịch Thanh và Bách Thịnh Chân, đều là đệ tử ta thu tại Lâm Minh Tinh."

Hiên Viên Dịch Thanh và Bách Thịnh Chân vội bước lên phía trước hành lễ.

Liễu Đại Việt luôn miệng kêu tốt, một tay kéo một người qua, đưa cho mỗi người một thanh phi kiếm. Kể từ đó, Mễ Tư Lạp cũng ngại ngùng, cũng vội vàng tìm hai kiện pháp bảo tặng cho bọn họ. Hiên Viên Dịch Thanh và Bách Thịnh Chân không nghĩ được hai kiện pháp bảo dễ dàng như vậy, trong lòng không khỏi cảm khái, điều này ở Lâm Minh Tinh thật không có khả năng. Bọn họ còn chưa rõ ràng, luyện khí của Trọng Huyền Phái là nổi danh nhất.

Lý Cường nói: " Đại Việt, sau này ngươi phụ trách chỉ đạo bọn họ tu chân đi, ta ở lại Phong Duyên Tinh sẽ không lâu, có lẽ khi ta trở về lại thì chúng ta sẽ về cố hương." Hắn không chút khách khí đẩy qua cho Liễu Đại Việt.

Mễ Tư Lạp lắc đầu cười nói: " Một hệ huynh đệ của các ngươi a...ai, sao đều có tính tình giống nhau, thu đệ tử rồi mặc kệ, tự mình chạy loạn khắp nơi. Ngô đại ca và Phó đại ca cũng là như thế."

Liễu Đại Việt nghe nói được về cố hương thì cái gì cũng đều bất chấp, đừng nói là để cho hắn mang theo hai vị đệ tử dạy dỗ, dù là làm chuyện khó khăn thập bội hắn cũng nguyện ý làm. Hắn cuống quýt gật đầu nói: " Tiểu sư thúc yên tâm, hai sư đệ này đệ tử nhất định dạy dỗ thật tốt..vậy..trước tiên đệ tử đưa sư đệ về Trọng Huyền Phái đã."

Lý Cường đưa tay ngăn lại nói: " Đại Việt, Mễ đại ca, đừng vội đi, ta ở nơi này rất nhanh sẽ khai lô luyện đan, cao thủ Trọng Huyền Phái ai am hiểu luyện đan đều có thể đến xem, lúc này là tu luyện thần đan."

Câu nói cuối cùng của Lý Cường làm cho Mễ Tư Lạp và Thiên Xích Âu ở bên cạnh ngây người, luyện đan là tu công khóa của mỗi một người tu chân, có thể nhìn thấy tu luyện thần đan, tin tưởng ngay cả tiên nhân cũng sẽ không buông tha cho cơ hội này, đừng nói chi người tu chân.

Mễ Tư Lạp hưng phấn nói: " Đại Việt, ngươi đưa hai sư điệt về Trọng Huyền Phái, lập tức thông tri cao thủ trong phái lại đây học tập, mặt khác mời Trần Trí Phong đại ca lại đây, a a, nếu không thông tri hắn..lão ca sẽ chửi chết ta luôn đó."

Liễu Đại Việt đáp ứng sau đó mang theo Hiên Viên Dịch Thanh và Bách Thịnh Chân rời đi.

Thiên Xích Âu nói: " Hầu tiền bối và Hiên Long tiền bối đã đến Cổ Kiếm Viện, là Mạt Bổn tự mình hộ tống trở về, bây giờ đang ở trong kiếm các tịnh dưỡng, tiểu sư thúc có đi thăm không?" Không đợi Lý Cường trả lời, Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự đã đi tới. Lý Cường biết Kiền Thiện Dong vẫn lưu ý, tin tức Hiên Long đã đến hắn đã nghe được.

Kiền Thiện Dong nói: " Mộc Long tới? Đưa ta đi gặp hắn."

Lý Cường ngạc nhiên nói: " Là Hiên Long...ở đâu có Mộc Long?"

Đại Nam Phong Ngự cười hì hì nói: " Hiên Long tại tiên giới có một xước hào, gọi là Mộc Long ( đầu gỗ long)"

Vẻ mặt Lý Cường kinh ngạc, hắn nhìn Kiền Thiện Dong hỏi: " Lão Kiền, vậy xước hào của ngươi là gì? Tiểu tử thật sự là tò mò a."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio